Chương 5: Chim sơn ca hát
Thầy Tín năm nay 28 tuổi, gia tài vỏn vẹn một trái tim đong đầy tình yêu với Toán nâng cao. Ngoài việc đi dạy, ăn uống đúng giờ và dò bài em trai mỗi ngày thì điều thầy luyến tiếc nhất vẫn là cái đống bài kiểm tra đang nằm chễm chệ trên bàn làm việc.Đặt phía trên là cây thước gỗ chặn giấy, chặn cả cơn khùng của thầy mỗi khi phát hiện lũ nít quỷ không học hành đàng hoàng tử tế.Năm nay 28 tuổi, có nghĩa là thầy đã đi dạy hơn 4 năm, bao gồm cả thời gian thực tập, mỗi lớp thầy dạy đều cho thầy ấn tượng đặc biệt về một hoặc một vài đứa trẻ đặc biệt. Trong đó hai đứa đặc biệt nhất đến hiện tại có vẻ là em trai thầy, và bạn thân nó.Hậu ít nói, hay ngẩn ngơ trong giờ, nhưng cứ hễ động đến là nó sẽ ấm ức bảo: "Con đang suy nghĩ mà."Thường thì mấy lúc đấy thì bọn 10A6 sẽ có thêm 5, 6 cái bài tập toán nữa, với lý do của thầy Tín là: để mấy bạn suy nghĩ chung với; thế là có bạn nào đấy bị cả lớp hờn dỗi cả tuần trời.Nhưng rõ ràng là sự ba gai bốn lá của thằng nhóc được thể hiện rõ nhất sau khi thầy gặp nó trong lớp Toán nâng cao.--------------------"Hậu hả? Thầy bảo em tới phòng giáo viên gặp thầy trước rồi mới được vào lớp.""Chừng nào thầy đuổi thì em ra."Hậu đi một mạch xuống dưới cuối lớp, mặc kệ mấy anh chị đang xì xầm bảo nó dám chống đối thầy Tín. Hậu hậm hực xoa lòng bàn tay vẫn sưng đỏ, ghét chết đi được."Bạn nào dưới cuối lớp lạ thế? Đội tuyển có bạn mới à?"Tầm mấy phút sau, thầy Tín thủng thẳng đi vào, thản nhiên hỏi mấy anh chị ngồi bàn đầu, Minh Trí ôm tài liệu vào sau, nhìn anh ba đang tấn công bạn mình."Thầy ơi... Tài liệu em phát cho mấy anh chị nha.""Phát đi, hôm nay bạn Hậu không đi học, em giữ tài liệu chút thầy đưa cho phụ huynh bạn."Buổi học bắt đầu, Minh Trí không dám trái ý anh Ba, đành lủi thủi lên bàn đầu ngồi giải đề. Thầy Tín triệt để xem Phúc Hậu như không khí, giải đề không kêu, sửa bài lại càng không. Phúc Hậu cũng ngồi đó, im lặng gục đầu xuống bàn, thằng bé ngơ ngẩn nhìn bàn tay đang sưng đỏ của mình, rồi lại nhìn bản thân đang bị thầy bạo lực lạnh, ghét, ghét chết mất.Hết ngẩn ngơ rồi thơ thẩn, thằng bé rơi nước mắt lúc nào không biết, tờ đề giải hoàn chỉnh cùng tấm kiểm điểm bị nước mắt của Phúc Hậu làm cho lòe nhòe. Em biết bản thân làm sai, nhưng sẽ thật tệ nếu bản thân bị xem như không tồn tại. Thằng bé sống chung với anh hai, nó đã sớm quen với việc anh hai sẽ không lên tiếng, ngoại trừ những tiếng ê a lúc anh hai với anh Hoàng tập nói với nhau, thì gần như nhà nó chẳng còn thêm tiếng động nào nữa. Thậm chí nó đã từng nghĩ, liệu rằng mất đi âm thanh có đồng nghĩa với việc mất đi sự tồn tại?Những khoảng thời gian đầu tiên, nó bị cuốn vào sự im lặng của môi trường sống, bản thân cũng quên mất giọng nói của chính mình. Nhưng rồi có người đến, anh bác sĩ đến, kéo căn nhà nó ồn ào trở lại.Anh nói, chim sơn ca không hát để chứng minh nó tồn tại, chim sơn ca cất tiếng là để hòa mình trong âm điệu của vạn thủy thiên sơn.Phúc Hậu có tiếng nói của riêng mình, đồng nghĩa với việc em tồn tại một cách thật đẹp đẽ, không ai có quyền phủ nhận thanh âm của em, không một ai!"Hức.""Sao đây? Bướng cho đã rồi khóc à?"Hậu chậm rãi ngước mặt lên, mọi người đã được thầy cho về từ lúc nào rồi, còn mỗi mình thầy với thằng nhóc con trong lớp thôi.Hậu cầm mấy tờ giấy chi chít chữ, uất ức lau nước mắt rồi để lên bàn trước mặt thầy."Hức, con... Con xin lỗi thầy.""