TruyenHHH.com

Tinh Trai Tinh Tiet Dai Than Nguoi Mau Ra Day

Tô Khanh nhắm mắt lại, hẳn là mơ rồi, khi tỉnh lại sẽ nhanh chóng thoát khỏi đây thôi. Một lúc sau cậu lại mở mắt ra.

Mẹ nó, vẫn chưa tỉnh sao??? Sao giấc mơ này dai quá vậy???

Tô Khanh bất lực xoa xoa mi tâm, ý nghĩ đầu tiên lập tức xuất hiện.

Không lẽ mình xuyên con mẹ nó vào tiểu thuyết ngôn tình rồi???

Haha!!!

Hahaha!!!

Tô Khanh cấu mạnh vào tay mình một cái.

Đau quá đi mất!

Đau như vậy sao còn chưa tỉnh ngủ?!

Không lẽ...

Không phải mơ?

Thiên a ông đùa tôi sao??!!

"Dương Hinh, cậu có sao không?" Nam nhân kia nãy giờ vẫn không hết sốt ruột nhìn cậu, té xong cũng đừng làm mấy trò như cười haha một mình hoặc tự cấu mình có được không.

Tô Khanh nhanh trí tự mình làm ra vẻ mặt đang cố nhớ rõ người trước mặt là ai, tại sao mình lại ở đây.

Người nọ mang theo vài phần nghi ngờ. "Đừng nói là cậu quên rồi nhé, này, nhìn tôi này. Nhớ tôi là ai không?"

Tô Khanh mơ hồ lắc đầu.

"Tôi là Tôn Giai Hạo, là bạn cùng phòng với cậu. Sáng hôm qua trời có trận mưa to, cậu đi ra ngoài đột nhiên bị trượt chân té, đầu đập vào lan can. Hừm, xem ra phải gọi bác sĩ rồi."

Nói xong không để Tô Khanh kịp ú ớ gì, lập tức đi mất.

Mà Tô Khanh bên này cảm nhận thân thể mình một trận rét run.

Tôn Giai Hạo... hẳn là Tôn Giai Hạo...

Thân gửi nhật ký đời tôi, ngày đầu tiên tôi xuyên thư liền xuyên vào nam phụ pháo hôi, sau đó đụng ngay nam chính. Haha.... hahaha

Tô Khanh lại nghĩ, nếu như cậu thật sự xuyên vào tiểu thuyết này, thì đây mới chỉ là giai đoạn đầu câu chuyện, trong truyện nhân vật Dương Hinh sau khi bị té đập đầu, một mạch hôn mê 1 ngày 1 đêm. Tôn Giai Hạo cũng 1 ngày 1 đêm chầu chực bên cạnh Dương Hinh.

Thật ra đây là tình tiết mở đầu chương truyện, cảnh này chỉ là cảnh làm nền của nam chính. Ý nói nam chính đối với ai cũng thiện lương ôn nhu như ngọc gì đó.

Tô Khanh dụi mắt, bước xuống giường hướng cánh cửa sổ đi tới, ánh nắng phủ lên mặt cậu một vầng sáng ấm áp. Tô Khanh bây giờ chuyện gì cũng hoàn toàn mơ hồ, chỉ có chuyện chắc chắn duy nhất là mình đã xuyên thư rồi.

Cậu cảm thấy toàn thân nổi da gà, vài phần muốn ngất xỉu tại chỗ. Tô Khanh ngắm nhìn gương mặt mình phản chiếu lên cánh cửa, tuy bản thân xuyên vào tiểu thuyết nhưng ngoại hình vẫn y như cũ không có gì thay đổi, coi như cũng có vài phần an ủi.

Còn tại sao mình lại xuyên vào trong truyện này, không lẽ lão thiên thấy mình chưa đủ nhọ nên bốc vào đây chăng?

