Tinh Yeu Luu Ly Going On
Bác Xã lẫn vú Châu đếu mặt cắt không còn giọt máu, bác Xã bèn im bặt còn vú Châu thì vội vàng bỏ đi ra ngoài nhưng Khôi đã đẩy xe đến chắn ngay trước cửa. Chàng bất động một lúc lâu và ngẩng lên nhìn vú Châu gằn từng tiếng một: - Nếu hôm nay vú bước ra khỏi đây, và không nói rõ chuyện này cho con biết thì kể từ đây về sau con thề là con không biết vú.- Con à, vú xin con.Đừng bắt vú phải nói. Con chỉ biết là vú thương con, thương lắm. Đừng bắt vú nói, vú xin con mà. Vú Châu run rẩy ôm lấy đầu gối Khôi bắt đầu nức nở. Khôi nuốt nước bọt, miệng chàng nghẹn đắng. Khôi cũng đã lờ mờ nhận thấy điều này từ khi mẹ chàng qua đời thì chỉ có vú Châu thương Khôi nhất, trên cả ba chàng. Nhưng những chuyện đằng sau đó thì chàng vẫn thấy mù mờ lắm, vì vậy hôm nay khi nghe lời nói buột miệng của bác Xã thì chàng không thể không làm rõ chuyện này.- Vú nói đi. Con cần biết sự thật rõ ràng. Không phải con không đoán ra ,con đoán ra rồi nhưng con không hỏi. Vì con hy vọng vú nói cho con biết.Vú nói đi..vú nói đi.- Khôi vừa nói vừa dùng hai bàn tay siết chặt bờ vai của vú Châu lay mạnh, chàng nửa thấy giận dữ, nửa thấy thương cảm.Khôi giận vì vú Châu giấu chàng quá nhiều điều, chàng thương vì vú là mẹ ruột chàng và bà đã chịu nhiều thiệt thòi. Chỉ vì chàng mà bà không thể sống cuộc đời của riêng mình được. Chàng chờ đợi...chàng giương mắt lên chờ đợi, đôi mắt chàng tràn đầy tình thương với người mẹ ruột bấy lâu nay đã chịu đắng cay vì thương con. Đã năm phút đồng hồ trôi qua mà vú cứ khóc mãi. Chàng thương vú quá, chàng biết vú không muốn nói vì sợ chàng không chịu nổi sự thật tàn nhẫn. Khôi ôm lấy vú Châu, chàng thì thào bên tai bà:- Vú sợ làm con đau nữa à? Con bây giờ không còn tương lai, Vân cũng đã không bên con, Khiêm sẽ gánh vác cái nhà nay thay con. Con rồi chỉ là một chiếc bóng vật vờ sống bám víu vào những kỉ niệm cũ mà thôi. Con chỉ còn vú, thì vú thương con hãy nói cho con biết...Vì sau này chắc chỉ còn con sống với vú thôi....- Vú không thể...Vú xin con. Đừng nhắc chuyện này nữa được không?Con mệt rồi đi ngủ đi.- Vú Châu vẫn khẩn khoản tha thiết van xin Khôi, hòng khỏa lấp bí mật rất khủng khiếp này.Đến lúc này thì Khôi không còn cách nào khác, sống bên vú bao năm nay chàng biết tính vú rất kiên định. Vú Châu đã thề sẽ giữ bí mật thì chẳng bao giờ bà nói bất cứ điều gì. Chàng chỉ còn chiêu cuối cùng để ép bà nói ra, dù chàng biết điều này sẽ có thể làm bà hoảng sợ. Khôi không nói thêm, chỉ đưa tay vuốt tóc vú và đẩy vú Châu ra xa rồi chụp lấy con dao gọt trái cây để sẵn trên thành bếp. Lúc này thì vú Châu lẫn bác Xã quýnh quáng thật sự, hai người cũng nhào tới chụp lấy con dao nhưng sức trẻ của Khôi nhanh