TruyenHHH.com

Tinh Yeu Cua Thinh Ha

Thứ bảy, Thịnh Hạ vẫn như mọi ngày, 7 giờ đã rời giường, bắt đầu tỉ mỉ trang điểm.

Nhậm Ngạn Đông hôm nay muốn đi đến công ty, cùng Lệ Viêm Trác bàn bạc chi tiết cụ thể về hợp đồng. Sau khi tập thể dục xong, anh lên lầu thay quần áo, Thịnh Hạ cũng đang ở bên trong.

Thịnh Hạ cầm lên hai chiếc váy, đang ở trước gương do dự không biết nên mặc bộ nào.

Nhậm Ngạn Đông hỏi, "Muốn đi ra ngoài?"

"Ừm." Thịnh Hạ nhìn anh từ trong gương, hỏi ý kiến anh, "Tam ca, anh xem em mặc cái nào thì đẹp?"

Nhậm Ngạn Đông hướng cằm sang tay phải đang cầm váy giơ lên của cô, hỏi: "Cùng Mẫn Du đi ra ngoài?"

Thịnh Hạ: "Không phải."

Cô trực tiếp cởi áo sơ mi.

Dáng người xinh đẹp tựa thân bướm, vòng eo mảnh khảnh, chân dài thẳng tắp, anh nhìn không sót thứ gì.

Váy mặc vào, cảnh đẹp trước mắt liền bị che khuất.

Cô nói: "Giữa trưa về ăn cơm cùng ông bà nội, trong nhà có người thân về."

Nhậm Ngạn Đông vươn tay sang sau lưng cô kéo khóa váy lên giúp cô, "Giữa trưa anh chở em qua nhé?"

Thịnh Hạ: "Không cần, chỉ là bữa cơm đơn giản thôi, anh cứ bận việc đi, mẹ em cũng không tới."

Nhậm Ngạn Đông giúp cô chọn váy này nhìn khá đơn giản và thanh lịch, cô buộc tóc dài hơi xoăn của mình thành đuôi ngựa. Mỗi lần về ăn cơm cùng với người lớn trong nhà, cô đều ăn mặc thành một cô gái có hình tượng ngoan ngoãn.

Nhậm Ngạn Đông nhặt chiếc áo sơ mi màu đen cô cởi ra từ trên sô pha, trực tiếp mặc lên, cài cúc áo, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cô.

Cô luôn có thể chuyển đổi giữa gợi cảm và ngây thơ bất cứ lúc nào.

Thịnh Hạ thay quần áo xong, trang điểm chỉn chu, chọn một cái túi thích hợp, "Em đi trước đây, buổi tối gặp lại anh nhé."

Nhậm Ngạn Đông: "Đi luôn bây giờ sao?"

Thịnh Hạ: "Ừm, qua nói chuyện cùng với ông bà nội."

Cô mặc váy trắng, khi đi tới cửa, Nhậm Ngạn Đông nhắc nhở cô: "Hai ngày nay em sắp đến thời gian hành kinh, nhớ chú ý đó."

Kỳ sinh lý của Thịnh Hạ không đều là 30-32 ngày, có khi trước hoặc sau một ngày, có khi cũng sẽ chậm một hai ngày, đôi lúc cô bận cũng không nhớ rõ.

Sau khi anh nhắc nhở, cô quyết định chuẩn bị trước. Thịnh Hạ từ cửa quay trở lại hôn lên sườn mặt anh, cô cười, "Mấy ngày này em sẽ không bắt nạt anh."

Hôm nay Thịnh Hạ không để tài xế đưa đi, tự mình lái xe qua.

Mặc dù là cuối tuần, trên đường vẫn rất đông xe. Qua một giao lộ, đợi bốn cái đèn đỏ cũng chưa hết kẹt xe. Cô thuận tay mở radio nghe, vừa lúc phát một ca khúc, giai điệu rất quen thuộc, ca từ cũng quen thuộc.

"Em cũng từng rất khát khao, sao lại không có kết quả..."

Mất vài giây, cô chuyển kênh. Đèn xanh hiện lên, cô lái xe chậm rãi đi phía trước.

Tới nhà ông bà nội, ông bà và dì đều đang ngồi ở bàn ăn cơm.

Ông nội gọi cô ngồi xuống cùng ăn, Thịnh Hạ: "Ở nhà con đã ăn rồi ạ."

"Vậy ăn thêm một chút cũng không sao." Ông nội kêu người làm lấy cho cô bộ chén đũa lại đây.

