Tinh Yeu Xau Xa Bad Love Loan
Cuối cùng ghi chú 1 câu kết:
—-Lương Tuyết, tất thảy không có cái gì gọi là khác thường cả.
Nhìn quanh bốn phía, chiếc balo của Ôn Lễ An đã được treo trên tường, một vài cuốn sách cũng được lấy ra khỏi chồng sách. Một bảng chữ xắp xếp từ lớn đến bé đặt ngay cạnh khung cửa sổ, bên phía kia cửa sổ có những cây cối màu xanh, phản chiếu gần như toàn bộ vào chiếc bể cá thủy tinh trong suốt có lũ cá đang bơi lội bên trong.
Chiếc rèm cuốn đã được cuộn lên hai phần ba, và từ hai phần ba khoảng trống đó, ánh nắng từ bên ngoài hắt vào.
Xung quanh thật yên tĩnh.
Lương Tuyết đứng trước cửa sổ nhìn một lúc.
Đúng như vậy, mọi thứ dường như không có gì thay đổi.
Ngoài ra, Ôn Lễ An đã từng nói, linh cảm của cậu ta rất chính xác.
Khi màn đêm buông xuống, Lương Tuyết vẫn đến làm việc như bình thường tại câu lạc bộ Las Vegas. Đêm nay, Las Vegas có nhiều tin đồn kiểu giống như này "Lili là tình nhân bí mật của quản lý cấp cao tại câu lạc bộ"
Trưởng ca đối với mấy ngày xin nghỉ liên tiếp gần đây của cô có chút không biết làm sao.
Tương tự như một người mang trong mình HIV sinh hoạt nơi công cộng, cần để ý những gì, cô đã thuộc làu nên cố gắng chấp hành một cách nghiêm chỉnh, cẩn thận.
9 rưỡi tối, Lương Tuyết nhìn thấy Ôn Lễ An đứng ở chỗ lối vào của nhân viên Las Vegas. Khuôn mặt cậu ta dưới chiếc mũ áo hoodie bị che gần như toàn bộ. Dưới ánh đèn neon đầy màu sắc với vẻ an tĩnh trầm mặc, sau lưng là bức tường với đủ các hình vẽ nguệch ngoạc, mang đậm màu sắc văn hoá American.
Rất nhiều năm sau, Lương Tuyết thường mơ thấy cảnh này, thiếu niên trầm lặng, với tấm lưng to lớn đứng dựa bên cạnh bức hình vua mèo.
Thả chậm bước chân, vẫy tay chào tạm biệt đồng nghiệp ríu rít qua lại trên đường, cô dần dần đi tụt lại phía sau cùng.
Lặng lẽ quay đầu, thân ảnh tối màu từ xa kia đang thong thả tiến lại gần, dần dần, hai người sóng vai đi bên nhau. Cô đứng ở nơi cao hơn, cậu ta đứng ở nơi thấp hơn, giữa hai người cách nhau bởi hàng dài cây Thất Lý Hương.
Hàng Thất Lý Hương kéo dài đến tận hàng rào lưới sắt, chỗ hàng rào lưới sắt có một lỗ thủng lớn, có thể do bị lũ trẻ nghịch ngợm phá hư, lỗ thủng to trông giống như một cánh cửa.
Thân ảnh tối màu kia nghiêng mặt nhìn cô một cái, rồi đi về phía lỗ thủng kia, ngập ngừng một chút, cô cũng tiến lại gần.
Chiếc xe máy được cậu ấy giấu vào một khoảng tối, nếu không nhìn theo, cô cũng chẳng biết có một chiếc xe đang dựng ở đó. Hai bên tay phanh có treo hai chiếc mũ bảo hiểm, cái bên trái có màu sắc sáng hơn cái bên phải một chút.
Ôn Lễ An lấy chiếc mũ sáng màu đó đưa đến trước mặt Lương Tuyết, chần chừ một lát, cô mới giơ tay nhận lấy.
