Tinh Trai Huan Van Mat Noi
Ngày hôm nay Minh Huy đến bệnh viện, nhưng không đến khoa của anh Hoàng. Anh Hoàng vẫn không biết thằng nhóc con đêm qua còn chui rúc trong lòng mình nũng nịu, hôm nay đã siết siết chạy đến phòng nội soi thực quản."Đau ở đâu? Lâu chưa?""Tuần trước đau râm ran thôi ạ, đêm qua đau nhiều hơn, mắc ói nữa.""Loét dạ dày rồi đây này, có bệnh nền không?""Năm ngoái có làm vi phẫu dây thanh ạ."Minh Huy đáp lời, việc nói chuyện đã không còn đau đớn gì nữa, nhưng im lặng quá lâu khiến cho Minh Huy luôn cảm thấy rất kỳ lạ mỗi lần âm thanh phát ra từ cuống họng."Ừ, toa thuốc này, xuống quầy lấy thuốc đi. Nhớ ăn uống điều độ, đừng rượu bia gì đấy. Người trẻ các cậu không biết trân trọng sức khỏe gì cả.""Vâng ạ."Ngượng ngùng đáp lại, đi đâu cũng bị mắng thế này.Cầm toa thuốc, Minh Huy lững thững đi xuống cầu thang. Định chuồn về luôn thì lại đụng mặt anh bác sĩ chung khoa với anh bồ yêu nhà mình."Huy hả? Bác Hoàng đang hội chẩn, em ngồi bên ngoài đây nha."Gặp người quen, Huy được tiếp đón khá nồng hậu. Vừa là bệnh nhân thường trực 2 tuần 1 lần khám, vừa là bồ yêu của anh bác sĩ đẹp trai nhất phòng.Minh Huy ngồi xuống nghịch điện thoại, mấy anh y tá chạy qua chạy lại còn sẵn tiện kiểm tra xem cậu đã nói lại bình thường được chưa.Đến lúc anh bác sĩ đi ra, Minh Huy đã nằm dựa trên thành sofa xem hoạt hình.Anh Hoàng cười trừ, bẹo má em, trách mắng:"Không ra thể thống gì cả, chỗ văn phòng mà ai cho nằm vạ thế này?"Minh Huy cười xoà, ôm lấy eo anh. Bây giờ là giờ nghỉ trưa, mọi người đã đi ra hết rồi, nhưng anh Hoàng sẽ không làm chuyện yêu đương ở chỗ làm việc, chỉ vỗ má em yêu, hỏi:"Đã khám chưa? Bác sĩ nói thế nào?""Loét dạ dày ạ.""Giỏi đấy, từ giờ không có chuyện ăn bánh tráng trộn với xiên bẩn thay ăn tối nữa đâu, nghe thấy chưa?""Yes, sir!"__________________Hôm nay Phúc Hậu qua nhà thầy Tín học bù cái hôm giả bệnh cúp cua, đương nhiên là bạn nhỏ Minh Trí cũng có mặt. Như thường lệ 6 buổi tối một tuần, Minh Trí oằn người trước thước gỗ của anh trai mỗi lúc quên công thức. Hôm nay có thêm 1 bạn nhỏ oằn người chung, Minh Trí cũng thích thích.Ở nhà thầy, Phúc Hậu nhìn thấy thầy giáo lúc nào uy nghi sơ mi, quần tây nay đổi sang đồ mặc nhà, áo thun quần dài đơn giản, đơn giản nhưng vẫn rất uy tín, không lệch li nào.Trong phòng làm việc của thầy có một cái bảng xanh dài y hệt như trên lớp học, thầy Tín ngồi chấm bài kiểm tra mười lăm phút, còn hai bạn thì có 20 phút để viết tất cả các công thức đã từng học lên trên bảng, đủ 34 cái lớn nhỏ, thiếu 1 cái 1 cây, cứ vậy mà tính tới.Hai đứa nhỏ căng não viết lia lịa, viết được một nửa thì có thêm quà tặng cuộc sống, là thầy yêu khoanh tay cầm thước đừng chực chờ sau lưng."Không thuộc bài thì ra đây cúi xuống, chép bài là ăn đòn gấp 10 đấy bạn trẻ ơi."Bạn trẻ nào thì ai cũng biết, Minh Trí lủi thủi ra ghế sofa nằm sấp xuống, bỏ lại công thức thứ 23 còn dang dở chưa xong."Phúc Hậu viết tiếp đi con."Nói rồi, hai cây thước gỗ dát mỏng được chập đôi lại, đặt ngang mông em trai không cưng lắm của thầy Tín, nhịp nhịp mấy cái, thầy hỏi:"Ỷ học giỏi nên không học bài cũ đúng không?""Em học không nổi."Vút! Chát!!Một roi vụt xuống phần đùi non, mỗi lần thái độ nó không tốt là anh ba lại đè đùi non của nó mà quất. Đau đớn làm nó giơ tay xuống đỡ, ngay lập tức bị anh ba bắt lấy, vụt vào lòng bàn tay hai roi chan chát."Muốn bị cởi quần ăn đòn trước mặt bạn thì cứ bướng tiếp."Thầy Tín thấp giọng nói với em trai, cho em út một cái cảnh cáo trước khi thật sự lôi em ra cởi quần mà quất.Anh hai, anh ba cho Minh Trí một quy củ rất chung. Chuyện trên lớp học thì sao cũng được, nhưng đã là gia quy thì chắc chắn phải đánh trên mông trần."Chép phạt mấy lần rồi? Không thuộc thật hay chống đối?""Em học hoài không thuộc."Thầy Tín suy nghĩ gì đó, rốt cuộc vẫn