Tinh Tinh Tang Allngan
Bối cảnh: Nhân thú, yêu thú, siêu nhiênSong Luân x Thái Ngân(*Truyện có chứa tình tiết dâm tục, bạo lực, bạo hành... cân nhắc trước khi xem)Phần truyện này được lấy ý tưởng từ bộ yaoi Cô dâu của quái vật (Bakemono no Hanayome), ai hứng thú thì có thể xem qua ở (link trong phần bình luận)-----------------------------------------------
Trên đỉnh Bạch Sơn có làng yêu hồ sắc sảo, tinh quái muôn phần thiên hạ tên Tuyết Nha. Dưới núi là địa phận của đàn sói Nguyệt Minh ngang tàng rừng Khuất Lâm.Hai tộc loài vốn không thuận mắt nhau từ lâu khi bên xuống núi làm ăn bị đánh thuế cắt cổ, bên cánh rừng thì trai tráng cứ thay nhau lọt vào ổ hồ ly. Ai cũng có lập luận, quan điểm riêng, mãi chẳng thể đi đến tiếng nói chung. Xung đột leo thang, chiến tranh tất yếu xảy ra.Tộc hồ ly vốn trăm năm mới có một mụn trai, thêm việc không rành trận mạc bằng bọn "chó" lang, kết quả gần như đã định đoạt trước cả lúc trận chiến bắt đầu. Vì dẫu tung rất nhiều mưu kế, làm loạn phe đối nghịch nhưng do bộc phát và thiếu liên kết, không tài nào chống nổi khối vững bền bên kia.Biết nhà trên núi chẳng còn chống cự được bao lâu, tân lang trưởng quyết định gửi thư "khuyên" bên ấy buông là vừa, ngoan cố kéo dài cuộc chiến chỉ gánh nhiều chịu phần thiệt hơn về mình, rõ khinh - ý tứ được diễn đạt theo góc nhìn người nhận.Tức không, tức ứa gan. Nhưng điều tên chó trẩu tre mới nhậm chức kia nói quả không sai, tiếp tục tranh đấu trong điều kiện bất lợi với quân giàu kinh nghiệm đánh trận chả khác gì kêu chim non thi gáy với gà trống, chênh thấy rõ.- Anh Sinh, đợi em với. Anh tính vậy thật sao? Các bô lão đang nổi trận lôi đình kia kìa!Minh Hiếu ton ton chạy theo anh họ của mình hay tân trưởng tộc lang yêu. Người vãn giữ nhịp đi thong thả; phất tay bảo:- Không sao, không sao. Nói các cụ cứ yên tâm hưởng trà, anh đây biết mình đang làm gì.- Mà em thật không hiểu, mình đang trên đà thắng lợi, không phải đánh tiếp sẽ giành luôn đất và của cải của làng địch ư? Quyết định cho bọn họ đường rút, còn nhận người về, anh không sợ bên ấy cài người vào phá bĩnh tộc ta như chúng vẫn thường làm à?Lí lẽ trên xuất phát từ một đứa mới lên 11 không đồng nghĩa nó sai, đều rất đúng và phần lớn ai trong tộc cũng mang suy nghĩ tương tự. Trường Sinh không đưa ra lời giải thích cụ thể, anh chỉ nói cứ tin ở anh, thời gian sẽ cho mọi người câu trả lời thỏa đáng nhất.- Mà nay nhóc có hứng lon ton theo anh mày vậy? Không chạy đi chơi với Khang, An, Hiếu, Hậu hả?- Anh quên hả, hì hì, nay em giữ việc quan trọng mà!Nhóc ta nghe thế cười khì. Xốc đống hàng kiệu đỏ lụa vàng lên, cho anh hay vai trò hôm nay của mình.- Ta da, nay em là phù rể đó nha! Quên chưa nói, muốn đầu hàng không chỉ cần giương cờ trắng lên. Yêu cầu của trưởng nhà sói là không nhất thiết phải giao qua bên này thứ gì đó cao siêu, đất đai hay vàng ngọc, một cô vợ thảo là đủ.- Anh mau vào lẹ đi, em nôn gặp chị dâu quá, còn ra khoe nữa! Trùm kín mít vậy chắc tuyệt sắc giai nhân đây, tụi Khang sẽ phải ganh tỵ khi không được chiêm ngưỡng cho xem, khà khà.Trường Sinh bất lực cười theo. Nhóc nhá, không có phù rể nào bám theo chú rể đến tận phòng tân hôn cả. Đừng tưởng viện cớ bưng bê là được phép tung tăng thích đi đâu thì đi.Mà đúng như Minh Hiếu nói, nàng vợ của anh rất bí ẩn. Trước hết, không thể không khen độ chịu chơi của tộc yêu hồ, vừa (thua đậm) chiến trận mà vẫn vác kiệu, sính lễ qua cầu hôn. Còn rước nguyên dàn đồng ca, pháo lễ diễu hành dài từ trên núi xuống tận làng sói. Hoành tráng như ngày hội đầu năm, tưng bừng, rộn rã.Cô dâu được bịt trong vải lụa đỏ cao cấp, đến cọng lông đuôi cũng khó thấy. Đến tận lúc bái đường, Trường Sinh chỉ có thể nghía thấy chút nét yêu kiều trên sườn cằm sắt sảo, chút son hồng trên bờ môi đỏ mọng có nốt ruồi duyên mà ắt là cố tình cho xem. Quả là yêu hồ rất biết cách kích thích cơn tò mò trong nam nhân, khiến họ nỗi lên bao cơn thèm muốn được tự tay lột trấn tất thảy. Anh được biết tên vợ mình là Thái Ngân. Ôi chao, cái tên mới đẹp làm sao, nghe thôi đã nảy ngay trăm lẻ một cái tên cho con của hai đứa. Ra đây là cảm giác cưới vợ, Trường Sinh lần đầu trải nghiệm, sướng khó tả. Dẫu chưa từng gặp, vẫn thật lòng mong cả hai tuy khác tộc loài, văn hóa và lễ nghi, nhưng có thể cùng xây dựng một gia đình hạnh phúc và lí tưởng nhất từ trước đến nay. Đây sẽ là mối dây liên kết quan trọng cho mối quan hệ thân tình, gắn kết của cả hai tộc. Đó là lí do anh ra quyết định giảng hòa dù đang thắng thế.