Đề máy nổ, cánh tay tự nhiên vòng qua hai bên eo cậu, xe máy vượt qua đám đông nhốn nháo. Vượt qua cột mốc chỉ đường màu cam, là lúc mặt cô dán vào lưng cậu.
Xe máy dừng lại phía dưới tán chuối, khoá lại, hai chiếc mũ bảo hiểm lại quay trở lại vị trí như lúc ban đầu.
Đứng trước cửa, Lương Tuyết mở túi tìm chìa khoá. Cánh cửa mở ra, Ôn Lễ An đi theo cô vào trong nhà. Cô đi vào phòng còn cậu ấy đi cất túi.
"Ôn Lễ An, cậu...cậu có thể ra ngoài một lúc không? Chỉ...chỉ một lát thôi" Đây là câu đầu tiên của Lương Tuyết nói với Ôn Lễ An, kể từ khi gặp cậu phía bên ngoài câu lạc bộ Las Vegas đến giờ.
Ôn Lễ An dừng động tác hạ tấm rèm xuống.
Hộp vuông phía góc phòng chính là phòng tắm, nó được dựng bởi các tấm plastic sáng màu. Tấm plastic này rất phổ biến bởi nó vừa rẻ tiền lại hữu dụng. Điều tồi tệ duy nhất là vào buổi tối, chỉ cần có ánh đèn thì nó giống như một tấm kính, phản chiếu hết những hành động của người đứng bên trong nó và người bên ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tối hôm qua không để ý, nhưng lúc này lại khác. Lương Tuyết mới vừa rồi mới phát hiện ra.
Khi Lương Tuyết liếc nhìn chiếc hộp lần thứ ba lúc đó Ôn Lễ An mới hiểu ra. Cậu ta liếc nhìn hộp vuông do một cái, hạ tấm rèm xuống, tay cầm một quyển sách mới bước chân ra ngoài.
Đóng cửa lại, Lương Tuyết đến bên cửa sổ, vén một góc rèm lên để cho ánh đèn đường hắt vào một chút vào căn phòng. Phía bên ngoài Ôn Lễ An đang đứng lưng vào tường, cúi đầu xem sách.
Sau khi tắm xong, cô mở cửa sổ ra, vén nửa chiếc rèm lên. Nói với người vẫn đang dựa lưng đọc sách dưới ánh đèn đường "Ôn Lễ An, tôi xong rồi" , sau đó vội vã trở về phòng.
Như tối qua, cô dùng chăn che hết mặt và nhắm mắt lại.
Mấy ngày tiếp theo, Lương Tuyết cùng Ôn Lễ An vẫn tiếp tục duy trì hình thức sống chung, không can thiệp cuộc sống của nhau dưới một mái nhà.
Cách một rèm cuốn, cô nằm trong phòng, còn cậu ngủ trên ghế sofa bên ngoài. Mỗi sáng, Ôn Lễ An đều tiện tay làm thêm một phần ăn sáng cho cô.
Lương Tuyết tan làm muộn hơn so với các đồng nghiệp khác. Lúc đứng trước cửa dành cho nhân viên, cô vẫn luôn thấy Ôn Lễ An đứng đợi chỗ góc khuất. Hai người lại tự động đi đến chỗ hàng rào lưới sắt.
Khi chiếc xe máy chạy gần đến nhà hàng Hải sản, Ôn Lễ An hỏi cô có đói không? "Không đói" . Lần thứ ba cậu hỏi cô câu này, cô lưỡng lự mới kêu đói.
Dừng xe lại, Ôn Lễ An đi vào nhà hàng, khi cậu bước ra trên tay có nhiều thêm mấy chiếc túi.
Hai phần ngô cuốn tôm được đặt trên bàn, đây cũng là lần đầu tiên Lương Tuyết ăn tối với Ôn Lễ An kể từ cái ngày xảy ra sự việc kỳ cục kia.
