TruyenHHH.com

Tit Tho Mua Dam Tham Lau

Thanh Thủy và Ngọc Thảo rảo bước qua những con phố dài sau buổi luyện tập, không khí buổi chiều muộn thật tĩnh lặng và ấm áp. Dưới bóng râm của những hàng cây, Thanh Thủy cảm thấy một chút lạ lẫm khi bước đi bên Ngọc Thảo – người không chỉ là đàn chị trong nghề mà còn đang dần chiếm lĩnh một góc nhỏ trong trái tim cô.

Lúc này, Ngọc Thảo dường như nhận ra sự bối rối của Thanh Thủy. Ánh mắt cô đầy dịu dàng nhưng cũng có phần quan tâm. “Em có vẻ mệt, không sao chứ?” Ngọc Thảo lên tiếng, giọng trầm ấm như một làn sóng vỗ về.

Thanh Thủy giật mình, rồi nhìn về phía Ngọc Thảo, lắc đầu nhẹ nhàng. “Em chỉ hơi mệt một chút thôi. Dù sao hôm nay cũng là một ngày dài mà.” Cô cảm thấy mình có chút khó khăn trong việc giấu đi cảm xúc của mình, nhưng trước ánh mắt tinh tế của Ngọc Thảo, cô cũng không thể không thừa nhận rằng lòng mình đang hỗn loạn vì những cảm giác chưa bao giờ xuất hiện trước đây.

“Chị biết mà. Cứ yên tâm, chúng ta sẽ làm việc cùng nhau và hỗ trợ nhau,” Ngọc Thảo đáp, nở một nụ cười nhẹ nhàng, cử chỉ của chị luôn khiến Thanh Thủy cảm thấy như mình được che chở, được yêu thương, dù chị không nói ra những lời đó.

---

Quán cà phê nhỏ gần trung tâm

Hai người cùng chọn một góc bàn bên cửa sổ, nơi có ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào, tạo nên một không gian ấm áp. Ngọc Thảo gọi một tách cà phê đen, còn Thanh Thủy chọn một ly sinh tố bơ mát lạnh. Họ ngồi đối diện, không gian xung quanh vẫn náo nhiệt với tiếng nói chuyện và tiếng nhạc du dương.

Ngọc Thảo nhìn Thanh Thủy với ánh mắt chăm chú. “Em cứ lo lắng về điều gì sao?”

Thanh Thủy hơi cúi đầu, lặng lẽ nhìn vào ly nước của mình. Cô ngập ngừng một lúc lâu mới lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ: “Em chỉ cảm thấy hơi... bối rối. Từ khi chúng ta bắt đầu làm việc chung, em luôn cảm thấy có một sự kết nối gì đó rất đặc biệt, không chỉ là công việc hay tình bạn.”

Ngọc Thảo không tỏ vẻ ngạc nhiên. Chị nhìn vào đôi mắt của Thanh Thủy, ánh mắt trong sáng và chân thành. “Chị hiểu. Sự kết nối đó, đôi khi không cần phải nói thành lời. Chị cũng cảm nhận được điều đó. Nhưng em không cần lo lắng, chúng ta là đồng nghiệp, là bạn bè và hơn hết, là những người hỗ trợ nhau trong công việc.”

“Vâng,” Thanh Thủy trả lời, nhưng cô không khỏi cảm thấy một sự hụt hẫng trong lòng. Những lời chị nói quá nhẹ nhàng, không thể giải thích hết những cảm xúc mà cô đang trải qua. Cảm giác ấy, vừa lạ lẫm, vừa mới mẻ.

---

Trở lại căn hộ của Thanh Thủy

Khi đêm xuống, Thanh Thủy trở về căn hộ của mình, trong lòng cô vẫn không thể nào dứt ra khỏi cuộc trò chuyện buổi chiều cùng Ngọc Thảo. Cô ngồi một mình trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, những ngọn đèn sáng lấp lánh của thành phố phản chiếu vào đôi mắt cô. Cảm giác bối rối lẫn hạnh phúc trộn lẫn khiến cô không thể nào bình tĩnh.

“Chắc chắn là chị ấy không nghĩ nhiều như mình đâu,” Thanh Thủy tự nói thầm trong lòng. Cô cố gắng xua tan những suy nghĩ ấy, nhưng không thể ngừng nghĩ về nụ cười ấm áp của Ngọc Thảo, về ánh mắt ân cần, về sự quan tâm nhẹ nhàng mà chị dành cho mình. Dù hai người chỉ mới quen biết không lâu, nhưng Thanh Thủy cảm thấy như mình đã biết chị từ lâu lắm rồi.

Trong lòng cô có một sự thôi thúc không thể giải thích, một sự hấp dẫn không thể cưỡng lại. Cô muốn gần gũi với Ngọc Thảo hơn, nhưng lại sợ rằng điều đó sẽ làm mất đi mối quan hệ đang dần nảy nở giữa họ.