- Nom cái mặt kìa, lơ ngơ thế cần em đi theo trông nôm là đúng rồi!- Nhóc con nhiều chuyện, chỉ giỏi trêu anh lớn. Thôi, đưa lễ vật đây anh tự cầm vào, khỏi mắc công mày.Minh Hiếu bị cắp mất đống hộp sang trên tay tự lúc nào chẳng hay. Ngước lên đã thấy chúng yên vị trên tay ông anh mình. Ớ á đòi trả lại, nhóc ta chỉ là muốn xem mặt chị dâu thôi, quá đáng!- Là người nhà mai này lắm cơ hội gặp gỡ, lúc ấy xem tùy thích. Vợ chồng anh cần không gian riêng, nghe chưa?Minh Hiếu bị đuổi thì hậm hực bỏ đi. Chết tiệt, lỡ mồm hứa với tụi chí cốt mà không thành giờ tính cách xin lỗi vậy, nhục ghê. Anh chờ đấy anh Sinh, anh sẽ phải hối hận, em sẽ lên núi tu thành chánh quả, để anh biết không nên trực tiếp khiến em thất hứa với bọn bạn lần nào nữa.Trường Sinh nào biết sự tình gì mà để vào tâm chuyện nhõi con ấy. Anh bận mơ nghĩ về người vợ hiền của mình rồi.
Căn phòng ngủ vừa quen vừa lạ. Lạ ở cầu đỏ, giấy đỏ, chữ đỏ... khắp phòng đều được trang trí bằng màu đỏ của tình yêu, may mắn thay lời chúc phúc cho đôi trẻ sẽ luôn mãi ấm êm, yêu thương, đùm bọc nhau suốt quãng đời kế tiếp.Quen ở lối kiến trúc từ chục đời truyền lại - phòng ngủ của trưởng tộc và phu nhân của ngài - từ bây giờ, đây sẽ là nơi anh nghỉ ngơi mỗi lúc mỏi mệt, là nơi anh tìm về với vợ sau mỗi chuyến đi xa. Nghĩ thôi đã thấy thích mê.Và mọi sự chú ý của anh đã đặt trọn cho bóng hình khép nép sau tấm rèm giường. Em ngồi đấy, khép nép, có ý lẩn tránh ánh nhìn chăm chăm của gã công tử đạo mạo. Ôi chao, quả là nữ thục thanh tao, có lẽ tộc yêu hồ không ngoa khi nói sẽ đưa đến cô vợ tuyệt vời nhất làng họ không hề điêu chút nào.Thật lòng Trường Sinh khá bất ngờ khi lần đầu gặp vợ mình.
Đầu tiên vì tộc yêu hồ nổi tiếng trăng hoa, trắc nết, chuyên lừa gạt đàn ông để thỏa mãn nhu cầu nhục dục, không bao giờ nghiêm túc hay có ý định trọn đời bên ai. Anh nghĩ họ ai cũng vậy, đều hư hỏng và cố chiêu dụ người khác vào cơn thác loạn cùng mình. Nhưng ở bất kì tập thể, cộng đồng nào cũng đều có ngoại lệ. Nếu nghĩ theo cách đó, vợ anh chả phải là một nữ hồ vô cùng, vô cùng đặc biệt sao. Đặt các món đồ lỉnh kỉnh trên tay xuống bàn. Anh tiến tới giường phu thê, đặt mông xuống chiếc chăn nhung. Xoay người đối diện với cô vợ yêu của mình. Từ từ, vén màn che lên. Một khuôn mặt thanh tú hiện ra, đôi mắt bồ câu mở to, không giấu nỗi nét e dè nhìn anh. Mái tóc đen được búi cẩn thận, lớp trang điểm đậm nhưng hài hòa góp phàn tôn lên nước da trắng đặc trưng của hồ ly tộc Tuyết Nha. Dáng người nhỏ nhắn, hơi gầy, bù lại nàng sở hữu hai đồi núi hùng vĩ và những đường cong quyến rũ, ôm vào chắc tay. Chà, cảm giác sao khang khác với hồi làm lễ. Còn để nói rõ đó là điểm nào... cần xem xét thêm. Nàng không phải dạng ngây thơ trong trắng gì, thành thục cởi bỏ lớp áo cưới có phần gò bó hơn thay áo. Chẳng bao lâu cơ thể mảnh mai ấy đã lõa lồ trước mắt trưởng tộc Nguyệt Minh. Không hiểu sao, đôi mày anh cau lại. Nó có gì đó... giả dối. Nàng quỳ lên bên cạnh anh, chiếc đuôi trắng quấn lấy vòng eo săn chắc của anh. Chưa thỏa mãn, nàng choàng tay vòng qua cổ, cả cơ thể run lên theo từng nhịp lắc lư gợi tình của bờ mông hồng hào. Chất giọng nũng nịu ấy ma mị, ngọt ngào hơn bất kì thứ mật ong hảo hạng nào.- A, mình không tính... động phòng ư, lang quân? Em vừa nhìn thấy mình bên dưới đã không kiềm chế nổi. Mình thực sự không định làm ư?