Thịnh Hạ ngồi trước bàn ăn, ăn một ít xem như tượng trưng, yên tĩnh nghe người lớn nói chuyện phiếm.

Dì mùa đông mỗi năm đều về Bắc Kinh, mà ông bà nội mùa xuân mỗi năm sẽ tới thành phố nhỏ trên núi du lịch một thời gian, khi đó bên kia không khí rất thoải mái.

Dì đang nói đến tiểu khu vừa có một khu trung tâm hoạt động nếu cô tới đó sẽ có nơi vui chơi, còn có một điểm du lịch sắp khai phá, cảnh sắc rất tuyệt.

Bà nói thêm: "Chờ mùa xuân sang năm, chúng ta mang Hạ Hạ cùng qua đi, khi đó cũng không biết Hạ Hạ có thời gian cùng anh chị đến chơi không?"

Bà nội: "Năm nay thi đậu lên thạc sĩ, mùa xuân sang năm cũng không bận, đến đó thưởng thức chút không khí mới mẻ, thả lỏng tâm tình một chút."

Ông nội cũng tán thành, muốn mang cháu gái cùng đi.

Trong một năm rưỡi qua, Thịnh Hạ đều rất bận rộn, cũng có lúc tranh thủ thời gian, không ngủ thì đều đến thăm ông bà nội một chút. Bọn họ tuy nói muốn cô hoàn thành ước mơ, nhưng trong thâm tâm vẫn là đau lòng.

Thịnh Hạ thầm nghĩ, cô làm sao mà có thời gian đây, tháng tư sang năm cô sẽ đi đóng phim điện ảnh.

Nhưng mới sáng sớm, cũng không vội gì mà làm ông bà mất hứng.

Cô hỏi dì xem ở đó mùa hè có đến chơi có vui không?

Dì: "Thời tiết lúc đó khá nóng, muỗi nhiều, trời cũng hay mưa."

Thịnh Hạ: "Mùa đông thì sao ạ?"

Bà nội đi qua, nói với cô: "Mùa đông ở đó khá yên tĩnh, nhịp sống cũng chậm, những người trẻ như bọn con có thể đến đó ở vài ngày để thư giãn."

Thịnh Hạ: "Vậy có thể thanh lọc tâm hồn và trở về với thiên nhiên không?"

Ông nội gật đầu, "Chắc chắn rồi."

Thịnh Hạ nói: "Vậy chờ con đến sau kỳ nghỉ đông, qua đợt thi này ạ "

Đi cùng với Nhậm Ngạn Đông, cho anh cảm nhận một chút bầu không khí vậy.

Cái đề tài này theo bữa sáng cũng kết thúc.

Đến giữa trưa, các cô, chú, bác trong nhà đều tiếp nối tới rồi. Thịnh Hạ không nghĩ tới, bố cô luôn luôn bận rộn cũng tới tham gia. Bố cô hôm nay còn thắt cà vạt, tóc tai xử lý tỉ mỉ.

Cô cười, "Bố, mẹ hôm nay không có tới."

Bố Thịnh: "..." Ông ra vẻ bình tĩnh, "Bố biết."

Thịnh Hạ quay mặt qua chỗ khác, cười càng tươi hơn.

Bố Thịnh vỗ vỗ đầu cô, "Đầu óc choáng váng à? Cười cái gì?!"

Thịnh Hạ: "Mới chê cười bố đó."

Cô cảm giác bố như chàng trai trẻ đang biết yêu, cảm giác đối với mẹ vẫn như mối tình đầu lúc ấy. Tất nhiên, tất cả đều là do mẹ cô có mị lực duyên dáng, độc lập, tự tin.

Nếu mẹ cô lúc trước không lựa chọn ly hôn mà làm cô vợ hiền nội trợ, không ra ngoài, chỉ ở nhà giúp chồng dạy con, bố cô sẽ giống như bây giờ sao? Tất nhiên chắc chắn sẽ không.

Bố Thịnh hỏi: "Con và Ngạn Đông gần đây thế nào?"

Thịnh Hạ: "Khá tốt ạ."

Bố Thịnh gật đầu, dừng một chút, "Nghiên cứu sinh cũng có thể kết hôn, chờ sang năm định ngày bàn bạc hôn sự của tụi con."

Thịnh Hạ: "Bố, con gái bố không phải không ai lấy, làm gì mà thúc giục tam ca cưới con? Bố nghĩ con ghét lấy chồng có phải không?"