---

Ngày hôm sau, tại buổi họp báo

Buổi họp báo diễn ra trong không khí trang trọng, với sự tham gia của nhiều ngôi sao và đại diện các thương hiệu. Ngọc Thảo và Thanh Thủy cùng xuất hiện trên sân khấu, diện những bộ trang phục thanh lịch, ánh mắt của hai người như cùng hướng về nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi giữa sự kiện đông đúc.

Khi cả hai đứng cùng nhau, ánh đèn máy ảnh sáng lên, phóng viên và người hâm mộ đều không khỏi chú ý đến sự tương tác đặc biệt giữa họ. Họ trao nhau những ánh nhìn ấm áp, đôi môi mỉm cười khi trả lời phỏng vấn.

Một phóng viên, nhận thấy sự gần gũi giữa họ, không ngần ngại hỏi: “Chị Thảo, Thủy, hai chị có thể chia sẻ về mối quan hệ giữa hai người không? Liệu có phải là một tình bạn đặc biệt hay là... một mối quan hệ thân thiết hơn?”

Câu hỏi làm Thanh Thủy hơi khựng lại, nhưng Ngọc Thảo nhanh chóng mỉm cười và trả lời: “Chúng tôi là bạn, là đồng nghiệp và cũng là những người học hỏi lẫn nhau trong công việc. Tất cả mọi thứ đều bắt đầu từ sự tôn trọng lẫn nhau, và tôi nghĩ tình bạn này sẽ ngày càng phát triển mạnh mẽ.”

Thanh Thủy gật đầu, nở một nụ cười nhẹ nhàng. “Chúng tôi luôn coi nhau là bạn bè và luôn ủng hộ nhau trong mọi dự án. Tình bạn đó sẽ luôn là nền tảng vững chắc để chúng tôi tiến xa hơn.”

Những lời nói ấy dù rất chính thức, nhưng trong lòng Thanh Thủy lại không thể ngừng nghĩ về sự thật là, trong lòng cô đã bắt đầu xuất hiện một điều gì đó lớn hơn chỉ là tình bạn. Cảm xúc này, dù mới mẻ và khó diễn tả, nhưng cô chắc chắn rằng đó là điều không thể chỉ đơn giản là sự ngưỡng mộ hay tình bạn thông thường.

---

Kết thúc một ngày dài

Cuối cùng, khi buổi họp báo kết thúc, Ngọc Thảo và Thanh Thủy lại cùng nhau rời đi. Cả hai bước ra ngoài dưới ánh đèn vàng dịu dàng, và lần này, không ai nói gì nhiều, nhưng họ biết rằng họ đã thực sự bước vào một chương mới trong cuộc sống. Một chương đầy thử thách, nhưng cũng đầy hy vọng và tình cảm.

Thanh Thủy cảm nhận rằng sự kết nối này không chỉ đến từ công việc, mà còn từ những ánh mắt, nụ cười, và từng hành động nhỏ giữa họ. Mỗi lần gặp Ngọc Thảo, cô lại cảm thấy như mình muốn ở gần chị hơn, muốn được chia sẻ tất cả những cảm xúc, những suy nghĩ trong lòng. Nhưng liệu Ngọc Thảo có cảm nhận được điều đó? Hay tất cả chỉ là những cảm xúc đơn phương của riêng cô?

Sau khi rời buổi họp báo, Thanh Thủy và Ngọc Thảo cùng đi dạo trong khu phố yên tĩnh. Cả hai đều không nói nhiều, nhưng có một cảm giác ngầm giữa họ, như thể những ánh mắt, những cái chạm nhẹ vào tay nhau đã nói lên tất cả. Thanh Thủy cảm nhận được sự gần gũi từ Ngọc Thảo, dù không có lời nói nào thổ lộ trực tiếp.

“Em có muốn đi đâu không?” Ngọc Thảo bất ngờ hỏi, giọng nói đầy dịu dàng.

Thanh Thủy nhìn chị, hơi ngạc nhiên. “Em… Em chỉ muốn đi dạo một chút thôi, cảm giác thật thoải mái khi ở bên chị.”

Ngọc Thảo mỉm cười, nụ cười không lấp lánh như những ngôi sao nhưng lại ấm áp đến lạ. Chị nhẹ nhàng đưa tay về phía Thanh Thủy, như một sự mời gọi không cần nói thành lời. Thanh Thủy theo bản năng đưa tay ra, rồi cả hai đi bộ trên con phố nhỏ, trò chuyện không nhiều, chỉ là những câu hỏi về công việc, cuộc sống, nhưng trong không khí giữa họ lại có một sự hiểu nhau rất đặc biệt.

“Em có nghĩ về tương lai không?” Ngọc Thảo hỏi, không vội vàng, cũng không có sự ép buộc. Chị chỉ đơn giản là muốn biết suy nghĩ của Thanh Thủy.

Câu hỏi khiến Thanh Thủy hơi khựng lại. “Em không biết nữa. Em cảm thấy như mọi thứ đang thay đổi rất nhanh, và đôi khi em không chắc chắn về hướng đi của mình. Nhưng khi ở bên chị, em cảm thấy như mình có thể làm được mọi thứ.”