Chẳng hiểu sao, từng chuyển động có thể khiến cánh đàn ông mê mẩn, muốn lao vào xấu xé như đám thú đói trông thấy con mòi béo bở mời gọi trước mắt - làm anh khó chịu đến lạ. Có lẽ do khác biệt văn hóa to lớn khiến anh lung lay suy nghĩ về việc hòa hợp hai tộc. Hay cảm giác ăn cú táng trời giáng vào những mộng tưởng ban đầu về em.Không, tất cả đều không phải. Anh chúi đến nàng, đè người con gái ấy xuống. Tỉ mỉ xem xét từng chi tiết trên cơ thể nõn nà của thiếu nữ đôi mươi. Quả thật rất đẹp. Vẻ đẹp của sự dối trả.Anh nâng cằm người vợ dâm tình của mình. Khuôn mặt nghiêm nghị không để lộ chút biểu cảm khoang nhượng. Ánh mắt ấy như xoát sâu vào đôi đồng tử nâu cacao của đối phương khiến trái tim người nọ hụt mấy nhịp. Căng thẳng dâng cao, người dưới thân cảm thấy phen này khso thoát.Ngón tay anh chầm chậm di từ bờ cằm lên mép môi. Xoa nắn nó một lúc lâu.- Dù là thoáng qua nhưng ta vẫn nhớ rất rõ, người bái đường cùng ta có nốt ruồi duyên trên môi.Để ý tiểu tiết đến vậy, cẩn trọng quá, trưởng tộc Nguyệt Minh thực sự không dễ xơi. - Lúc đầu tưởng chỉ là do bản thân cẩn trọng quá mức nhưng quả thực yêu khí nồng nặc khắp căn phòng này. Mình đã vào trước để giăng sẵn bẫy chờ ta? Vậy tức là đây chỉ mới là khởi đầu. Màn sau là gì? Hiện nguyên hình xong cho ta thấy đi chứ, vợ yêu.
Thái Ngân cắn môi trong, ra là lộ sạch rồi à.- Ta đoán nhé, mình đang chờ đợi hai ta "mặn nồng" rồi canh sơ hở mà hành động, nhỉ? Tộc yêu hồ không còn chiêu nào hay hơn để đối phó với sói già bọn ta hửm?
Giọng điệu rõ chế nhiễu. Nhưng Thái Ngân không lấy làm bận tâm, thậm chí là chẳng thấy bị xúc phạm. Tại đúng quá, một chiêu xài trăm đời trăm lần, không bắt bài nổi chắc chỉ có bọn điên tình ấu trĩ. Nhưng làng yêu hồ không hề ngu, cứ chờ đi.- Được, nếu mình muốn thấy nguyên hình của thiếp, em thuận ý mình. Nhưng mình có chắc muốn em biến về hình dạng ban đầu không? - Chắc chắn.Trường Sinh rời khỏi cơ thể Thái Ngân, để vợ mình có đủ không gian biến về đúng hình hài.Không ngoài dự đoán, thật sự rất đặc biệt. Yêu hồ nam mỗi năm mươi năm mới hạ sinh một lần, còn là cửu vĩ hồ ly hiếm có bậc nhất. Tộc Tuyết Nha thật sự đem của hiếm trăm đời có một gả đi, khó tin quá.Mà sự thật, làm quái gì có chuyện yêu hồ để làng tộc chịu thiệt. Đúng là cách biệt văn hóa, Thái Ngân thầm nghĩ khi soi xét biểu cảm thán phục, ngưỡng mộ tên chồng kia dành cho mình. Kệ đi, mọi thứ đến đây là kết thúc.Thái Ngân lao tới, ôm chặt khuôn mặt vị hôn phu. Trìu mến trao cho người một nụ hôn lướt ngang môi - thứ nhẹ nhàng nhất cậu có thể nghĩ ra bấy giờ. Trường Sinh ngỡ ngàng, đỏ mặt tía tai. Chưa hết choáng trước vẻ diễm lệ... người đẹp manh động quá!- Em sẵn sàng thoát y không phải để đợi chàng vồ lấy mà là lôi kéo sự chú ý của mình, để mình không để ý đến tiếng tách tách của loạt bom pháo em gắn khắp phòng tân hôn (đã cẩn thận không dùng yêu thuật để tránh bị phát hiện đó).
