TruyenHHH.com

Tinh Van Kiep

[18 vạn năm sau]........

Bách Hoa Cung của Vương quốc ảo được hoa cung chủ Nhu Thiên Lạc cùng phu quân của mình là Vương Thiên Hạo, một thợ săn nghèo hiền lành và tốt bụng xây dựng nên.

"Oa...oa..oa..."

"sinh rồi....sinh rồi. Chúc mừng chủ nhân"

Một hoa tinh bế đứa bé trên tay, miệng không ngừng nói chúc mừng chủ nhân của mình. Vương Thiên Hạo đi đến bên cạnh, nhẹ nhàng cầm tay Nhu Thiên Lạc.

"Lạc Nhi, thật vất vả cho nàng rồi"

"Đứa nhỏ là trai hay gái vậy? Nhìn nó giống chàng, hay giống ta"

Nhu Thiên Lạc hạnh phúc rơi nước mắt. Nàng cùng Thiên Hạo đã kết duyên gần mười năm, nhưng đến bây giờ mới sinh được một đứa con đầu lòng.

"Thưa chủ nhân.... thực ra chuyện này...."

Hoa tinh ngập ngừng mãi cũng không nói thành lời, cuối cùng Vương Thiên Hạo đành phải lên tiếng.

"Thực ra, lão thái quân đã nói với ta...ừm...Đứa nhỏ này vốn là được thiên đế ban cho vợ chồng mình. Có điều....."

"Có điều gì? Chàng mau nói đi"

Nhu Thiên Lạc tỏ vẻ lo lắng, nàng sợ rằng đứa bé xảy ra chuyện chẳng lành. Vương Thiên Hạo tìm cách trấn an phu nhân của mình trước khi nói sự thật ra cho nàng biết.

"Nàng cũng biết mà. Vốn dĩ ta chỉ là một người trần mắt thịt, còn nàng lại là một tiểu tiên hoa. Chuyện chúng ta chống lại ý trời mà kết duyên với nhau đã là phạm vào tội lớn rồi, giờ thiên đế đã không trách phạt, còn ban cho chúng ta một nhi tử, như vậy đã quá ưu ái với chúng ta rồi"

Nhu Thiên Lạc chống người ngồi dậy, nàng vô cùng kích động nói lớn với chồng của mình, "Chàng mau nói đi, đừng vòng vo mãi như thế. Đứa bé xảy ra chuyện gì rồi phải không?"

Sau một hồi ngập ngừng, cuối cùng Vương Thiên Hạo cũng nói ra, "Đứa bé vấn rất khoẻ. Chỉ có điều...ừm.....Có điều, hiện tại không thể xác định được đứa nhỏ là bé trai hay bé gái"

"Sao lại như thế? không thể được. Tại sao thiên đế lại có thể giáng tội xuống đầu một đứa trẻ? Tại sao lại bắt nó phải chịu một khiếm khuyết lớn như vậy?"

Nhu Thiên Lạc trợn to hai mắt, nàng kêu khóc thảm thiết khi biết đứa nhỏ của mình không thể phân định được giới tính. Yêu cầu hoa tinh đưa lại đứa nhỏ cho mình, nàng vội vã mở lớp vải quấn trên người đứa bé ra, sau đó dường như chết lặng. Toàn bộ phần thân dưới của đứa nhỏ trống trơn, ngoài hậu huyệt ở phía sau thì phía trước hoàn toàn là một mảnh da liền. Nhu Thiên Lạc ôm lấy đứa bé gào khóc, nàng đau đớn khi đứa con của mình phải gánh chịu hình phạt thay cho vợ chồng nàng.

Vương Thiên Hạo thấy phu nhân của mình rời khỏi giường, thì liền kéo nàng lại, "Lạc Nhi! Nàng định đi đâu?"