Đưa tay thầy coi, hôm qua bị đòn nhiều không?"Hậu lắc đầu, hai bàn tay bé xíu lau nước mắt, thầy Tín thấy thằng bé tự làm khổ mình, đành thở dài xuống nước. Rút khăn giấy ra đưa cho thằng bé, thầy hỏi:"Ghét thầy chưa?""Không ạ. Hức, tại con không nghe lời, hức."Hậu nức nở, chỉ vào tờ kiểm điểm trên bàn:"Con khóc, hức, vì con thấy buồn ạ, con thấy có lỗi với thầy, hức, nhưng mà thầy coi con như không khí, làm con, hức, làm con, huhu... Làm con thấy buồn lắm.""Nhưng mà, nhưng mà con huhu... con bị đòn đau lắm, anh Hoàng mắng con là, hức... không phải mầm non đất nước, hức."Hậu òa lên, không biết vì sao thằng bé lại thế này, thầy nghĩ là vì nó đã phải ôm nỗi sợ sệt cả buổi sáng, cộng thêm nỗi tủi thân đêm qua. Đáng lẽ ra thầy đã không nên tra tấn tinh thần nó như vậy."Thầy không nên xem con như không khí, thầy xin lỗi con, qua đây thầy ôm nào."Phúc Hậu hưng hức đi đến ôm thầy, khóc nhiều làm giọng nói thằng bé trở nên khàn đi, uất ức vô cùng."Hức, thầy mà như vậy nữa, hức, con sẽ không nói chuyện với thầy luôn.""Ừm, còn nếu Phúc Hậu cúp tiết nữa thì sao đây? Thầy không nói chuyện với con nữa nhé?""Con không chịu!! Hức, thầy phải nói chuyện với con chứ!""Ơ thế thì không công bằng chút nào."Thầy Tín cười, nhéo vành tai nó, Phúc Hậu phụng phịu lắc đầu, nói:"Hức, con không cúp tiết nữa đâu, con hứa ạ."Thằng bé móc nghoéo với thầy nó, đợi lúc ngưng khóc hẳn thì thầy mới đưa cho sấp tài liệu, đổi lại bằng năm bảng kiểm điểm bị anh Hoàng bắt chép phạt đêm qua. Lúc Hậu thoát khỏi cái ôm của thầy, nó mới đỏ mặt bảo rằng cái ôm chỉ là sự cố, nhưng lời hứa thì lại là sự thật.Nói rồi lại lon ton chạy về.Thầy Tín buồn cười, Phúc Hậu luôn có những cách thoát tội rất riêng, đánh vào tâm lý yêu con trẻ, sợ nước mắt của thầy. Điều này thì ông nhỏ ở nhà chắc phải học hỏi bạn thân nó nhiều thêm rồi.-----------------------Silent treatment là một thứ xấu xa, dù được đặt trong bất kỳ mối quan hệ nào đi chăng nữa, vậy, silent treatment là gì?Silent Treatment: sự im lặng độc hại, là khi đối phương phớt lờ sự tồn tại của bạn sau một cuộc cãi vả, xung đột, từ chối trả lời, chối bỏ vấn đề. Dùng sự im lặng để đặt một áp lực vô hình lên đối phương như một cách đổ lỗi, làm đối phương hoài nghi về bản thân và bản chất vấn đề, hình thành tâm lý tự đổ lỗi.Cách mà thầy Tín, hoặc một vài thầy cô nói riêng đã làm chính là sự im lặng độc hại trong môi trường học đường, điều này tệ hơn khi bị khơi nguồn bởi thầy cô, vì mấy bạn nhỏ rất dễ lấy người lớn làm gương, rồi dẫn đến việc tẩy chay tập thể một bạn nhỏ khác.Mình muốn nói rằng đây là một thủ thuật thao túng tâm lý tệ hại nhất, nếu cảm thấy bản thân đang bị im lăng độc hại, hoặc là cảm thấy bản thân không được tôn trọng trong một mối quan hệ, hãy dũng cảm rời đi. Họ không nhận lỗi không đồng nghĩa với việc phần lỗi đó thuộc về cậu, hãy trân trọng chính mình trước khi mưu cầu sự nâng niu đến từ người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com