- !?Thái Ngân choàng tay, ôm lấy người nọ, vùi khuôn mặt gã trai xấu số sắp bị cậu kéo xuống địa phủ cùng vào bờ ngực trần lạnh lẽo của mình. - Nói gì bây giờ đây?Cậu cười như giễu rằng:- Dù không sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm nhưng em nguyện chết cạnh mình cùng ngày, cùng tháng, cùng năm. Yêu anh, phu quân của đời em. Thanh thản nhé.BUÙUM!!!
Năm nay lại khác. Lần đầu tiên mùa tuyết này tộc Tuyết Nha đón cặp sinh đôi hai bé trai.Trong giới yêu thú, song sinh là điềm rủi lớn; theo tục tộc Tuyết Nha, số đuôi yêu hồ tượng trưng cho số đại tội phạm phải trong kiếp trước hòng răn đe kiếp này. Đằng này còn ở số tối đa - là chín - chả khác nào giấy báo tử treo trên cửa làng khiến ai nấy đều nơm nớp lo sợ.Nhiều người trong tộc đề nghị giết đi, dâng hiến cho Đất Trời mong các ngài bề trên giải trừ nghiệp oán, không ắt tai họa kéo đến không kịp trở tay.Không nhờ phu nhântrưởng làng hay chính mẹ cậu, cương quyết từ chối có lẽ Thái Ngân đã chết từ trước khi kịp thấy ánh mặt trời.Bởi trần đời có người phụ mẫu nào lại nhẫn tâm móc ruột gan đứa con sơ sinh của mình phơi giữa nắng trời rồi cầu nguyện. Bà chống lại luật lệ cổ của tộc, bị coi là chống phá mệnh Trời cũng mặc, quyết nuôi dạy, đùm bọc cậu nên người.Nhưng đáng tiếc, cậu chỉ ấm êm được 13 năm đầu. Có một người mẹ có đứa con sinh ra với chín đuôi giống cậu đã phải chịu nghi lễ tàn khốc khi chỉ mới cất tiếng khóc chào đời. Lúc ấy có ai bênh vực, bảo vệ con bà ta? Rặt một lũ hai mặt gian manh, giết bao sinh linh bé nhỏ vì sợ ảnh hưởng đến tồn vong của làng. Giờ nhìn coi, mắt nhắm mắt mở để mối hiểm họa kia long nhong khắp xá. Các ngươi điên hết cả!Buồn khổ, căm hờn tích tụ lâu ngày, thêm cồn rượu kích thích bà ta đã liều mình bắt cóc cậu lên tận đỉnh dốc hòng hiến dâng cho Đất Trời toàn năng.Mẹ cậu đuổi theo, ra sức khuyên nhủ, trấn an nhưng vô ích. Chỉ có thể lao đến đỡ nhát dao của mụ già điên loạn. Giằng co đến khi cả hai đều ngã xuống núi tử vong. Mọi thứ, từ hội thoại, diễn biến đến kết thúc, Thái Ngân đã chứng kiến tận mắt trong cơn bàng hoàng tốt độ và chưa bao giờ đủ sức tẩy nó khỏi trí nhớ.Không còn mẹ bảo vệ, cha vốn từ lâu đã muốn dâng cậu cho Đất Trời. Dẫu sao có hai đứa con trai, mất một càng hay. Mọi người cũng đồng thuận việc cậu đã sống quá lâu so với một cửu vĩ hồ trong tộc. Còn cậu, bấy giờ chỉ muốn thoát khỏi nỗi đau mất mẹ, muốn đến bên bà, lần nữa nằm trong vòng tay dịu dàng, được vuốt tóc, được xoa dịu.Nhưng rồi, cha cậu - trưởng làng - đứng trước sự mất mát to lớn từ người thân yêu, ông đã chẳng thể trơ mắt nhìn con mình bị đem lên bàn tế. Như thế vợ ông sao có thể yên lòng nơi suối vàng. Ông cầu xin dân làng để cậu được sống tiếp.Với Thái Ngân, đó không phải cơ hội đáng trân trọng mà giống hình phạt giáng xuống cuộc đời bé nhỏ này hơn.Trưởng làng không khác gì bù nhìn của các trưởng lão trong tộc, trên danh nghĩa chứ không hề có danh quyền. Phải, mọi người cho cậu sống, sống không bằng chết. Cha cậu là người đầu óc đơn giản đến nực cười. Với ông, miễn cậu còn sống thì vợ sẽ vui. Do đó, Thái Ngân không có bất kì người lớn nào chở che cho, việc bị cô lập, mắng nhiếc, bắt nạt, quấy rối, hành hạ bởi đám trẻ trong làng, anh chị em họ hay kể cả người lớn xung quanh đều quá dỗi bình thường với cậu.