"Chàng bỏ ra....Ta phải lên thiên giới. Ta phải cầu xin Thiên Đế hãy buông tha cho con của chúng ta. Đứa nhỏ không có tội, không thể bắt nó phải chịu đựng khiếm khuyết này"

"Nàng nghe ta nói hết đã....Lão thái quân đã nói, đợi đến khi con của chúng ta đủ mười tám tuổi, sau khi hoàn thành chuyển hoá lần cuối cùng đứa bé sẽ nhận định được giới tính của mình. Chỉ có điều lần chuyển hoá đó nguyên thân của đứa bé sẽ tự động rời khỏi bách hoa cung"

Vương Thiên Hạo nhanh chóng truyền đạt lại lời của thái thượng lão quân cho Nhu Thiên Lạc nghe, mong nàng sẽ bình tĩnh lại.

Nhu Thiên Lạc vốn là một tiên hoa trên tiên giới. Trong một lần cùng các chị em trốn xuống trần gian đã gặp Vương Thiên Hạo, và nàng đã đem lòng yêu mến chàng trai này từ cái nhìn đầu tiên. Bất chấp luật lệ và quy tắc của tiên giới, Nhu Thiên Lạc đã từ bỏ mọi thứ và xuống trần gian kết đôi với Vương Thiên Hạo. Vì Vương Mẫu rất yêu quí nàng nên đã tha cho nàng một con đường sống, đổi lại từ lúc đó nàng không còn là một tiểu tiên và không được phép bước chân lên tiên giới một bước. Thái thượng lão quân cũng coi nàng như con gái của mình, vậy nên ngài thường xuyên lui đến bách hoa cung để thăm hỏi nàng.

"Tại sao? Lúc đó nguyên thân của đứa bé là lúc yếu ớt nhất, nếu hoá thân ở bên ngoài sẽ rất dễ bị người khác làm hại"

Nhu Thiên Lạc gặng hỏi, nàng không hiểu tại sao đứa con bé bỏng của mình lại gặp phải chuyện này.

"Nàng đừng lo. Có lão thái quân giúp đỡ, nhất định con của chúng ta sẽ bình an mà trưởng thành"

Vương Thiên Hạo ôm lấy vợ của mình, thế nhưng trong lòng chàng cũng đầy ắp sự lo lắng và phiền muộn.

Tại Băng Lăng quốc.

"Hai người có thôi đi không? Chẳng lẽ ta là không khí hay sao?"

Tiêu chiến ngồi ở bàn ăn, nhìn thấy cảnh tượng ân ân ái ái của hai người trước mặt thật khiến hắn chán ghét.

"Sao ngươi không đi tìm việc gì mà làm đi. Rảnh rỗi đến tìm bọn ta làm gì?"

Trác Thành ném cho Tiêu Chiến một cái liếc, sau đó lại gắp thức ăn vào chén của người bên cạnh.

"Thành Nhi, đệ mau ăn đi, đừng gắp mãi cho ta như thế...Nào, há miệng ra...A...."

Hải Khoan nhìn Trác Thành với ánh mắt tràn ngập yêu thương, anh ta cũng cầm đũa gắp lên một miếng thịt xào cho vào miệng của cậu ta.

Một khoảng thời gian sau khi Nhất Bác rời đi, Lăng Cơ Nhi cũng phát điên một thời gian dài, rồi ả đã tự sát trong lăng cung. Hải Khoan vô cùng đau khổ nên đã đổ bệnh rất nặng, tưởng chừng như không thể qua khỏi. Trác Thành đã tặng cho Hải Khoan một viên ngọc sinh mệnh rồi truyền máu của mình cho anh.

Mới đầu Hải Khoan không hề có ý định muốn sống tiếp, nhưng vì nghĩ đến Trác Thành, nghĩ đến tình cảm của cậu ấy nên anh ta đành cố gắng vực dậy. Cuối cùng hai người đã ở bên nhau, cùng nhau cai quản và xây dựng mở rộng băng lăng thành một vương quốc hùng mạnh đến tận bây giờ. Mọi chuyện sẽ rất êm đẹp nếu như Tiêu Chiến không xuất quan rồi đến làm phiền họ mỗi ngày.