hơn. Chẳng mấy chốc, con dao sắc bén đã nằm gọn trong tay chàng. Khôi mỉm cười nhưng mắt buồn rười rượi, chàng khẽ đưa dao lên cổ tay trái, nhìn thẳng vú Châu và nói:- Một người mẹ sẽ rất đau lòng khi thấy máu thịt của con mình rơi vãi. Mẹ có muốn thấy máu của con rơi ra không? Mẹ có muốn thấy con tự hành xác để đau đớn không? Nếu mẹ thương con thì nói cho con biết đi...Khôi mới đầu chỉ định doạ vú Châu nhưng lưỡi dao sượt qua cổ tay chàng làm nên một vết sướt rõ dài, máu bắt đầu tuôn. Vú Châu muốn ngất xỉu trước tình cảnh đó, bà hoảng hốt thật sự, bà cầm cổ tay chàng nói như hét: - Trời ơi! Con không sao chứ??? Mẹ nói, mẹ nói. Mẹ kể con nghe hết. Con đừng làm thế với mẹ lần nữa nghe con. Ông Xã...ông còn đứng đó làm cái gì.Đi lấy cho tôi hộp bông băng mau.Thế là bác Xã ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi bếp, ông cũng quýnh quáng tìm cái hộp bông băng rồi quày quả trở lại chỗ hai mẹ con Khôi. Vú Châu quỳ bên chân Khôi, vừa run rẩy, vừa thút thít cầm tay lấy thuốc và băng lại cho Khôi. Chàng thấy vú Châu thút thít như thế cũng ân hận lắm, Khôi chỉ định doạ vú thôi có ai ngờ tay chân vụng về thế đâu. Trong lòng chàng tràn ngập một cảm xúc thương yêu bà vô bờ bến. Khôi đưa tay ôm lấy vai mẹ, đưa hai ngón tay cái lên thấm những giọt nước măt trên má bà thì thào:- Con xin lỗi, thật sự xin lỗi. Tha lỗi cho con. Con chỉ định doạ mẹ thôi, con muốn mẹ nói con biết. Đừng khóc, làm ơn đừng khóc. Con không làm thế nữa đâu.Mẹ nói đi.Kể con nghe hết đi.Rồi vú Châu sau khi chấm nước mắt, bà bắt đầu câu chuyện của mình. Ngày ấy, bà và bà Ngọc-mẹ nuôi Khôi là hai người bạn thân như hình với bóng lúc nào cũng có nhau. Bà Ngọc, tiểu thư con nhà giàu vốn có thể chất xanh xao và yếu ớt, đã không thể sinh con cho ông Minh-chồng bà, điều đó khiến bà rất buồn. Bà yêu chồng mình và biết ông Minh rất khao khát có một đứa con, vì mỗi lần hai người dạo bước bên nhau bà thấy ông thường đưa mắt nhìn những đứa trẻ đang chơi rồi khẽ cười. Điều đó làm lòng bà lại xốn xang, ray rứt, đã gần năm năm lấy nhau mà bà chưa có một dấu hiệu thai nghén nào . Bà thường tìm đến bà Châu và tâm sự nỗi buồn này. Bà Châu cũng thương bạn lắm, nhưng cũng thấy bất lực khi không thể giúp đỡ bạn điều gì.Năm tháng trôi qua, bà Ngọc ngày càng xanh xao tiều tuỵ hơn.Bà thèm khát có một tiếng khóc trẻ con trong nhà, ông Minh cũng thế, ông ngày ngày tìm quên trong công việc, ít nói chuyện với bà. Nhưng khi nói thì ông cố hết sức lãng tránh chuyện con cái.