Đồng minh duy nhất cậu có là em trai song sinh khác trứng. Nhưng lại bị các trưởng lão quản rất chặt, hai anh em muốn gặp nhau phải đợi tối khuya, lén lút ngoài bụi rậm. Kể từ khi bị bắt, người em bị cấm cửa hoàn toàn, thậm chí chỉ thấy ló mặt ra đường vào đúng ngày lễ hội với tư cách tân trưởng làng kế tiếp.Mười tám năm ròng, Thái Ngân chưa từng thấy rằng mình đang sống. Không hoài bão, không mục tiêu, tồn tại qua ngày như một khối u đau đớn trước hàng ngàn con mắt soi xét, khinh miệt. Muốn chết cũng không xong. Bởi dân làng họ muốn cậu sống! Hòng tiếp tục chuỗi ngày giễu mạt, đánh đập, hiếp dâm cho thỏa dục vọng ghê tởm bên trong.Nhốt cậu trong củi lao, không có bất kì gì khác ngoài bát cơm và cốc nước được thay đủ ngày ba bữa. Nuôi cậu như con thú cảnh tiêu khiển. Nhồi nhét vào đầu cậu suy nghĩ bản thân còn sống đến giờ này là nhờ họ tha mạng cho, phải biết cống mạng cho làng.Lần đầu tiên sau nhiều năm, Thái Ngân được chăm sóc, cho tắm rửa, ăn ngon, mặc đẹp... chuẩn bị cho ngày lên kiệu hoa của cậu.- Ôi dào, mày quả may mắn mới có cơ hội đụng tới thân thể của tân trưởng tộc Nguyệt Minh nha, tao hơi bị ghen tị á. Nghe đồn khôi ngô, tuấn tú, thịt thà đủ vị lắm. Hãy tận hưởng cho trọn trước khi banh xác đi! Xem như món quà to lớn làng tặng mày, phải biết ơn, nghe chưa?- ...Chị họ nom thấy vẻ mặt không gợn chút dao động của cậu mắc ghéc vô cùng, lúc nào cũng vậy, càng làng càng lạnh, làm việc hành hạ không vui chút nào. Không bận giấu đống vết bằm trên mặt thì chị ta đã áp mặt cậu lớp kính cho nó vỡ tang tành, cho mảnh vụn cứa vào từng mảnh da, cho máu chảy thành dòng suối nhỏ vui mắt chơi.- Nhớ làm cho tốt. Làng mình chịu cảnh đại bại nhục nhã không do mày chứ ai? Chị ta sờ soạng từng chiếc đuôi bông trắng hồng vừa chải chuốc tỉ mẫn. A, thật muốn giẫm nát nó quá, nhìn thứ ghê tởm này sạch sẽ khiến chị ta muốn nổi khùng.- Do cái thứ chín đuôi thối tha này này. Vận rủi do mày mang đến làng thì phải do mày trả, hợp tình hợp lí quá ấy chứ? Cô út là một bộ não chiến lược tài ba, không vì mày mà mất mạng bây giờ tộc ta đã thắng to! Thấy đúng không? Bộ câm à? Mở miệng ra trả lời xem nào? À, mày muốn tao nhét cán chổi vào lỗ hậu mày lần nữa để mày hết câm ha.- Em xin lỗi... em hiể--
Trên đỉnh Bạch Sơn có làng yêu hồ sắc sảo, tinh quái muôn phần thiên hạ tên Tuyết Nha. Dưới núi là địa phận của đàn sói Nguyệt Minh ngang tàng rừng Khuất Lâm.Hai tộc loài vốn không thuận mắt nhau từ lâu khi bên xuống núi làm ăn bị đánh thuế cắt cổ, bên cánh rừng thì trai tráng cứ thay nhau lọt vào ổ hồ ly. Ai cũng có lập luận, quan điểm riêng, mãi chẳng thể đi đến tiếng nói chung. Xung đột leo thang, chiến tranh tất yếu xảy ra.Tộc hồ ly vốn trăm năm mới có một mụn trai, thêm việc không rành trận mạc bằng bọn "chó" lang, kết quả gần như đã định đoạt trước cả lúc trận chiến bắt đầu. Vì dẫu tung rất nhiều mưu kế, làm loạn phe đối nghịch nhưng do bộc phát và thiếu liên kết, không tài nào chống nổi khối vững bền bên kia.Biết nhà trên núi chẳng còn chống cự được bao lâu, tân lang trưởng quyết định gửi thư "khuyên" bên ấy buông là vừa, ngoan cố kéo dài cuộc chiến chỉ gánh nhiều chịu phần thiệt hơn về mình, rõ khinh - ý tứ được diễn đạt theo góc nhìn người nhận.Tức không, tức ứa gan. Nhưng điều tên chó trẩu tre mới nhậm chức kia nói quả không sai, tiếp tục tranh đấu trong điều kiện bất lợi với quân giàu kinh nghiệm đánh trận chả khác gì kêu chim non thi gáy với gà trống, chênh thấy rõ.- Anh Sinh, đợi em với. Anh tính vậy thật sao? Các bô lão đang nổi trận lôi đình kia kìa!Minh Hiếu ton ton chạy theo anh họ của mình hay tân trưởng tộc lang yêu. Người vãn giữ nhịp đi thong thả; phất tay bảo:- Không sao, không sao. Nói các cụ cứ yên tâm hưởng trà, anh đây biết mình đang làm gì.- Mà em thật không hiểu, mình đang trên đà thắng lợi, không phải đánh tiếp sẽ giành luôn đất và của cải của làng địch ư? Quyết định cho bọn họ đường rút, còn nhận người về, anh không sợ bên ấy cài người vào phá bĩnh tộc ta như chúng vẫn thường làm à?Lí lẽ trên xuất phát từ một đứa mới lên 11 không đồng nghĩa nó sai, đều rất đúng và phần lớn ai trong tộc cũng mang suy nghĩ tương tự. Trường Sinh không đưa ra lời giải thích cụ thể, anh chỉ nói cứ tin ở anh, thời gian sẽ cho mọi người câu trả lời thỏa đáng nhất.