vụt xuống mấy roi rất điềm đạm. Minh Trí đau rút người, nhưng vẫn kiên cường không khóc, bình thường chỉ có anh hai đánh thì cậu mới khóc, anh ba chưa đủ đô."Thuộc công thức thì 4 bước là ra, không thuộc làm 15 phút không xong một câu cơ bản, tại sao không thuộc được? Trí?!"Phúc Hậu viết xong cái công thức thứ 34, ngẩn người nhìn huynh đệ bị đòn. Eo, anh Hoàng vẫn còn tốt bụng chán.Viết 22 cái, thiếu 12 cây, Minh Trí ăn đòn xong thì ôm mông đứng dậy, lủi thủi cầm tờ đề cương lên ghế ngồi chép phạt.Thầy Tín cất thước lên bàn, nhìn một lượt 34 công thức được đánh số ngay ngắn, rồi lại nhìn mấy dòng xiêu xiêu vẹo vẹo kế bên. Đúng là bụt chùa nhà không thiêng, anh làm thầy, em đốt sách."Đau thì khóc đi mày.""Tao không đau, làm bài đi."Minh Trí bình thản hí hoáy, Phúc Hậu nhìn mà ngưỡng mộ, vô thức suy nghĩ đến hôm trước bị khẽ có mấy thước vào tay đã ôm anh trai người ta khóc nhè. Bạn trẻ Phúc Hậu xấu hổ đỏ mặt, thôi kệ, ai bảo anh trai người ta là thầy giáo mình."Phúc Hậu giải bài xong chưa con?""Dạ rồi."Thầy Tín cầm vở của thằng nhóc, hài lòng quẹt quẹt mấy dấu màu đỏ. Anh xoa đầu nhóc, xoè trong tay ra thanh snicker:"Phần thưởng."Minh Trí nghe vậy, lén ngẩng đầu lên, liếc qua bên cạnh. Thấy anh ba nhìn mình liền rụt đầu lại, hí hoáy viết phạt tiếp."Minh Trí đi xuống tắm rửa ăn cơm, tối viết tiếp."Phúc Hậu dọn tập vào balo, chào tạm biệt huynh đệ rồi lóc cóc ra về. Minh Trí ngồi mãi trong phòng, buồn bã vẽ thanh snicker lên sách toán.Anh ba mình hay anh ba người ta không biết nữa."Bảo xuống tắm đi mà.""Anh ba tắm trước đi.""Hôm nay bị gì bướng vậy hả?""Em không có bướng."Anh ba đứng trước mặt, Minh Trí gục mặt xuống tay, giấu mặt đi không cho anh ba mắng nữa. Người đời nói đúng, nước trong quá thì không có cá, trẻ bướng quá thì không có kẹo snicker.Hoàng Tín dở khóc dở cười, chọt chọt lên cánh tay em trai, hỏi:"Đi tắm đi rồi ăn cơm. Hôm nay anh ba nấu canh bí đao Mập thích nè."Nhóc con từ từ đứng dậy, nghiêng đầu che đi khoé mắt đã đỏ hoe. Minh Trí lấy đại cái quần đùi nào đó rồi chạy vào phòng tắm, để lại anh ba uy vũ ngồi nhìn cái snicker trên trang sách, rồi lại tưởng tượng em trai cưng đã tủi thân như thế nào từ nãy đến giờ."Mời anh ba ăn cơm.""Ừm, ăn cơm đi rồi anh ba dẫn Mập đi siêu thị.""Em không đi đâu.""Đi mua snicker nhá?"Minh Trí lung lay, nhưng nghĩ đến thanh kẹo duy nhất trong nhà bị anh ba đem cho trẻ lạ, Mập giận lẫy, lắc đầu.Anh ba khổ nhất trên đời, gắp đùi gà vào bát cho em, em gặm gặm gặm ngon lành, nhưng mà không thèm nói chuyện nữa.Xem đi, ai bảo trẻ con dễ dỗ?"Qua phòng anh ba xức dầu cho.""Em xức rồi.""Anh ba xin lỗi, ngày mai anh ba mua kẹo cho Mập được không?""Anh ba cho ai cũng được, em không ăn kẹo."Minh Trí lủi vào phòng, lại ngồi đó chép phạt. Thật sự bướng đến mức làm anh ba nóng máu, đóng cửa cái rầm.Minh Trí cũng buồn, nhưng giận rồi thôi, em là em bé ngoan, định tối nay sẽ đem giấy chép phạt qua cho anh ba rồi đi ngủ, nhưng không ngờ là lúc mở cửa ra lần nữa, anh ba về, cầm theo một bịch bự đùng toàn kẹo là kẹo."Snicker, M&M, Haribo, hết giận chưa?"Anh ba đứng trước mặt, Mập nhìn thấy thôi là đã rưng rưng, ôm lấy eo anh."Không giận anh ba.""Đánh có oan đâu mà lẫy?! Lần sau giận lẫy nữa là gọi mách anh hai đấy.""Ai bảo anh ba cho kẹo snicker.""Ghê chưa, xưng huynh đệ mà có cái kẹo cũng nạnh à?"Nghe thế, Mập buông tay ra, định giận lẫy tiếp. Lúc ăn đòn không bao giờ xin tha đâu, vì người xin tha sau đó là người đánh em cơ.Ai bảo em bướng? Chỉ trách anh chiều."Thôi anh ba xin, qua phòng anh ba ngủ nhé?""Em ngủ một mình.""Qua đi ngày mai cho Mập ngủ nướng.""Mập thích sống khổ hạnh, mai 5 giờ Mập dậy."...Có em trai bướng bỉnh dễ tủi thân, khổ thân anh ba chăm trẻ hơn chăm bồ.
__________
__________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com