Tuy nhiên nếu nghĩ lại thì ngoài đời thực vốn dĩ đã chẳng còn lưu luyến gì, cha mẹ mất từ khi còn mẫu giáo, người yêu ruồng bỏ, công việc không tới đâu. Có lẽ lão muốn cho mình một thân phận khác một cuộc sống khác?

Nhưng không lẽ lại bắt tôi đi cướp em gái nữ chính, sau đó tự tay thiêu sống mình. Lạy hồn cho tôi xin đi!

Tô Khanh thở dài. "Dương Hinh, tôi đành phải sống thay cho số kiếp của anh rồi. Anh yên tâm tôi sẽ không đụng vào nam chính nữ chính, như vậy sẽ khiến anh bớt đau lòng một chút. Khi nào tôi xuyên ra ngoài lại thì cũng nên biết ơn tôi một chút rõ chưa?"

"Từ nay về sau Tô Khanh sẽ không còn, ít nhất là cho tới khi xuyên lại ra ngoài đi, từ nay về sau mình sẽ mang tên Dương Hinh."

Tôn Giai Hạo đi gọi bác sĩ chạy về phòng bệnh của Dương Hinh, vừa vặn trông thấy cảnh tượng Dương Hinh đứng bên cửa sổ. Nam nhân ngũ quan khả ái cùng cơ thể nhỏ nhắn được dương quang bao phủ, thoạt nhìn giống như một thiên sứ tinh nghịch đang chơi đùa cùng ánh nắng. Hắn nhất thời đứng ngây ngô ngắm nhìn mỹ cảnh trước mắt.

Tôn Giai Hạo ngẩn ngơ một hồi lâu, hai vị bác sĩ chạy theo sau thấy có gì không thích hợp, đành ho khan vài cái, Tôn Giai Hạo mới thức tỉnh.

Sau một màn kiểm tra tổng quát. Hai vị bác sĩ kết luận, Dương Hinh đã bị mất trí nhớ rồi.

Mà Dương Hinh cảm thấy loại tình cảnh này đối với mình rất hợp lý, sau này nếu có OOC cũng có thể giải thích rằng do mất trí nhớ mà ra.

Tôn Giai Hạo cùng hai vị bác sĩ trò chuyện một lúc thì rời đi, căn phòng nháy mắt chỉ còn một mình Dương Hinh. Dương Hinh thở dài, không hổ là nhân vật chính, chỉ là bạn cùng phòng thôi mà cũng lo lắng sốt vó như vậy. Nữ chính sau này làm người yêu hắn, chắc hẳn sẽ sướng như tiên.

Suy nghĩ lan man một hồi, cửa phòng bệnh lại được mở ra, Tôn Giai Hạo một thân đồng phục giản dị nhẹ nhàng khép cửa rồi bước vào, đặt một túi hoa quả lên bàn.

Dương Hinh nhìn theo hắn thất thần, nhịn không được liền ở trong lòng hâm mộ vài tiếng . Tôn Giai Hạo thấy Dương Hinh nhìn mình chăm chú, hắn cười nói.

"Chuyện mất trí nhớ này cậu cũng đừng lo lắng quá, từ từ rồi nhớ lại cũng không sao."

Dương Hinh bất đắc dĩ gật đầu.

Đang nói, cánh cửa phòng bệnh lại một lần nữa mở ra. Bước vào phòng là một đại mỹ nữ chân dài, toàn thân toát ra một loại khí tràng mà ít có nữ nhân nào có thể sở hữu được. Đôi mắt phượng của cô quét một lượt quanh căn phòng, sau đó dừng lại trên người Dương Hinh, cất giọng.

"Chưa chết sao?"

Dương Hinh: được rồi, cô là ai, cháu không biết, cô đi ra điiii.

Tôn Giai Hạo trông thấy biểu tình trên mặt Dương Hinh, bật cười. "Ninh Kỳ, đừng chọc cậu ấy, cậu ấy mất trí nhớ rồi!"