- Mà nay nhóc có hứng lon ton theo anh mày vậy? Không chạy đi chơi với Khang, An, Hiếu, Hậu hả?- Anh quên hả, hì hì, nay em giữ việc quan trọng mà!Nhóc ta nghe thế cười khì. Xốc đống hàng kiệu đỏ lụa vàng lên, cho anh hay vai trò hôm nay của mình.- Ta da, nay em là phù rể đó nha! Quên chưa nói, muốn đầu hàng không chỉ cần giương cờ trắng lên. Yêu cầu của trưởng nhà sói là không nhất thiết phải giao qua bên này thứ gì đó cao siêu, đất đai hay vàng ngọc, một cô vợ thảo là đủ.- Anh mau vào lẹ đi, em nôn gặp chị dâu quá, còn ra khoe nữa! Trùm kín mít vậy chắc tuyệt sắc giai nhân đây, tụi Khang sẽ phải ganh tỵ khi không được chiêm ngưỡng cho xem, khà khà.Trường Sinh bất lực cười theo. Nhóc nhá, không có phù rể nào bám theo chú rể đến tận phòng tân hôn cả. Đừng tưởng viện cớ bưng bê là được phép tung tăng thích đi đâu thì đi.Mà đúng như Minh Hiếu nói, nàng vợ của anh rất bí ẩn. Trước hết, không thể không khen độ chịu chơi của tộc yêu hồ, vừa (thua đậm) chiến trận mà vẫn vác kiệu, sính lễ qua cầu hôn. Còn rước nguyên dàn đồng ca, pháo lễ diễu hành dài từ trên núi xuống tận làng sói. Hoành tráng như ngày hội đầu năm, tưng bừng, rộn rã.Cô dâu được bịt trong vải lụa đỏ cao cấp, đến cọng lông đuôi cũng khó thấy. Đến tận lúc bái đường, Trường Sinh chỉ có thể nghía thấy chút nét yêu kiều trên sườn cằm sắt sảo, chút son hồng trên bờ môi đỏ mọng có nốt ruồi duyên mà ắt là cố tình cho xem. Quả là yêu hồ rất biết cách kích thích cơn tò mò trong nam nhân, khiến họ nỗi lên bao cơn thèm muốn được tự tay lột trấn tất thảy. Anh được biết tên vợ mình là Thái Ngân. Ôi chao, cái tên mới đẹp làm sao, nghe thôi đã nảy ngay trăm lẻ một cái tên cho con của hai đứa. Ra đây là cảm giác cưới vợ, Trường Sinh lần đầu trải nghiệm, sướng khó tả. Dẫu chưa từng gặp, vẫn thật lòng mong cả hai tuy khác tộc loài, văn hóa và lễ nghi, nhưng có thể cùng xây dựng một gia đình hạnh phúc và lí tưởng nhất từ trước đến nay. Đây sẽ là mối dây liên kết quan trọng cho mối quan hệ thân tình, gắn kết của cả hai tộc. Đó là lí do anh ra quyết định giảng hòa dù đang thắng thế.- Nom cái mặt kìa, lơ ngơ thế cần em đi theo trông nôm là đúng rồi!- Nhóc con nhiều chuyện, chỉ giỏi trêu anh lớn. Thôi, đưa lễ vật đây anh tự cầm vào, khỏi mắc công mày.Minh Hiếu bị cắp mất đống hộp sang trên tay tự lúc nào chẳng hay. Ngước lên đã thấy chúng yên vị trên tay ông anh mình. Ớ á đòi trả lại, nhóc ta chỉ là muốn xem mặt chị dâu thôi, quá đáng!- Là người nhà mai này lắm cơ hội gặp gỡ, lúc ấy xem tùy thích. Vợ chồng anh cần không gian riêng, nghe chưa?Minh Hiếu bị đuổi thì hậm hực bỏ đi. Chết tiệt, lỡ mồm hứa với tụi chí cốt mà không thành giờ tính cách xin lỗi vậy, nhục ghê. Anh chờ đấy anh Sinh, anh sẽ phải hối hận, em sẽ lên núi tu thành chánh quả, để anh biết không nên trực tiếp khiến em thất hứa với bọn bạn lần nào nữa.Trường Sinh nào biết sự tình gì mà để vào tâm chuyện nhõi con ấy. Anh bận mơ nghĩ về người vợ hiền của mình rồi.
Căn phòng ngủ vừa quen vừa lạ. Lạ ở cầu đỏ, giấy đỏ, chữ đỏ... khắp phòng đều được trang trí bằng màu đỏ của tình yêu, may mắn thay lời chúc phúc cho đôi trẻ sẽ luôn mãi ấm êm, yêu thương, đùm bọc nhau suốt quãng đời kế tiếp.Quen ở lối kiến trúc từ chục đời truyền lại - phòng ngủ của trưởng tộc và phu nhân của ngài - từ bây giờ, đây sẽ là nơi anh nghỉ ngơi mỗi lúc mỏi mệt, là nơi anh tìm về với vợ sau mỗi chuyến đi xa. Nghĩ thôi đã thấy thích mê.Và mọi sự chú ý của anh đã đặt trọn cho bóng hình khép nép sau tấm rèm giường. Em ngồi đấy, khép nép, có ý lẩn tránh ánh nhìn chăm chăm của gã công tử đạo mạo. Ôi chao, quả là nữ thục thanh tao, có lẽ tộc yêu hồ không ngoa khi nói sẽ đưa đến cô vợ tuyệt vời nhất làng họ không hề điêu chút nào.Thật lòng Trường Sinh khá bất ngờ khi lần đầu gặp vợ mình.