Suốt chừng đó thời gian, núi linh hồ vẫn là vùng núi cấm của băng lăng quốc. Lúc các vương quốc đấu đá, tranh giành nhau mảnh núi có nhiều linh vật này thì Huyền Tôn Giả Chủ cùng thuộc hạ đã đứng ra chống lại bọn họ. Tất nhiên băng lăng cũng không thể đứng nhìn, họ đã giúp đỡ ngài tộc trưởng giữ vững lãnh thổ. Để dập tắt ý nghĩ muốn chiếm đoạt ngọn núi từ các vương quốc khác, Hải Khoan đã bố cáo thiên hạ núi linh hồ là thuộc quyền sở hữu của băng lăng quốc. Nếu như có bất cứ ai cố tình xâm phạm, đồng nghĩa với việc muốn khơi dậy chiến tranh.

Mới ban đầu những vương quốc kia cũng xem thường băng lăng, thậm chí còn muốn biến băng lăng thành thuộc địa của mình. Và rồi bọn họ đã phải trả một cái giá khá đắt, chính là vương quốc bị lật đổ và phải quy hàng hết về băng lăng. Hải Khoan không muốn biến vương quốc bại trận thành một thành trì gì cả, mà anh ta đã sai người lập tức phá bỏ nó và xây dựng nối liền với băng lăng thành một khối. Vì thế mà băng lăng hiện tại là một vương quốc lớn nhất trong các vương quốc tu luyện về tiên thuật.

"Thật là...Ta cũng không có thời gian mà ngồi nhìn hai người tiếp tục nữa. Nếu không phải vì cái bách gì gì đó đã tạo ra cái kết giới vớ vẩn kia, thì ta đã tới với Bác Nhi của ta rồi"

Tiêu Chiến nói với một âm điệu chán ghét. Kì thực khoảng mười năm trước hắn đã nhận được tin Nhất Bác bắt đầu chuyển kiếp đầu tiên của mình, và nơi ở của Y chính là ở bách hoa cung. Tiêu Chiến cũng đã tìm đến bách hoa cung ngay sau khi hắn rời khỏi hang động, thế nhưng Nhu Thiên Lạc đã lập ra một kết giới vô cùng tinh xảo, nhằm bị người ngoài xâm nhập vào bên trong.

Thực ra cái kết giới đó đối với Tiêu Chiến chả thấm vào đâu, vì trong suốt mấy vạn năm hắn đã tu thành chánh quả đúng nghĩa luôn rồi. Tiêu Chiến giờ là một hồ ly tiên có nhan sắc đẹp bậc nhất hiện tại, khiến các tiên tử trên thiên giới mỗi khi nhìn thấy hắn đều bị e thẹn bởi nhan sắc mê người này. Chỉ tiếc là cái kết giới ấy nó có sự liên thông với Nhu Thiên Lạc, chỉ cần hắn phá vỡ nó, ngay lập tức một dàn mỹ nam, mỹ nữ của bách hoa cung sẽ xông ra đón tiếp hắn. Tuy nhiên hắn không muốn làm hại đến người vô tội. Huống chi bọn họ còn là huynh đệ, tỷ muội gì gì đó với Bác Nhi của hắn, thế nên Tiêu Chiến vẫn nên là cố gắng chờ đợi mà thôi.

Trác Thành vừa nhai thịt vừa hỏi Tiêu Chiến, "Cái lão già gì đó nói ngươi phải chờ đến lúc nào?"

Hải Khoan nhẹ nhàng nhắc nhở Trác Thành, "Thành Nhi...không được vô lễ. Ngài ấy là thái thượng lão quân, chúng ta cần phải có sự tôn trọng với ngài ấy"

"Lão ta nói, ta phải đợi đến lúc người trưởng thành. Ta đã muốn hỏi tại sao? Vậy mà gia gia lại ngăn cản. Tức chết ta mà"

Tiêu Chiến bực tức kể lại. Huyền Tôn Giả Chủ là bạn tâm phúc của lão thái quân, hai người thường chơi cờ với nhau vào những lúc rảnh rỗi. Cũng chính nhờ có ngài mà Tiêu Chiến mới biết mọi thứ về Nhất Bác. Hắn nắm bắt mọi chuyện mà Y cần phải trải qua, thế nhưng hắn cũng có dự liệu của riêng mình rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com