Dương Hinh trợn mắt hướng về nữ nhân nọ, Ninh Kỳ? Đừng nói đây là Hàn Ninh Kỳ - nữ phụ của cuốn tiểu thuyết máu chó này? Một mỹ nữ như vậy mà cam tâm tình nguyện làm nữ phụ sao? Ý thức sắc đẹp của mình chút đi đại tỷ!

Dương Hinh thật ra đối với thể loại nhân vận phản diện, lúc nào cũng suy nghĩ trong đầu dáng vẻ của họ đều là mắt lồi mũi quặp cằm nhọn răng móm, hoàn toàn không phải dáng vẻ này.

Mà Hàn Ninh Kỳ với thông tin Dương Hinh mất trí nhớ xuất sắc khẳng định cho Dương Hinh biết cô là nhân vật phản diện, cô có vẻ nghi hoặc hơn là bất ngờ.

Hàn Ninh Kỳ dùng ánh mắt sắc lẻm nhìn Dương Hinh. "Mất trí nhớ sao? Dương thiếu gia đừng nói đã xài hết tiền quỹ của hội học sinh, nên mới bày trò mất trí nhớ này nha!"

Dương Hinh lúc này đã chết tâm, trong lòng thầm bỉu môi. Đại tỷ đừng có suy bụng ta ra bụng người!

Cuối cùng vẫn là nam chính hiểu chuyện nhất. "Tiền quỹ cũng chỉ có vài triệu, Dương Hinh gia thế không tồi, cũng không tới nỗi này đi."

"Phải không?" Hàn Ninh Kỳ kéo một chiếc ghế lại gần Tôn Giai Hạo, trực tiếp ngồi xuống.

Dương Hinh trong bụng thầm chống đối Hàn Ninh Kỳ nhưng với ánh mắt của Hàn Ninh Kỳ thực sự là không dám nhìn thẳng, ánh mắt ấy như muốn gọt y ra từng lát, một lát mỏng rồi lại một lát mỏng.

Tôn Giai Hạo đã quá quen với tính cách của Hàn Ninh Kỳ, hắn ngồi kế bên đã cắt trái lê thành từng miếng, dùng nĩa xiên một miếng đưa cho Hàn Ninh Kỳ, lại tiếp tục đưa cho Dương Hinh một miếng khác.

"Đừng để ý, cô ấy là Hàn Ninh Kỳ, là hội phó của hội học sinh chúng ta. À, để tôi nhắc sơ qua tình hình hiện tại của chúng ta bây giờ ..."

Tôn Giai Hạo nói rõ cặn kẽ thân phận cũng như địa vị của Dương Hinh trong hội học sinh, lúc nói sợ Dương Hinh nghe không kịp còn cố ý thả chậm chữ lại một chút. Dương Hinh ngây ngốc nghe theo, cũng không quên khen thầm Tôn Giai Hạo một câu, quả là ôn nhu như ngọc.

Vì Dương Hinh té có ảnh hưởng đến đầu, lại thêm chuyện mất trí nhớ, nên phải ở lại trong bệnh viện thêm một tuần. Cha mẹ của nguyên chủ cũng có ghé qua xem xét tình hình. Dương Hinh mới đầu còn lo lắng có thể sẽ bị bại lộ thân phận, bởi lẽ cha mẹ đối với con cái sẽ có một loại giác quan khó nói, cho dù có lấy lý do mất trí nhớ, nhưng vừa nhìn qua chắc chắn sẽ biết được con mình sẽ không phải Dương Hinh đây.

Sự thật là Dương Hinh đã bổ não quá nhiều, cậu quên mất cha mẹ của chủ nhân thân thể này là hai bậc doanh nhân thành đạt nổi tiếng. Hai vị này đến được bệnh viện thăm y đã là phải miễn cưỡng gác lại thời gian quý báu của mình để đi thăm con, lại còn có thời gian soi xét xem có phải con mình hay không sao. Sau khi biết được người không sao, liền vội vã rời đi, để lại một đống người chăm non Dương Hinh, Tôn Giai Hạo nhờ đó cũng không phí công lui tới nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com