TruyenHHH.com

Tnt Doi Trong An

Thời hạn nhiệm vụ cuối cùng đã đến, mọi thứ cần chuẩn bị đều đã được sắp xếp ổn thỏa, cả nhóm chia nhau hành động theo đúng kế hoạch.

Tống Á Hiên mang theo khẩu súng bắn tỉa QBU-88*, khoác chiếc gió dài che kín, hòa mình vào dòng người đông đúc, lặng lẽ bước vào tòa nhà đối diện sở cảnh sát. Nhân lúc không ai chú ý, cậu nhanh chóng trèo lên tầng thượng.

(Súng bắn tỉa QBU-88: ra đời từ năm 1997 và được sử dụng suốy từ lúc đó tới nay, súng bắn tỉa QBU-88 hay còn gọi là Type 88, hiện đang là một trong những khẩu súng bắn tỉa chuyên dụng cho quân đội và cảnh sát Trung Quốc)

"Chậc, phải công nhận chỗ này đúng là vị trí hoàn hảo mà." Tống Á Hiên nhìn quanh, phát hiện ra nơi mình đang nằm canh súng chính là vị trí lần trước Triệu Duyệt từng dùng để giám sát.

Nghiêm Hạo Tường nghe được lời này qua tai nghe, cậu cười nói đùa: "Không ngờ Mã ca bị ám sát đều ở cùng một chỗ hai lần liền."

Cậu vừa dứt lời, trong tai nghe vang lên tiếng cười trầm thấp bị nén lại của những người còn lại. Mã Gia Kỳ vừa định mở cửa xe thì dừng lại, nhấc tai nghe xuống, khẽ búng một cái.

Một âm thanh lớn lập tức vang lên khiến mọi người đều vội vàng tháo tai nghe ra, bịt tai để giảm bớt tiếng ù.

Một lát sau, Mã Gia Kỳ đeo lại tai nghe, giọng nói trầm lạnh vang lên, mang theo chút trêu chọc, "Lũ nhóc lấc cấc này."

Đinh Trình Hâm, người đoán trước được hành động của Mã Gia Kỳ đã tháo tai nghe ra từ trước, lạnh nhạt lên tiếng, "Mọi người chuẩn bị, màn biểu diễn sắp bắt đầu rồi."

"Rõ !"

Trên camera, Mã Gia Kỳ đã đến vị trí định trước, Tống Á Hiên không chút do dự mà bóp cò súng.

QBU-88 có lực giật nhỏ, lại dễ tháo lắp, Tống Á Hiên không bận tâm đến tình hình bên dưới, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Viên đạn xé gió, để lại một vệt mờ trong không khí, máu bắn tung tóe, tạo thành một đóa hoa đỏ thẫm trên ngực Mã Gia Kỳ.

Không giãy giụa, không do dự, Mã Gia Kỳ ngã thẳng về phía sau, nằm bất động trên mặt đất. Đám đông xung quanh lập tức náo loạn, tiếng hét thất thanh và sự hoảng loạn lan tràn khắp nơi.

Trong khoảnh khắc ngã xuống, Mã Gia Kỳ nhìn thấy Đinh Trình Hâm và Lưu Diệu Văn đang vội vàng chen qua đám đông, lao về phía mình, hình như miệng họ đang gọi "Mã Gia Kỳ" hoặc "Mã ca". Mã Gia Kỳ nghĩ thầm, thằng nhóc Lưu Diệu Văn này chắc chắn không dám gọi thẳng tên mình, sau đó bóng tối ập đến, mọi thứ chìm vào im lặng.

Xe cấp cứu đến rất nhanh, hai bác sĩ cao lớn bước xuống, đưa Mã Gia Kỳ lên cáng, Đinh Trình Hâm và Lưu Diệu Văn cũng leo lên xe.

Tống Á Hiên đi ra từ tòa nhà, thấy ba người đã lên xe ở phía xa con đường và dòng người hỗn loạn, cậu biết rằng kế hoạch đang tiến triển thuận lợi, Tống Á Hiên kéo chặt cổ áo, hạ thấp vành mũ, hòa mình vào dòng người rời đi.

