Tinh Yeu Luu Ly Going On
Sáng hôm sau, khi đang lang thang ở thị trấn tìm mua những thứ lặt vặt, Nguyệt Đông chú ý đến bảng tuyển nhân viên phục vụ của một quán café nhỏ xinh xắn bằng gỗ nâu trắng có trồng đầy những bông hoa lưu ly tím nhỏ. Nàng bước vào, thảng thốt. Bên trong, ngoài tầng trệt, quán café có một cái gác nhỏ nữa rất xinh.Bàn ghế ở đây cũng bằng gỗ được làm rất khéo, trên những cái ghế là những chiếc gối vuông màu tím tím rất hợp với màu gỗ nâu trắng. Trên những chiếc bàn tròn đây đó là những lẵng hoa xinh xinh nhỏ nhỏ đang lung linh bên cạnh những cây nến cách điệu. Khi nàng ngó nghiêng để tìm chủ quán để hỏi về công việc nàng vừa đọc thì nàng giật bắn mình. Đứng nơi quầy là một anh chàng mặc áo sơ mi màu trắng có hoa văn xám pha cam nhạt, rất hợp với nước da và vóc dáng của anh ta. Trên hết, anh ta trông rất giống cái gã "cậu ấm" mà qua nay nàng đã gây chuyện có điều trẻ hơn và không ngồi xe lăn. Đó là Khiêm.Nguyệt Đông nhìn sững Khiêm ngỡ ngàng, ngờ ngợ, hiếu kì. Còn Khiêm cũng bất ngờ trước ánh mắt đầy hiếu kì của Nguyệt Đông. Chàng vừa khó hiểu, vừa buồn cười, vừa thấy ngồ ngộ khi có một người con gái nhìn mình như vậy. Nhưng cô ấy xinh quá, da trắng, tóc nâu đỏ, mắt to và trong veo. Rồi Khiêm mỉm cười với nàng, thật dịu dàng.- Anh...anh ...- Nguyệt Đông lắp bắp không nói nên lời, nàng gần như suýt ngất dưới cái nụ cười trẻ thơ giống nhau như tạc đó.- Tôi không hiểu sao tôi lại có sức hút với em như vậy?Em nhìn tôi thêm năm phút nữa là tròn mười phút đấy, cô bé.- Khiêm lại mỉm cười tiếp lời Nguyệt Đông.- Không. Tha lỗi cho sự hiếu kì của tôi, anh trông rất giống một người ở cạnh nhà tôi. Giống lắm, như hai giọt nước vậy.- Nguyệt Đông đỏ mặt khi nghe Khiêm thốt lên với giọng nửa ngạc nhiên nửa đùa cợt. Ra vậy, Khiêm hơi thất vọng, ra là cô ấy chỉ là tò mò vì chàng trông giống một người thôi. Nhưng chàng cũng tò mò không kém nàng, vì cái người nàng nhắc đến hẳn phải gây cho nàng ấn tượng sâu sắc lắm nên bây giờ nàng mới không giấu được vẻ kinh ngạc khi nhìn anh. Dù có hơi thất vọng, nhưng Khiêm vẫn giữ nụ cười trên môi, hỏi:- Hân hạnh cho tôi quá, vậy hẳn là anh ấy phải rất đẹp trai nên mới gây cho em ân tượng sâu sắc như vậy phải không? Em uống gì không? Trà? Cà phê? Sữa...?Lại một kẻ tự đại hoang tưởng, đẹp trai nghĩa là sao? Bộ nhìn như thế là chứng tỏ mình đẹp trai lắm sao? Nhưng cũng đúng, anh ta đẹp trai chứ bộ, khá quyến rũ nữa. Thành thật mà nói nàng không thích cái vẻ hơi tự tin của anh chủ quán này tí nào. Nàng mỉm cười, một nụ cười hơi mỉa mai, bảo với vẻ châm chọc:- Không, thành thật mà nói, anh ta gây ấn tượng cho tôi ở chỗ anh ta là người bất lịch sự, bệnh hoạn, kiêu căng, trịch thượng. Nhưng tôi không phủ nhận là anh ta đẹp trai. Và tôi cũng không vào đây để uống café, tôi thấy bảng tuyển người của anh ở bên ngoài.Lại một nổi thất vọng tràn