Ông Minh thương bà Ngọc rất nhiều, ông biết là nếu bà sanh nở thì ông sẽ có nguy cơ đánh mất bà nên ông tuyệt nhiên không bao giờ nhắc đến vấn đề này. Bà Ngọc, một người đàn bà nhạy cảm, đẹp u sầu, đa cảm nhưng đầu óc cũng rất sắc sảo. Bà nhận thấy nỗi buồn trong mắt ông chồng, bà khóc hàng đêm liền, bà muốn sanh cho ông một đứa con, nhưng bà đã không thể. Một đêm nọ, bỗng một ý nghĩ loé lên trong óc bà, một ý nghĩ mà bà biết là điên rồ, tội lỗi nhưng khi nghĩ đến hình ảnh đứa trẻ sẽ được sinh ra kia thì bà không thể không nghĩ đến. Sáng hôm sau, bà Ngọc tìm đến bạn thân mình và thổ lộ cái ý nghĩ khủng khiếp đó thì bà Châu trong phút chốc đã rất bàng hoàng. Bà Ngọc muốn bà sinh cho bà một đứa con với ông Minh. Mới đầu bà Châu phản đối cái ý nghĩ điên rồ này, bà bảo cái gì bà cũng có thể giúp nhưng chuyện này thì không. Thái độ phản đối kịch liệt của bà Châu làm bà Ngọc khóc ngất, thậm chí bà Ngọc quỳ xuống van xin bạn mình nhưng bà vẫn từ chối. Sau đó bà Ngọc ra về và không đả động đến chuyện ấy nữa, cũng từ sáng hôm đó bà Ngọc cũng không còn hay qua nhà bà Châu chơi như dạo nào. Còn bà Châu, đã mấy hôm không thấy bà Ngọc qua chơi thì bà bắt đầu suy nghĩ. Bà thương bà Ngọc lắm, nhưng chuyện này điên rồ quá.Nhớ đến hình ảnh xanh xao tiều tuỵ đáng thương của bạn mà bà Châu xao lòng, bà Ngọc thậm chí đã quỳ xuống van xin bà...Hai hôm sau,bà Châu đến nhà bà Ngọc. Bà thấy bạn ngày càng xanh xao, vàng võ hơn, bà không chịu được nữa...và bà đã gật đầu....Rồi ngày qua đi... những chiếc lá bắt đầu lìa cành theo gió...những ngày hạ vàng nắng trên cao. Thấm thoát đã chín tháng mười ngày, một đứa trẻ đã được sinh hạ trong nhà bà Ngọc. Một hạnh phúc không thể nào tả được khi bà Ngọc ngắm nhìn đứa trẻ, một đứa bé xinh đẹp hay đúng hơn đó là một đứa con trai xinh đẹp đã ra đời. Bà đặt tên nó là Khôi, có nghĩ là khôi ngô, anh tuấn. Niềm hạnh phúc không được bao lâu thì đến ngày bà Ngọc đổ bệnh qua đời, trước lúc chết bà đã nắm lấy bàn tay Khôi trăn trối: " Mẹ luôn ở bên con, mẹ yêu con nhất trên đời. Mẹ có trồng một khóm hoa Lưu Ly trong vườn, thay mẹ chăm sóc nó nghe Khôi. Nhìn nó hãy nhớ là mẹ luôn ở bên con". bà Châu cũng được bà Ngọc trăn trối giao Khôi lại cho bà chăm sóc vì ngoài bà ra bà Ngọc không tin ai hết. Hơn hết thảy Khôi là con ruột của bà Châu, nó được trả lại vòng tay bà. Thế là từ đó vú Châu đã bỏ hết công danh sự nghiệp sẽ là một nhà giáo của bà, để ở lại chăm sóc Khôi mà không đòi hỏi ông Minh phải cho bà một danh phận....Máu trên tay Khôi nhỏ ròng ròng, vú Châu vừa sụt sịt vừa băng lại vết thương cho Khôi. Lòng chàng đau như cắt khi nhìn thấy nước mắt của mẹ, Khôi cúi xuống cầm lấy tay bà bằng bàn tay còn lại dụi vào má vào vào mũi mình, giọng anh nghẹn ngào: - Tha lỗi cho con, con không định làm thế thật đâu, con chỉ muốn mẹ nói con biết thôi mà. Từ giờ, con sẽ không bao giờ làm thế nữa, không bao giờ nữa.Vừa lúc đó ông Minh bước xuống, thấy dải băng trắng xoá và những vệt máu đỏ vương vãi, ông hốt hoảng lao đến bên Khôi hỏi dồn dập: - Chuyện gì vậy Khôi? Con tính làm điều dại dột gì vậy hả??. Khôi vội vàng trấn an ông Minh:- Không, con chỉ gọt trái cây ăn thôi mà ba. Vú Châu hãy còn sụt sịt, bà tiếp tục băng bó cho Khôi và lên tiếng: - Xin lỗi, đó là lỗi của tôi.