Chiếc xe chạy chưa xa, hai bác sĩ ngồi đối diện tháo khẩu trang, để lộ khuôn mặt của Trương Chân Nguyên và Hạ Tuấn Lâm, tài xế cũng quay đầu nhìn qua kính ngăn, hóa ra là Nghiêm Hạo Tường.

Lưu Diệu Văn phấn khích nắm tay Đinh Trình Hâm, ánh mắt sáng rực, "Đinh ca, Đinh ca, anh thấy diễn xuất của em vừa rồi thế nào ? Đỉnh cao luôn đúng không ?!"

Đinh Trình Hâm không khỏi bật cười, đưa tay quệt mồ hôi tưởng tượng trên trán, qua loa khen, "Đúng đúng, giải Oscar năm nay mà không có em thì anh không thèm xem đâu."

Lưu Diệu Văn nhận được sự khích lệ lớn lao, càng thêm phấn khởi, cậu vòng qua cái cáng rộng, túm lấy tay Trương Chân Nguyên, bắt đầu thao thao bất tuyệt về kế hoạch trở thành diễn viên đỉnh cao của mình.

Trương Chân Nguyên bất lực, chỉ biết "ừ ừ", "được đó", "em giỏi lắm" như đang dỗ trẻ con. Nhưng điều này chỉ càng khiến Lưu Diệu Văn thêm phấn khích, tin rằng tương lai mình nhất định sẽ là vua điện ảnh.

Bên kia, không khí chuyển sang nghiêm túc hơn, Đinh Trình Hâm và Hạ Tuấn Lâm đã bắt đầu thảo luận bước tiếp theo, trên mặt hiện rõ vẻ căng thẳng.

"Tiếp theo có lẽ chúng ta sẽ tiếp cận được với YN, ít nhất là ở cấp độ bên ngoài." Hạ Tuấn Lâm khẽ nhíu mày, ánh mắt lóe lên vẻ trầm tư.

"Quách Viễn từng nói, những người vượt qua bài kiểm tra để gia nhập YN rất khác biệt so với những người còn lại. Cụ thể khác thế nào thì không rõ, nên hai đứa phải thật cẩn thận." Đinh Trình Hâm nhắc nhở, giọng nghiêm trọng.

"Đừng lo, Đinh ca, Trương ca đã dạy bọn em rất nhiều kỹ năng..."

Lời của Hạ Tuấn Lâm bị cắt ngang bởi tiếng ho khan đột ngột. Cả bốn người đang ngồi xung quanh lập tức dừng lại, ánh mắt đồng loạt hướng về phía Mã Gia Kỳ đang nằm trên cáng ở giữa.

Mã Gia Kỳ uể oải cử động một chút, yếu ớt lên tiếng: "Mấy đứa...còn nhớ ở đây có một người không đấy ?"

Đinh Trình Hâm tỏ vẻ ngạc nhiên, cố ý đùa, "Ơ ? Đây còn có người sao ?"

"...."

Mã Gia Kỳ nghẹn họng, suýt nữa lại ngất đi lần nữa vì một câu nói đùa.

Sau màn trêu chọc, Trương Chân Nguyên và Lưu Diệu Văn nhanh chóng đỡ Mã Gia Kỳ ngồi dậy, Đinh Trình Hâm vỗ nhẹ sau lưng giúp anh thuận khí.

Hạ Tuấn Lâm thì thận trọng, khẽ khàng tránh phần bị trúng đạn, cởi chiếc áo chống đạn ra khỏi người Mã Gia Kỳ.

Thực chất phát đạn mà Tống Á Hiên bắn ra là đạn rỗng, bên trong áo chống đạn được lót một túi máu giả, vậy nên cảnh tượng khi trúng đạn nhìn qua vô cùng chân thực và đẫm máu.

Dù vậy, khoảng cách xa cộng thêm lực tác động từ súng bắn tỉa khiến cú bắn này đủ sức làm Mã Gia Kỳ thực sự choáng váng đến mức ngất đi. Giờ tỉnh lại được, ngực vẫn đau nhói, như thể vừa bị diễn trò đập đá trên ngực vậy.

Mã Gia Kỳ ôm lấy ngực, thở dốc từng hơi, âm thầm thề rằng sau khi vụ án kết thúc, nhất định phải bóp má Tống Á Hiên một trận ra trò để "báo thù" phát đạn oan nghiệt này.



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com