trề dâng lên trong tâm khảm Khiêm, người mà nàng đang nói đến chẳng quyến rũ gì cho cam ngoài cái bộ mặt. Chẳng lẽ, chàng lại gây ấn tượng với nàng bằng kiểu ấy sao? Khiêm nhớ là chàng chẳng làm gì phật ý nàng từ đầu đến giờ mà. Chàng xụ mặt:- Em làm tôi buồn quá đi, tôi cứ tưởng tôi gây ấn tượng cho em bằng cách khác kia. Một cô gái xinh xắn như em không hợp làm một cô phục vụ tí nào đâu. Em làm chức khác đi.Vừa nói, Khiêm vừa tì tay lên mặt quầy, chàng kê mặt gần Nguyệt Đông hơn nữa để trông nàng cho rõ. Nàng dễ thương thật, da trắng hồng, mắt to trong veo, mi cong, mũi hơi hếch hếch bướng bĩnh, và một mái tóc dài mướt được nhuộm màu nâu đỏ khá cá tính. Ồ! Một cô nàng chẳng hiền lành gì. Cô ấy sẽ rất thú vị đây. So với Vân, bà chị điệu đà của chàng thì cô ấy thu hút hơn rất nhiều.Nói về Nguyệt Đông, thì nàng buồn cười bởi sự đối đáp hài hước, đôi chút hờn dỗi trẻ con, nhưng với phong thái khá quyến rũ của Khiêm trông chàng thật khác xa cái gã mà nàng đã gặp. Dễ mến hơn nhiều. Anh ta lại khen nàng xinh, quả là một anh chàng biết nịnh đầm. Nàng cười tủm tỉm, gác tay lên mặt quầy, khẽ nghiêng đầu hỏi lại Khiêm:- Vậy theo anh, tôi hợp với chức gì ở đây?Rửa ly, rửa chén, quét dọn hay là đứng trước cửa cúi chào khách?- Em nghĩ sao về chức bạn gái chủ quán? Chức ấy vẫn còn trống.- Khiêm cũng tủm tỉm đùa lại, trông cái mặt nghiêng nghiêng của cô ấy dễ thương không chịu được- chàng thầm nghĩ.Câu trả lời của Khiêm làm Nguyệt Đông phá lên cười, anh chàng này thật là dễ thương đấy, nói chuyện với anh ấy cô không thể không cười. Nhưng nhớ lại cái vẻ mặt âu sầu và giống nhau như tạc của gã công tử kia, cô lại nhìn anh chàng này một cách soi mói vài ba lần. Khiêm dường như cũng biết, chàng mỉm cười lấy ly ra lau không quên nói đùa với nàng:- Em lại nhìn trộm rồi. Thôi được, nể tình em thích tôi đến thế. Tôi nhận em vào làm. Em có thể bắt đầu từ ngày mai hay tuần sau gì thì tuỳ em đấy. Em đứng quầy phụ tôi, rửa ly phụ tôi, phục vụ bàn phụ tôi luôn. Quán này chỉ có ba người kể từ giờ, tôi và bạn tôi và em. Đôi khi, tôi vắng mặt vì tôi còn đi học, thì em hơi vất vả đấy.- Ồ, anh còn đi học sao? Anh học ngành gì?Nếu không là luật sư hay cũng bác sĩ hả? Tôi thấy anh ăn nói khéo lắm.Nhân tiện, anh tên gì?- Nguyệt Đông lại mở to mắt thán phục, không phải nàng thán phục Khiêm mà nàng đang thán phục nàng vì biết đâu đoán đúng thì sao.Khiêm lại nhìn nàng, nhăn mặt rồi cười. Sao cô ấy tài thế nhỉ, với một niềm tự tin chắc chắn đến chắc nịch nàng đoán ra chàng là ai rồi. Một cô bé thú vị, và chàng cũng muốn biết nàng làm gì trước đó mà ăn nói cũng "đanh đá" thế. Nhìn nàng từ đầu đến đuôi thì trông giống một cô tiểu thư ăn không ngồi rồi hơn là một cô gái xông xáo hay lam hay làm.