-Vú Châu lại băng bó tiếp cho Khôi và lại khóc. Vết thương của Khôi, tiếng sụt sịt của vú Châu làm ông Minh nóng ruột, ông giật miếng băng từ tay bà băng bó cho Khôi, ông gắt:- Các người bất cẩn quá vậy? Nó đã như vậy mà còn để nó gọt trái cây nữa hả? Nó có mệnh hệ gì thì các người tính sao với tôi??".Vú Châu lại một lần nữa cúi đầu nuốt nước mắt.Lời nói của ông Minh vô tình là một nhát dao bén ngọt cứa vào lòng Khôi, "nó đã như vậy"...một câu nói dù không có ý xấu nhưng lại khẳng định một lần nữa sự tật nguyền của chàng lúc này. Khôi cảm thấy mình thật phiền phức, đáng lý ra mình nên chết quách trong cái tai nạn ấy đi, sống chi cho hết người này đến người kia lo lắng cho mình. Nhìn cha chàng lúc này, cái bộ dạng lo lắng đến sốt vó của ông cũng làm cho Khôi thấy mình đáng bỏ đi. Tối đó, chàng thừ người ra để suy nghĩ rằng sự tồn tại của mình sau tai nạn này là gì? Sao ông trời lại cho chàng có cơ may khốn nạn này. Với bao người là phép thần kì nhưng với Khôi nó lại là điều khốn nạn.Vừa lúc đó có tiếng gõ cửa, Vân ló đầu vào phòng, hỏi:- Anh còn thức không, Khôi?- Còn, em vào đi. Anh giúp gì được cho em ?- Khuôn mặt đang âu sầu, khổ sở của chàng lại bừng sáng, Vân dường như là một làn gió mát thổi tan đi những đám mây đen nãy giờ đang bao vây cái tâm hồn héo úa của Khôi. Vân nhoẻn cười lách mình hẳn vào phòng Khôi, nàng vẫn đẹp như mọi ngày. Hôm nay, trông nàng lại càng dễ thương với cái áo đầm dây lụa hồng, có những cái nút tròn đỏ chạy dọc bên hông áo. Khôi đẩy xe lăn đến trước mặt nàng, cầm tay nàng và đặt lên đó một nụ hôn :- Cám ơn, tiểu thư đã hạ cố đến căn phòng tồi tàn của kẻ hèn này.Cái cử chỉ lịch thiệp của Khôi bắt chước giống như những quý ông trong những cuốn phim lãng mạn làm nàng cười nắc nẻ. Tiếng cười khanh khách của nàng cũng làm Khôi vui lây, chàng thấy hồn mình như sống lại, Khôi cũng tì vào thành xe lăn ôm mặt cười khúc khích. Sau trận cười sảng khoái đó, Khôi chống cằm ngắm Vân mơ màng, chàng hỏi :- Em có việc chi vậy ?- À, bọn em định ngày mai rủ anh đi picnic. Anh đi không ?- Vân đi đến giường Khôi ngồi lên đó bắt chéo đôi chân dài tuyệt mĩ, hất mái tóc bồng bềnh làm điệu đáp.- "Bọn em" ư ? "Bọn em" gồm những ai ?