Tinh Trai Tinh Tiet Dai Than Nguoi Mau Ra Day
Tôn Giai Hạo đưa Dương Hinh đến trước phòng học, cười nói. "Đến chiều đợi tôi đến đón, học ngoan."
Papa, con biết rồi (−_−;)
Dương Hinh mở cửa phòng học bước vào, đi đến một chỗ ít người ngồi xuống, cậu mở sách vở ra, bên tai lại truyền đến tiếng cười.
"Mất trí nhớ xong học hành cũng thực chăm chỉ."
Dương Hinh xoay sang nhìn, Là Hoằng Dĩ Khang. Cậu có chút bất ngờ, không phải có thẻ sinh viên mới vào đây được sao? Hoằng Dĩ Khang rất nhanh chóng giải đáp thắc mắc. Y đưa thẻ sinh viên có tên và mặt mình lên trước mặt Dương Hinh.
"Thật khó khăn mới có thể xin cái thẻ này đó. Cậu thấy tôi có lợi hại không?"
Dương Hinh cười cười, vượt bao khó khăn để có thể tiếp cận với Hoa Bạch Hân, đúng là sức mạnh của mỹ nữ có khác a.
Hoằng Dĩ Khang đắc ý lôi điện thoại ra, cắm tai nghe vào nghe nhạc. Dương Hinh cũng không quan tâm y nữa, tiếp tục học bài. Bỗng nhiên Hoằng Dĩ Khang cười lớn, thành công thu hút sự chú ý của cả lớp.
Dương Hinh vỗ vai Hoằng Dĩ Khang, thấp giọng nói. "Này, cười nhỏ thôi."
Hoằng Dĩ Khang gỡ tai nghe ra, vừa cười vừa đưa điện thoại mình sang. "Tiểu Hinh, cho cậu xem bài hát này."
Dương Hinh nhăn nhó nhìn y. Hoằng Dĩ Khang vội vàng nhét tai nghe vào tai y, bấm phát video.
Dương Hinh khó hiểu nhìn vào điện thoại, nói là video nhưng thật ra chỉ là một tấm tranh vẽ một đôi nam nữ. Nam ca sĩ vừa cất giọng, Dương Hinh nhận ra bài hát này thật quen, đây không phải là bài hát mà Tôn Giai Hạo mỗi ngày đều hát cho cậu nghe sao!
Dương Hinh chăm chú nhìn lời dịch, sau đó toàn thân run rẩy, sắc mặt đại biến.
"Em gái em có biết không?
Anh muốn dắt em về nhà
Sau đó cởi sạch quần áo em
Rồi ôm em dựa vào ngực anh
Cả đêm khiến trời đất xoay chuyển
Em đừng khẩn trương
Oppa có mang áo mưa
Vừa vặn ngày hôm qua đã cắt móng tay
Anh sẽ ôn nhu một chút
Cảm nhận cảm giác của em
Cùng em đến công viên giải trí của anh
Đi tàu lượn phi đến tận trời
Anh muốn hôn khắp người em
Từ đầu đến chân đều muốn đem em ăn sạch
Ai bảo em đáng yêu lại ngon miệng như vậy
Anh nhìn thấy em thì sẽ đầu hàng ngay
Anh thích ngắm em mang tất da màu đen
Khi cởi giày cao gót cực kỳ gợi cảm
Mau lên giường để anh yêu em nhé
Anh sẽ không như những tên khác làm hư em"
Đến chiều Tôn Giai Hạo đến đón, Dương Hinh không thèm nhìn mặt hắn, xoay người đi cùng Hoằng Dĩ Khang.
Tôn Giai Hạo mặt đen như đít nồi cơm cháy. Hắn tự mình kiểm điểm, dĩ nhiên không tra ra mình đã phạm lỗi lầm gì với Dương Hinh. Nhưng tại sao cậu lại bất mãn nhìn hắn như vậy chứ. Vì vậy để đợi tiểu tổ tông nhà hắn bớt giận, hắn không nói gì, chỉ ngoan ngoãn đi đằng sau Dương Hinh.
Dương Hinh trông biểu tình nhu thuận kia có chút mềm lòng, thật ra cậu thấy việc này cũng không có gì nghiêm trọng. Hơn nữa cậu ra vẻ giận dỗi như vậy, có khác gì vợ nhỏ giận chồng không cơ chứ.
Có điều bị Tôn Giai Hạo qua mặt lâu như vậy, nhất là bài hát kia. Nghĩ tới đó Dương Hinh chợt nhớ tới lời dịch của bài hát, lửa giận lại sục sôi, tâm tình nguôi ngoai ban nãy đều tan biến. Vì vậy quay sang nhìn Tôn Giai Hạo đanh đá liếc hắn một cái.
Tôn Giai Hạo sờ sờ mũi, bộ dáng đanh đá giận dữ của tiểu Hinh nhà hắn thực dễ thương a.
Dương Hinh tức giận trừng mắt. Là tôi đang giận anh đó, dáng vẻ hưởng thụ kia là ý gì? Bộ anh bị M hả!!!
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ
Bài hát mà Tôn sói hát là một bài có thật, các nàng lên utube search <Em gái em có biết không> của Phù Sinh Điện Hạ là ra nha. Khuyến khích nghe =]]]]Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com