- Tôi tên Khiêm. Em đoán trúng rồi đó. Tôi là học bác sĩ.Lại buồn nữa rồi, cứ dần dần, tôi chẳng còn gì bí ẩn nữa hết.Thế còn em? Nãy giờ trò chuyện, tôi chẳng biết tên em là gì, em làm gì, em ở đâu. Em có vẻ bí ẩn nhỉ?Cho tôi biết thêm về em đi.- Khiêm đặt chiếc ly lên kệ, dựa khẽ vào kệ ly vắt khăn lên vai ra bộ thở dài và thểu não.- Tôi tên Nguyệt Đông,23 tuổi. Tốt nghiệp trường Xã hội, đi viết báo kiếm cháo. Vì bất đồng chính kiến với chủ của tờ báo nọ.Tôi nghỉ việc, lên đây xả hơi. Lang thang và lọt vào chỗ này.Hết.- Nguyệt Đông cười giòn sau khi tóm tắt chi tiết ngắn gọn cho Khiêm nghe về "quá trình hình thành cũng như lịch sử phát triển" của nàng ở nơi phố núi xinh đẹp này.- Nguyệt Đông à? Đẹp quá. Trăng trong mùa đông. Giá mà tôi tên Cuội nhỉ?Chú cuội thì phải ở trên mặt trăng. Em biết đó...- Nói xong, Khiêm nhún vai, nháy mắt lém lỉnh. Câu nói không biết vô tình hay hữu ý làm Nguyệt Đông đỏ bừng cả mặt. Khiêm trông thấy mặt nàng đỏ bừng bèn phá lên cười. Chàng gục mặt vào tay cười rung cả quầy, còn Nguyệt Đông tự nhiên thấy tức giận, nàng quay lưng bỏ đi:- Tôi về! Không làm nữa, anh là đồ sàm sỡ.Nàng vừa quay lưng ra cửa thì đụng ngay phải một anh to con, béo tròn, trên tay cậu ta là lỉnh kỉnh hai ba túi nilon đựng toàn đồ dùng để nấu bếp. Cậu ta càu nhàu:- Cô ấy là người thứ ba đã bỏ đi rồi đấy. Em bảo anh trông quán chứ không bảo anh chọc giận người tới xin việc.(to be contined)Khiêm vẫn còn rung rinh sau dư chấn của trận cười ngất ngư đó, chàng chống tay lên quầy tủm tỉm trong khi cái khăn thì vắt lên vai ra dáng một anh chủ quán lắm, bảo: - Đâu phải tại anh đâu, tại cổ nhạy cảm quá đó chứ. Hỏi em chứ chú Cuội không ở trên mặt trăng chứ ở đâu hả?- Mà anh có hiểu cái cụm từ "ở trên mặt trăng" nó hình tượng thế nào không hả? Ngay cả em cũng hiểu anh nói bóng gió gì rồi chứ đừng nói đến tiểu thư đây. Mà tiểu thư xinh đẹp, nàng tên gì vậy?- Tùng béo đặt ba cái túi thức ăn lên mặt quầy xong quay qua cầm tay Nguyệt Đông hôn một cái rất lịch thiệp. Nguyệt Đông ngay lập tức nổi "gai ốc" với cái trò sến rện này, nhưng cái vẻ mặt sáng bừng dễ thương, và cái vóc dáng béo tròn trùng trục của Tùng Béo lại làm cho Nguyệt Đông thấy mắc cười. Nàng đưa tay lên che miệng cười khùng khục và cất giọng trêu trọc Tùng Béo không kém phần sến rện khi nãy là bao:- Dạ...thưa công tử, em tên Nguyệt Đông. Hân hạnh cho em quá vì gặp được công tử đây, chớ nãy giờ người hầu của công tử thất lễ với em. Em không chịu đâu đó.- Dạ vâng, mong tiểu thư tha tội cho tại hạ vì đã để cho gã người hầu hỗn xược mạo phạm đến tiểu thư. Tại hạ không biết làm gì để đền bù cho tiểu thư đây ạ?Tiểu nhị rót rượu mau- Tùng béo cũng ngay lập tức "hưởng ứng" lại trò nhập vai sặc mùi kiếm hiệp này của Nguyệt Đông. Chỉ có Khiêm là không nắm bắt kịp mức độ "sến bất chợt" của hai người này. Chàng nửa nhăn mặt, nửa mỉm cười hỏi Tùng béo một cách ngây thơ:- Xin lỗi quý vị, quanh đây làm gì có tiểu nhị nào?