- Khôi lại mỉm cười trước cử chỉ đó của nàng, kiêu căng ghê, định khoe tóc hay khoe đùi đây? Ai chẳng biết cái gì nàng cũng đẹp.Vân chun môi, hai má hồng lên vì làn không khí se lạnh của Đà Lạt, nàng giơ lên mấy ngón tay và đếm lấy như một đứa trẻ con tập đếm:- Em nè, Quân nè, Khiêm nè, anh nè, bọn bạn em mới quen ở hội thảo du học nè.Vừa nghe nhắc đến Quân, tức thì trong lòng Khôi bao nhiêu niềm hứng khởi đều tụt xuống cái ào như một quả bóng đang căng mà bị đâp vỡ.Chàng cũng thấy rằng trong câu nói của Vân rằng từ vị trí thứ nhất trước kia đã tụt xuống hạng bét từ khi nào rồi. Một phần mặc cảm, một phần bực bội, Khôi mặc dù rất tức giận nhưng cũng cố mỉm cười từ chối lịch thiệp:- Anh không quen bạn em sao mà anh đi.Thôi, anh ở nhà vậy.Với lại anh theo chỉ vướng chân bọn em thôi.Chúc bọn em vui.- Không được! Anh phải đi. Em đã lỡ khoe với bọn nó, em có một ông anh đẹp trai tuyệt vời, tài giỏi nữa. Anh không định cho em là đứa hứa cuội chớ?- Vừa nghe Khôi từ chối mình, Vân ngay lập tức bật dậy khỏi mép giường, nàng đã bị một niềm đả kích nho nhỏ làm nhảy dựng lên.- Anh... ư?Anh..gì?- Khôi hơi lắp bắp vì ngạc nhiên, khi nghe nàng nói về cụm từ: "ông anh". Khôi cũng đã rất ngỡ ngàng, chàng cứ ngỡ là mình nghe nhầm nhưng không, chính đôi môi bé nhỏ của nàng lặp lại lần nữa, rành rọt từng chữ một:- Thì anh Hai chớ sao? Còn Khiêm là em út, người nào của em cũng đẹp trai.- Vân chẳng những mở to đôi mắt ngây thơ còn hơn nai tơ cùng cái miệng cũng đã vo tròn hình chữ O.Khôi choáng váng, cái vẻ ngây thơ của Vân chả khác nào một mũi tên tẩm độc xuyên thẳng vào trái tim chàng. Từ khi nào, từ khi nào vậy? Đang từ vị trí người yêu mà giờ đây chàng phóng thẳng xuống làm anh Hai của Vân. Cái gương lung linh hình ảnh của Vân đang sáng lấp lánh trong lòng Khôi bỗng dưng vỡ loảng xoảng. Khôi vẫn cố sức bình tĩnh nhưng tay chàng bắt đầu run bần bật, chàng cảm thấy cơn thịnh nộ bắt đầu xâm chiếm mình.Khôi cố kềm cơn giận lại, mở to mắt đau đớn nhìn Vân cố hỏi lại, giọng nghẹn đắng: - Anh.. là....- ...Anh Hai của em. Anh lớn không được thất hứa với em nhỏ.-Vân lại khẳng định lại rành rọt một lần nữa, nàng cất cái giọng giận dỗi kèm theo đôi mắt ngân ngấn nước cũng như đôi môi cong cong bắt đền Khôi.Khôi hít một hơi dài để cố xua tan cơn thịnh nộ đang bắt đầu dâng lên, và cái vẻ trẻ con của Vân lại làm chàng càng bực bội. Khôi quay mặt đi, giọng chàng đanh lại:- Rất tiếc! Anh buộc phải từ chối em. Anh không đi, anh không quen ai ở đó hết.Chúc em vui vẻ.Rồi Khôi đẩy xe lăn đến cánh cửa, mở nó ra tiễn Vân với giọng lành lạnh:- Em nên đi ngủ sớm cho khoẻ, để mai còn đi.Chúc em ngủ ngon!Vân xụ mặt, dậm chân cái rầm rồi bỏ ra khỏi phòng Khôi, chưa bao giờ chàng dám từ chối nàng một cái gì cả sao giờ lại dám làm thế.Nàng ghét Khôi ghê gớm, ngày mai lại mang tiếng hứa cuội rồi.Cửa phòng