Cậu ngồi đối diện với cô, chiếc bàn rộng chưa đầy nửa mét, có chút quẫn bách, Lương Tuyết đưa tay với lấy quyển sách, cuốn sách mở ra như một tấm ngăn nhỏ chắn hộp tôm trước mặt.
Mới vừa cầm lấy chiếc thìa, tấm ngăn nhỏ đã bị lấy mất, còn chưa kịp nhìn thấy bàn tay lấy nó đi. Tấm chắn nhỏ lại được mở ra trên mặt bàn, trong chớp mắt nó lại bị lấy đi, rồi lại mở ra và lại lấy đi.
Trong giây tiếp theo, hai bàn tay lần lượt một trước một sau cầm lấy cuốn sách đó, giằng co hai đầu. Sức của cô không thể đấu lại cậu ấy, nên sau đó, cuốn sách trên tay rơi xuống.
Ôn Lễ An nhìn chằm chằm cô, nhăn mày.
"Tôi không thích cuốn sách bị dính mùi tanh" cậu ta nói.
"Ôn..." cô bĩu bĩu môi.
Bác sĩ người da trắng tên là Anna, không thấy xuất hiện trước mặt Lương Tuyết.
Vào ngày cuối tháng 8, cùng nhau ra về lúc tan làm. Ngồi đằng sau Ôn Lễ An, chiếc xe máy vừa đi qua hàng rào lưới sắt, Lương Tuyết nhìn thấy chỗ quảng trường trung tâm có một hình trái tim lớn được thắp sáng bởi hàng ngàn ngọn nến.
Cô gái có eo thon, tóc dài, xinh như búp bê đứng ngay giữa trung tâm trái tim. Cô gái đó đứng đối mặt về phía câu lạc bộ Las Vegas, tay cầm micro.
Vọng qua micro, cô gái gọi một cái tên - Ôn Lễ An.
"Ôn Lễ An, em thật sự rất thích anh" , "Ôn Lễ An, đêm nay em sẽ đứng nơi này đợi anh" , "Ôn Lễ An, đây là cơ hội cho hai người chúng ta, tuần tới bắt đầu khai giảng rồi"
"Ôn Lễ An, nếu anh xuất hiện trước khi trời sáng, em nhất định sẽ ở lại Angle City, vì anh em sẽ không cần gia đình mình nữa"
Giọng nói của cô gái có chút khàn, đó là người trong câu nói của các nhân viên trong câu lạc bộ Las Vegas, "không giống như các thiên kim nhà giàu khác" Lê Bảo Châu.
"Ôn Lễ An, nếu anh xuất hiện trước khi trời sáng, em nhất định sẽ ở lại Angle City, vì anh em sẽ không cần gia đình mình nữa" rất hào sảng.
Có lẽ, hành động của Lê Bảo Châu đã làm nhóm lãnh đạo của mấy trung tâm giải trí gần đó cảm động, nên bọn họ đều đồng loạt tắt hết các thiết bị chiếu sáng đi. Khi ánh sáng của những chiếc đèn neon biến mất, ánh sáng của những ngôi sao trên trời càng sáng rõ hơn.
Dưới những vì sao, cô gái được bao quanh bởi ánh nến trông thật thuần khiết và thánh thiện.
Angle City đã chẳng còn là Angle City vào thời khắc này nữa rồi.
Lê Bảo Châu đã làm các ông chủ chỉ thích tiền cảm động rồi, còn cái người đã được nhắc đến đó thì sao?
——
Tác giả có lời muốn nói : Chương này xuất hiện tình cảm nam nữ thật vi diệu, nhóm con gái ta chậm rãi xem: Thất Lý Hương, cố tình thả chậm bước chân, không cần ăn ý về ngôn ngữ, trong mắt người ngoài họ dường như chẳng có mối liên quan đến với nhau. Trong khu đèn đỏ, có ánh đèn neon che kín {loại này ta thật thích, ngây ngô lại ngờ nghệch^^}
Dọc đường này, con gái ta có ngửi thấy mùi mập mờ đâu đây?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com