- Em đã sắm vai công tử rồi, Nguyệt Đông là tiểu thư, còn chức tiểu nhị dĩ nhiên là anh. Để khăn trên vai kia y chang tiểu nhị, còn không phải ư?- Tùng béo vừa nói xung nhún vai và trề môi trong khi vẫn còn cầm tay Nguyệt Đông. Còn Nguyệt Đông gập người cười nắc nẻ. Tiếng cười của nàng trong vắt và lanh lảnh như thủy tinh làm cho Khiêm cũng bật cười. Chàng không hề thấy giận nàng vì đã trở thành thằng hề bất đắc dĩ trong màn kịch này, ngược lại chàng cảm thấy thích khi nghe nàng cười.Khiêm mỉm cười theo Nguyệt Đông ừ hử mấy cái rồi quay phắt qua lườm Tùng béo, anh chàng lập tức buông tay Nguyệt Đông ra lật đật ra sau quầy lau nốt mấy cái ly. Còn Khiêm thì lại tiếp tục câu chuyện nói dở với Nguyệt Đông:- Thế này cô bé, em muốn làm ở đây thì đề nghị em nộp cho tôi một đơn xin việc, chứng minh nhân dân, hộ khẩu nhà em. Giờ làm bắt đầu từ 2:00 chiều đến 6:00 tối, ca hai bắt đầu từ 6:00 tối đến 10:00 giờ khuya. Thế nào? Em chọn ca nào? Tôi thành thật khuyên em nên chọn cả hai ca vì lương sẽ gấp đôi và có tôi cũng ở đó cả hai ca. Nếu em chọn một ca thì chắc em sẽ buồn đến chết vì không có tôi đó. À, nhớ là phải cẩn thận, làm bể một cái ly là đền một cái hôn, nhớ nhé. Gì chứ việc bể ly thì tôi khuyến khích, he he he.Nguyệt Đông lắc đầu mỉm cười với cái quy định "dã man" của Khiêm, Khiêm quả là một anh chàng lém lỉnh và trong mọi trường hợp luôn luôn "thừa nước đục thả câu". Nhưng Nguyệt Đông chợt nhớ là nàng không có cái hộ khẩu ở Biệt Thự Bạch Tuyết, làm sao giờ? Ngay lập tức nàng liền quay qua Khiêm, mỉm cười toe toét một cách cầu tài:- Nhưng mà tôi không có hộ khẩu, tôi lên đây ở nhờ mà.Chứng minh nhân dân thôi nhé, được không?- Cũng được, nhưng ít ra em cũng phải cho tôi biết em ở đâu. Nhỡ có gì em làm bể ly xong rồi chuồn thì tôi biết em ở đâu mà bắt đền đây?-Khiêm nói.- Tôi ở số 2B Biệt thự Bạch Tuyết, đường Nguyễn Văn Y đấy. Anh biết đường đó không?Đưa anh trước bản sao chứng minh nhân dân nè.- Nguyệt Đông vui vẻ móc trong túi ra một bản copy chứng minh nhân dân của nàng với đôi mắt lấp lánh cùng nụ cười rất tươi. Nàng đưa nó cho Khiêm.Còn Khiêm, không cần phải nói vì chàng như mở cờ trong bụng vì cô gái xinh xắn này lại là "cô láng giềng" của chàng. Sao nàng không đến sớm hơn trong cuộc đời chàng nhỉ? Thế là ngày ngày chàng lại được gặp nàng rồi. Nhưng chợt Khiêm nhớ đến cái nhìn soi mói của nàng ban sáng, phải rồi hình như nàng đã gặp Khôi nên nàng bảo chàng trông rất giống người nàng đã gặp, lại một chuyện thú vị nữa đây. Không biết nàng đã gây hấn gì với Khôi mà lại đưa ra nhận xét là " bất lịch sự", "kiêu căng", "bệnh hoạn" và "trịch thượng" nhỉ? Khiêm chắc mẩm là Khôi lại thả vài ba câu ngang phè, hống hách như mọi ngày rồi. Khiêm khẽ thở dài vì sự thay đổi của người anh mà lâu nay chàng vẫn hằng ngưỡng mộ vì đức tính lịch thiệp hiếm có.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com