Cô cầm quả cam, "Bố, gọt giúp con đi." Nhanh chóng chuyển nhanh chủ đề.

Sau bữa cơm trưa, Thịnh Hạ lấy cớ phải về nhà ôn đề thi, rời đi ngay.

Cô dám cá nếu ở lâu thêm, những người khác sẽ hỏi cô khi nào thì cùng Nhậm Ngạn Đông kết hôn, bọn họ chỉ là quan tâm nhưng cô không muốn nói chuyện về chuyện này chút nào.

Cho nên sáng sớm cô đã sang nói chuyện với ông bà nội sớm một chút trước khi những người khác đến.

Về đến nhà mới hai giờ chiều, xe Nhậm Ngạn Đông thế mà đang đậu trong sân biệt thự.

Hôm nay thời tiết không tồi, ánh nắng ấm áp chiếu xuống.

Thịnh Hạ không đi đến phòng, sang khu vực hàng ghế của bể bơi ngồi xuống, âm thanh gọi lớn đến tầng hai: "Tam ca."

Rất nhanh, phía sân tầng hai xuất hiện một thân ảnh cao lớn.

Nhậm Ngạn Đông: "Lên lầu làm bài."

Thịnh Hạ híp đôi mắt lại, cảm thấy thật nhàm chán. Cô dựa vào lưng ghế, tư thế lười biếng.

Nhậm Ngạn Đông không nói thêm gì, xoay người vào thư phòng.

Dì giúp việc bước tới, hỏi cô muốn ăn uống gì không.

Thịnh Hạ: "Cà phê, nửa ly thôi ạ."

Cô chuyển tư thế, đưa lưng về phía mặt trời, ghé vào trên bàn, lười biếng hưởng thụ sau thời gian trưa.

Không lâu sau, Nhậm Ngạn Đông đi ra, trong tay cầm bài thi và bút.

Thịnh Hạ hé mở mắt, không muốn nhìn anh.

Nhậm Ngạn Đông ngồi xuống bên cạnh, "Làm một bộ đề đi."

Thịnh Hạ vẫn híp mắt, "Muốn thi lên thạc sĩ là em, sao anh còn lo lắng hơn cả em nữa?"

Nhậm Ngạn Đông: "Nếu thi trượt, bị dì cằn nhằn, em sẽ không vui."

Đúng là như thế.

Thịnh Hạ mở mắt, ngồi dậy hỏi anh: "Sao chiều nay anh không ở công ty?"

Nhậm Ngạn Đông: "Đã hết cuộc họp rồi."

Thịnh Hạ: "Gần hai tháng rồi anh không nghỉ ngơi phải không?"

"Ừm"

Anh đã thật lâu rồi không có nhiều thời gian ở bên cạnh cô, kỳ thật chiều nay cũng có công việc, nhưng anh vẫn quay về sớm."

Thịnh Hạ đem bút nhét vào trong tay anh, trước mắt đều là bài thi tham khảo, cô cố ý, "Em đọc đáp án, anh điền giúp em."

Nhậm Ngạn Đông: "...." Đối diện cùng cô vài giây, anh vẫn là cầm lấy bút.

Khóe miệng Thịnh Hạ nhấc lên, bắt đầu vào trạng thái tập trung xem đề.

Nhậm Ngạn Đông cũng xem chung với cô, cô nói một đáp án, anh liền điền vào.

Có thể là vì có Nhậm Ngạn Đông dỗ dành, cô cũng muốn nỗ lực biểu hiện, với bộ đề này, so với ngày thường cô làm nhanh hơn hai mươi phút, số đáp án đúng cũng cao.

Hai tuần tiếp theo, Nhậm Ngạn Đông đều cố gắng không đi xã giao, bảy tám giờ đã tan làm về nhà, lại cùng cô làm một bộ đề.

Giữa tháng mười hai, Bắc Kinh có thêm đợt tuyết rơi, thời gian cách kỳ thi còn có một tuần.

Buổi chiều, Thịnh Hạ ôn lại các đề đến cả người đều mệt mỏi, ghé vào ban công nhìn cảnh tuyết rơi một lát

Nhậm Ngạn Đông gọi điện thoại cho cô, "Buổi tối em tự làm bài thi nhé."

Thịnh Hạ: "Anh có xã giao à?"

"Ừm."

"Có thể sẽ về sau vài giờ?"

"Cũng phải rạng sáng 1 giờ anh mới về đến."