vừa khép lại sau lưng Vân cũng là lúc Khôi điên tiết với lấy bức ảnh chụp chung với Vân trên kệ sách ném vào tường. Bức ảnh bể thành từng mảnh, Khôi gục mặt, đấm mạnh vào thành xe lăn, nghiến răng lẩm nhẩm: - Khốn kiếp!!! Chưa bao giờ trong đời chàng thốt ra cái từ bậy bạ đó.Khôi nổi tiếng là một người lịch thiệp, nhã nhặn thế mà nay chàng cảm thấy mình trở thành con người khác. Chàng thấy mình luôn luôn bị cơn thịnh nộ xâm chiếm, luôn thấy khó chịu với những gì nhìn không vừa mắt, nghe không lọt tai . Tối đó, chàng lại ngồi thẫn thờ trong bóng tối, xé tan nát những tấm hình có mặt Vân rồi đốt nó thành tro. Nhìn ánh lửa, Khôi cảm thấy lòng mình lại trống rỗng, cô đơn, buồn bã, đau đớn. Sáng đó, Khôi thức dậy sớm vì không ngủ được, nghĩ về chuyện đêm qua, chàng vẫn còn buồn. Khôi thay đồ, định bụng là đi ra vườn đến bên khóm hoa Lưu Ly của mẹ để tiêu sầu. Khôi đẩy xe lần lần xuống cầu thang, chợt chàng thấy dọc hành lang từ phòng mình hoa là hoa. Hoa ở đâu mà nhiều không kể xiết. Tất cả đều để dọc hành lang trong những chiếc chậu gốm đắt tiền, to lớn. Có điều gì đó cho Khôi biết là có điều không hay, chàng lăn xe vội ra vườn. Tới đó, Khôi như chết đứng. Hỡi ôi! Những khóm hoa mà chàng bấy lâu nay dày công chăm sóc đều bị cắt trụi, kể cả cụm Lưu Ly xanh biếc mà chàng quý nhất cũng chỉ còn trơ lá. Chàng nổi điên thật sự, Khôi biết đây là "tác phẩm" của không ai khác ngoài bà Thanh. Chàng lại hì hục lăn xe vào nhà, đến thẳng phòng của cha, cơn thịnh nộ trong Khôi đang bừng bừng. Khi đến trước cửa, chàng chợt nghe tiếng của bà Thanh rít lên quen thuộc, bà gắt gỏng với ông Minh:- Rảnh dữ hả?? Anh còn định tốn bao nhiêu tiền nữa đây? Nhiêu đó chưa đủ hả??Anh không thấy là anh đang làm dã tràng se cát biển đông sao?- Có sao không? Đó là tiền của anh, cho con bao nhiêu anh cũng không tiếc. Miễn là thấy nó vui. Em không thấy điều đó cho nó hy vọng sao, đừng dập tắt niềm vui ấy của nó- Tiếng ông Minh cũng hậm hực không kém bà vợ chua ngoa.- Nhưng hy vọng đó chỉ là hy vọng hão.Anh thừa biết là bác sĩ bảo không bao giờ nó đi lại được.Cả nhà ai cũng biết, anh có thấy mọi người khổ sở vì phải đóng kịch không?Anh có thể không lo cho con Vân, vì nó không là con anh, nhưng anh nên nhớ anh còn thằng Khiêm nha.Thằng Khiêm cũng là con anh, đâu phải mình nó- Bà Thanh óng óng cãi lại.Một lần nữa, trời đất lại sụp đổ dưới bánh xe lăn của Khôi, chàng chết điếng. Chàng ngồi lặng rất lâu trước cửa phòng ba. Thất vọng, giận dữ, ghê tởm vì biết bao điều dối trá mà ba nói với chàng, cũng như thái độ mọi người khác đối với Khôi. Nước mắt chàng lăn dài xuống má, câm lặng....đau đớn, tim vỡ tan.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com