Ngọc Thảo nghe vậy, chợt dừng lại, quay sang nhìn Thanh Thủy. Ánh mắt của chị ấm áp nhưng cũng đầy suy tư. “Em có thể làm được tất cả. Chỉ cần em tin vào bản thân mình, và đừng bao giờ bỏ cuộc.”

Thanh Thủy nhìn vào đôi mắt ấy, và cảm nhận sự chân thành trong từng lời nói của Ngọc Thảo. Dường như, tất cả những lo lắng của cô đều được xua tan đi chỉ với một câu nói đơn giản nhưng đầy ý nghĩa. Cảm giác trong lòng cô ngày càng rõ ràng hơn – không chỉ là sự ngưỡng mộ, mà còn là một thứ gì đó mà cô chưa thể gọi tên được.

---

Tại một quán ăn nhỏ

Sau khi đi bộ một lúc, Ngọc Thảo dẫn Thanh Thủy đến một quán ăn nhỏ, ấm cúng nhưng không kém phần sang trọng. Cả hai ngồi xuống bàn, và bữa ăn bắt đầu nhẹ nhàng trôi qua. Những món ăn ngon, không khí ấm áp, tất cả tạo nên một buổi tối tuyệt vời mà Thanh Thủy chưa từng tưởng tượng. Cô cảm thấy an tâm khi ngồi cạnh Ngọc Thảo, như thể cả thế giới bên ngoài chẳng còn quan trọng nữa.

Trong lúc chờ món ăn, Ngọc Thảo nhìn vào Thanh Thủy, nhẹ nhàng hỏi: “Em nghĩ sao về công việc và những thử thách sắp tới?”

Thanh Thủy nghĩ một chút, rồi trả lời với vẻ nghiêm túc: “Em nghĩ mình đã sẵn sàng cho mọi thử thách. Nhưng đôi khi em không thể không cảm thấy áp lực. Công việc trong ngành này không dễ dàng, nhất là khi em phải cạnh tranh với những người giỏi như chị.”

Ngọc Thảo cười nhẹ, ánh mắt chị lấp lánh đầy ấm áp. “Em không cần phải lo lắng về điều đó. Em là em, và chị tin em sẽ làm tốt. Em có tố chất riêng của mình mà không ai có thể bắt chước được.”

Thanh Thủy cảm thấy trái tim mình hơi thắt lại khi nghe những lời ấy. Chị Thảo luôn có cách nói khiến cô cảm thấy bình yên, tự tin và được bảo vệ. Điều này không phải là sự khích lệ thông thường, mà là một sự ủng hộ sâu sắc, chân thành.

Bữa ăn kéo dài đến tận tối, và dù không nói nhiều, nhưng không khí giữa hai người thật sự rất đặc biệt. Không phải những cuộc trò chuyện sôi nổi, mà là những khoảng lặng đầy ý nghĩa, nơi mà họ có thể chỉ cần ở bên nhau, và thế là đủ.

---

Trở lại căn hộ của Thanh Thủy

Khi Thanh Thủy trở về căn hộ sau bữa ăn, lòng cô vẫn không thể nào bình tĩnh được. Những lời nói của Ngọc Thảo vẫn vang vọng trong đầu cô. “Em có thể làm được tất cả.” Những lời ấy cứ lặp đi lặp lại, khiến cô cảm thấy như mình vừa được tiếp thêm một nguồn năng lượng vô hình.

Cô mở điện thoại, nhìn thấy một tin nhắn từ Ngọc Thảo, đơn giản chỉ là một câu hỏi: “Em đã về đến nhà chưa?”

Thanh Thủy mỉm cười, cô cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. “Em về rồi, chị về chưa?”

Ngay lập tức, Ngọc Thảo trả lời: “Về rồi, nghỉ ngơi đi nhé. Chúc em ngủ ngon.”

Cô nhấn nút gửi và đặt điện thoại xuống. Lần này, cô không cảm thấy lo lắng nữa. Mọi thứ dường như đang đi đúng hướng, mặc dù cô không biết sẽ có chuyện gì xảy ra trong tương lai, nhưng cảm giác bên cạnh Ngọc Thảo khiến trái tim cô bình yên lạ kỳ.

Thanh Thủy nhẹ nhàng nằm xuống giường, nhìn lên trần nhà. Cô tự hỏi liệu cảm giác này có phải là tình yêu? Hay chỉ là một sự say mê ngắn ngủi? Nhưng khi nghĩ đến Ngọc Thảo, cô lại không thể phủ nhận được sự kéo gần lại trong mỗi lần họ gặp gỡ, trong từng ánh mắt, nụ cười.

Một mối quan hệ giữa họ không chỉ là đồng nghiệp, không chỉ là bạn bè, mà có thể sẽ là điều gì đó sâu sắc hơn, một sự kết nối vô hình mà cô chưa thể định nghĩa được. Và mặc dù Thanh Thủy vẫn chưa dám thừa nhận, nhưng sâu thẳm trong lòng cô, cô biết rằng mình đã bắt đầu có tình cảm với Ngọc Thảo.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com