TruyenHHH.com

Tình yêu và dục vọng ( AllTake ) ( R18 )

Cố nhân ( RyuTake ) 4

YnNhiT9

Author: YnNhiT9

Nhiều năm trôi qua, chàng thanh niên Ryusei ngày nào đã trưởng thành. Từ một chàng trai hài hước vui vẻ, thân thiện với bạn bè, giờ đây Ryusei là một ông chủ lạnh lùng của một tập đoàn lớn.

Trong con mắt của người khác, Ryusei là một người đàn ông thành công và có cuộc sống khiến người khác ngưỡng mộ. Hắn có tiền, có địa vị, có vợ đẹp và con ngoan. Chẳng ai biết được con người được ngưỡng mộ đó vốn luôn chẳng hề hạnh phúc.

Con trai của Ryusei tên là Haruki, cậu nhóc năm nay vừa tròn 7 tuổi. Là một cậu bé rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Thật ra cậu nhóc là do Shino thụ tinh nhân tạo với Ryusei mà có, từ khi kết hôn hai người chưa một lần quan hệ với nhau.

Shino đã hy vọng Ryusei sẽ hồi tâm chuyển ý khi có con với cô, nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Mặc dù Ryusei vẫn đối xử rất tốt với cậu bé, nhưng tình cảm với Shino thì vẫn chẳng thay đổi. Ryusei cảm thấy thương cảm và có lỗi với Haruki vì một sinh linh phải ra đời do sự ích kỷ của người lớn.

Tuy đã nhiều năm trôi qua nhưng Ryusei vẫn chưa quên được Takemichi, hắn vẫn luôn âm thầm tìm kiếm em. Shino cũng biết rõ điều này, cô ta càng tìm cách giấu Takemichi kĩ hơn.

Năm đó Takemichi biến mất không một lời từ biệt. Ryuei chỉ nhận được một cuộc điện thoại nói chia tay của Takemichi. Lí dó chia tay nói cũng không rõ ràng, Takemichi còn nói là đã nhận tiền của Shino nên mới rời xa anh.

Ryusei không tin vào điều đó, hắn biết Takemichi không phải người như vậy, hắn biết Shino đã giở trò. Sau đó Shino cũng đã sắp xếp ổn thỏa giúp Ryusei thoát tội. Mặc dù hắn muốn đầu thú nhưng do người mẹ của hắn khóc lóc cầu xin nên Ryusei đành nghe theo sự sắp xếp của Shino, cuối cùng bị ép cưới cô ta rồi sống một cuộc sống hắn không muốn.

Một ngày nữa trôi qua, vẫn không có tin tức gì từ Takemichi. Ryusei ngồi trong thư phòng lặng lẽ bóp trán, xoa xoa hai thái dương. Đêm tối âm u và tĩnh lặng, hệt như nhiều năm trước. Hắn ngủ thiếp đi trên ghế dài.

Shino đi vào, nhẹ nhàng chùm chiếc chăn mỏng lên người hắn.

" Mẹ ơi, ba ngủ rồi ạ? "

Haruki đứng ở cửa phòng hỏi. Shino không trả lời, cô quay lại, đi lướt qua Haruki rồi đanh giọng trách cứ.

" Khuya rồi đó Haruki, sao còn còn chưa ngủ? Mau về phòng đi "

" Vâng... con xin lỗi mẹ... vì con thấy thư phòng của cha sáng đèn nên muốn tới gặp ba một chút thôi ạ... con sẽ về phòng ngay "

Shino hài lòng gật đầu, dặn Haruki trẻ con thì phải ngủ sớm rồi đi về phòng mình. Haruki nhìn theo bóng người mẹ xa dần, mẹ luôn nghiêm khắc và lạnh lùng như thế.

Liếc thấy Ryusei đã ngủ say mất rồi, Haruki cũng quyết định không làm phiền ba mình nữa, cậu lặng lẽ đóng cửa lại rồi rời khỏi phòng.

Haruki không về phòng ngay, cậu bé đi dọc tới cuối hành hành. Trong căn biệt thư lớn vào ban đêm không một bóng người, Haruki nhẹ nhàng kê ghế trèo lên, cậu lần mò đằng sau bức tranh ấn vào công tắc được giấu kĩ, cánh cửa chìm nổi lên rồi mở ra, Haruki lặng lẽ đi vào.

Haruki chạy đến bên giường, nhào vào lòng người con trai tóc đen với đôi mắt xanh dịu hiền.

" Chú Takemichi, con đến thắm chú đây "

" Ồ, chào con Haruki "

Takeichi mỉm cười hiền dịu, nhẹ nhàng nhàng xoa đầu Haruki. Cậu bé vui vẻ tận hưởng sự cưng chiều của em, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com