Thịnh Hạ dặn dò anh uống ít rượu.

Một mình ở nhà nhàm chán, cả ngày cô ở nhà ôn thi đến chán rồi, nghĩ đi ra ngoài giải lao vui vui một chút, tìm bạn nói chuyện phiếm. Cô tuy là người Bắc Kinh, nhưng đối với Bắc Kinh không quá quen thuộc, ngoại trừ Mẫn Du, cũng không có nhiều bạn bè khác.

Hoạt động giải trí buổi tối của Mẫn Du chính là đi tới hội sở, mấy ngày nay cơ bản mỗi ngày đều qua gặp mặt, sau khi nhận được điện thoại của Thịnh Hạ, cô nhắn địa chỉ hội sở sang cho cô.

Thịnh Hạ trang điểm nhẹ, giống như được tự do liền phấn khích đi chơi.

Hội sở chỉ dành cho người có thẻ hội viên, Thịnh Hạ lần đầu tới, không vào được, cô liền gọi cho Mẫn Du.

Mẫn Du: "Chờ chị xuống đón em."

Thịnh Hạ đã đặt báo thức, đảm bảo mình về nhà trước mười hai giờ. Chơi quá muộn Nhậm Ngạn Đông biết, chắc chắn sẽ không vui.

Mẫn Du xuống dưới lầu, "Thịnh Hạ."

Thịnh Hạ ngước mắt, cất điện thoại, bước tới.

Tầng một của hội sở là quán bar, đi thang máy trực tiếp tới tầng ba.

Vừa rồi từ bên ngoài nhìn vào, phòng trông cũng khá bình thường, nhưng bên trong lại trang hoàng cực kì độc đáo, như khác hẳn một vùng trời.

"Ai là chủ hội sở vậy?" Thịnh Hạ hỏi.

Mẫn Du: "Vài người bạn, Thẩm Lăng cũng là một trong số đó." Cô nói: "Lần sau nói tam ca nhà em đưa em đến đây tham quan một vòng, về sau bảo vệ chỉ cần nhìn mặt em là sẽ cho vào."

Thịnh Hạ nhận thấy hội viên cũng không nhiều người, nhưng đối với Thẩm Lăng cũng có quen thuộc, bởi vì mẹ cô là một trong những cổ đông của tập đoàn Thẩm thị.

Trong vòng bạn bè của Mẫn Du và Nhậm Ngạn Đông, phần lớn tất cả bọn họ đều là bạn chơi cùng từ khi còn nhỏ, ở chung một tiểu khu.

Thật ra những người ở bên trong, Thịnh Hạ đều đã từng gặp, nhưng lúc ấy cô còn nhỏ mà hai mươi năm qua đi, đối với những người này đã sớm không có ấn tượng gì với cô.

Cửa phòng đẩy ra, Mẫn Du nói với bọn họ: "Mọi người chú ý, công chúa đàn Violin đến."

Âm nhạc, hoa tươi, vỗ tay đều có.

Bọn họ đối với Thịnh Hạ có ấn tượng rất sâu, lúc Thịnh Hạ còn nhỏ không nhớ lắm, nhưng bọn họ thì không còn nhỏ, toàn là mười mấy tuổi có ký ức rõ ràng.

Khi đó Thịnh Hạ bốn tuổi rưỡi, mới vừa học đàn Viollin, thích ở trong đại viện biểu diễn cho các bạn nhỏ xem, nhưng cô ôm không nổi cây đàn Violin, vì thế liền chỉ huy những em bé nhỏ tuổi hơn so với cô giúp cô nâng đàn. Bởi vì hồi ức lúc còn quá nhỏ, Thịnh Hạ liền theo chân bọn họ chơi cùng rất vui.

Ngay đang lúc cầm bài lên, di động Mẫn Du vang lên, là điện thoại của bên điện ảnh Phẩm Ngu, muốn gặp bàn cụ thể một vài chi tiết về hợp đồng.

Mẫn Du nói với Thịnh Hạ: "Em ở đây chơi một chút nhé, chị đi ra ngoài bàn ký cái hợp đồng này." Cô cũng không biết khi nào mới có thể kết thúc, "Nếu muộn quá, em không cần chờ chị, chị sẽ gọi tài xế đưa em về trước."

Mẫn Du vừa rời đi không lâu, phòng lại có người tới.

Theo âm thanh ồn ào, Thịnh Hạ ngẩng đầu nhìn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com