Đầu tiên vì tộc yêu hồ nổi tiếng trăng hoa, trắc nết, chuyên lừa gạt đàn ông để thỏa mãn nhu cầu nhục dục, không bao giờ nghiêm túc hay có ý định trọn đời bên ai. Anh nghĩ họ ai cũng vậy, đều hư hỏng và cố chiêu dụ người khác vào cơn thác loạn cùng mình. Nhưng ở bất kì tập thể, cộng đồng nào cũng đều có ngoại lệ. Nếu nghĩ theo cách đó, vợ anh chả phải là một nữ hồ vô cùng, vô cùng đặc biệt sao. Đặt các món đồ lỉnh kỉnh trên tay xuống bàn. Anh tiến tới giường phu thê, đặt mông xuống chiếc chăn nhung. Xoay người đối diện với cô vợ yêu của mình. Từ từ, vén màn che lên. Một khuôn mặt thanh tú hiện ra, đôi mắt bồ câu mở to, không giấu nỗi nét e dè nhìn anh. Mái tóc đen được búi cẩn thận, lớp trang điểm đậm nhưng hài hòa góp phàn tôn lên nước da trắng đặc trưng của hồ ly tộc Tuyết Nha. Dáng người nhỏ nhắn, hơi gầy, bù lại nàng sở hữu hai đồi núi hùng vĩ và những đường cong quyến rũ, ôm vào chắc tay. Chà, cảm giác sao khang khác với hồi làm lễ. Còn để nói rõ đó là điểm nào... cần xem xét thêm. Nàng không phải dạng ngây thơ trong trắng gì, thành thục cởi bỏ lớp áo cưới có phần gò bó hơn thay áo. Chẳng bao lâu cơ thể mảnh mai ấy đã lõa lồ trước mắt trưởng tộc Nguyệt Minh. Không hiểu sao, đôi mày anh cau lại. Nó có gì đó... giả dối. Nàng quỳ lên bên cạnh anh, chiếc đuôi trắng quấn lấy vòng eo săn chắc của anh. Chưa thỏa mãn, nàng choàng tay vòng qua cổ, cả cơ thể run lên theo từng nhịp lắc lư gợi tình của bờ mông hồng hào. Chất giọng nũng nịu ấy ma mị, ngọt ngào hơn bất kì thứ mật ong hảo hạng nào.- A, mình không tính... động phòng ư, lang quân? Em vừa nhìn thấy mình bên dưới đã không kiềm chế nổi. Mình thực sự không định làm ư?
Chẳng hiểu sao, từng chuyển động có thể khiến cánh đàn ông mê mẩn, muốn lao vào xấu xé như đám thú đói trông thấy con mòi béo bở mời gọi trước mắt - làm anh khó chịu đến lạ. Có lẽ do khác biệt văn hóa to lớn khiến anh lung lay suy nghĩ về việc hòa hợp hai tộc. Hay cảm giác ăn cú táng trời giáng vào những mộng tưởng ban đầu về em.Không, tất cả đều không phải. Anh chúi đến nàng, đè người con gái ấy xuống. Tỉ mỉ xem xét từng chi tiết trên cơ thể nõn nà của thiếu nữ đôi mươi. Quả thật rất đẹp. Vẻ đẹp của sự dối trả.Anh nâng cằm người vợ dâm tình của mình. Khuôn mặt nghiêm nghị không để lộ chút biểu cảm khoang nhượng. Ánh mắt ấy như xoát sâu vào đôi đồng tử nâu cacao của đối phương khiến trái tim người nọ hụt mấy nhịp. Căng thẳng dâng cao, người dưới thân cảm thấy phen này khso thoát.Ngón tay anh chầm chậm di từ bờ cằm lên mép môi. Xoa nắn nó một lúc lâu.- Dù là thoáng qua nhưng ta vẫn nhớ rất rõ, người bái đường cùng ta có nốt ruồi duyên trên môi.Để ý tiểu tiết đến vậy, cẩn trọng quá, trưởng tộc Nguyệt Minh thực sự không dễ xơi. - Lúc đầu tưởng chỉ là do bản thân cẩn trọng quá mức nhưng quả thực yêu khí nồng nặc khắp căn phòng này. Mình đã vào trước để giăng sẵn bẫy chờ ta? Vậy tức là đây chỉ mới là khởi đầu. Màn sau là gì? Hiện nguyên hình xong cho ta thấy đi chứ, vợ yêu.
Thái Ngân cắn môi trong, ra là lộ sạch rồi à.- Ta đoán nhé, mình đang chờ đợi hai ta "mặn nồng" rồi canh sơ hở mà hành động, nhỉ? Tộc yêu hồ không còn chiêu nào hay hơn để đối phó với sói già bọn ta hửm?
Giọng điệu rõ chế nhiễu. Nhưng Thái Ngân không lấy làm bận tâm, thậm chí là chẳng thấy bị xúc phạm. Tại đúng quá, một chiêu xài trăm đời trăm lần, không bắt bài nổi chắc chỉ có bọn điên tình ấu trĩ. Nhưng làng yêu hồ không hề ngu, cứ chờ đi.- Được, nếu mình muốn thấy nguyên hình của thiếp, em thuận ý mình. Nhưng mình có chắc muốn em biến về hình dạng ban đầu không? - Chắc chắn.Trường Sinh rời khỏi cơ thể Thái Ngân, để vợ mình có đủ không gian biến về đúng hình hài.Không ngoài dự đoán, thật sự rất đặc biệt. Yêu hồ nam mỗi năm mươi năm mới hạ sinh một lần, còn là cửu vĩ hồ ly hiếm có bậc nhất. Tộc Tuyết Nha thật sự đem của hiếm trăm đời có một gả đi, khó tin quá.Mà sự thật, làm quái gì có chuyện yêu hồ để làng tộc chịu thiệt. Đúng là cách biệt văn hóa, Thái Ngân thầm nghĩ khi soi xét biểu cảm thán phục, ngưỡng mộ tên chồng kia dành cho mình. Kệ đi, mọi thứ đến đây là kết thúc.Thái Ngân lao tới, ôm chặt khuôn mặt vị hôn phu. Trìu mến trao cho người một nụ hôn lướt ngang môi - thứ nhẹ nhàng nhất cậu có thể nghĩ ra bấy giờ. Trường Sinh ngỡ ngàng, đỏ mặt tía tai. Chưa hết choáng trước vẻ diễm lệ... người đẹp manh động quá!- Em sẵn sàng thoát y không phải để đợi chàng vồ lấy mà là lôi kéo sự chú ý của mình, để mình không để ý đến tiếng tách tách của loạt bom pháo em gắn khắp phòng tân hôn (đã cẩn thận không dùng yêu thuật để tránh bị phát hiện đó).
- !?Thái Ngân choàng tay, ôm lấy người nọ, vùi khuôn mặt gã trai xấu số sắp bị cậu kéo xuống địa phủ cùng vào bờ ngực trần lạnh lẽo của mình. - Nói gì bây giờ đây?Cậu cười như giễu rằng:- Dù không sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm nhưng em nguyện chết cạnh mình cùng ngày, cùng tháng, cùng năm. Yêu anh, phu quân của đời em. Thanh thản nhé.BUÙUM!!!
Pháo nổ sáng cả vùng trời Lâm-Sơn. Toang hoang cả dãy nhà trưởng làng. Căn phòng ngập đỏ giấy phải khiến người ta kinh sợ vì không phân biệt nổi giấy in và máu thịt.
Trong cơn mơ màng trắng xóa ấy, Thái Ngân bỗng nhớ về ngôi làng nhỏ nằm tuốt trên đỉnh núi cao, hằng năm bao quanh bởi sương giá và buốt lạnh tạo nên nước da trắng như bông tuyết đầu mùa, đồng thời là ý nghĩa cái tên của tộc yêu hồ này.
Tộc làng Tuyết Nha hiếm có bé trai, nữ nhi trong tộc thường xuống núi ghép đôi rồi trở về với bụng thai to, tuyệt đối không dẫn tình nhân về làng, nếu phạm luật sẽ bị đánh đuổi đi, mãi mãi không được quay về.Núi Bạch Sơn nơi hồ tộc Tuyết Nha sinh sống rất đặc biệt, đổ tuyết đúng trăm năm một lần. Càng thần kì hơn, nữ phụ nào sinh đẻ ngay mùa tuyết rơi phần trăm sinh con trai cao thất thường, chưa thụt lần nào. Mỗi lần như thế, cả làng được dịp hân hoan ca múa mở hội tưng bừng chào đón tân đầu đàn mới.Năm nay lại khác. Lần đầu tiên mùa tuyết này tộc Tuyết Nha đón cặp sinh đôi hai bé trai.Trong giới yêu thú, song sinh là điềm rủi lớn; theo tục tộc Tuyết Nha, số đuôi yêu hồ tượng trưng cho số đại tội phạm phải trong kiếp trước hòng răn đe kiếp này. Đằng này còn ở số tối đa - là chín - chả khác nào giấy báo tử treo trên cửa làng khiến ai nấy đều nơm nớp lo sợ.Nhiều người trong tộc đề nghị giết đi, dâng hiến cho Đất Trời mong các ngài bề trên giải trừ nghiệp oán, không ắt tai họa kéo đến không kịp trở tay.Không nhờ phu nhântrưởng làng hay chính mẹ cậu, cương quyết từ chối có lẽ Thái Ngân đã chết từ trước khi kịp thấy ánh mặt trời.Bởi trần đời có người phụ mẫu nào lại nhẫn tâm móc ruột gan đứa con sơ sinh của mình phơi giữa nắng trời rồi cầu nguyện. Bà chống lại luật lệ cổ của tộc, bị coi là chống phá mệnh Trời cũng mặc, quyết nuôi dạy, đùm bọc cậu nên người.Nhưng đáng tiếc, cậu chỉ ấm êm được 13 năm đầu. Có một người mẹ có đứa con sinh ra với chín đuôi giống cậu đã phải chịu nghi lễ tàn khốc khi chỉ mới cất tiếng khóc chào đời. Lúc ấy có ai bênh vực, bảo vệ con bà ta? Rặt một lũ hai mặt gian manh, giết bao sinh linh bé nhỏ vì sợ ảnh hưởng đến tồn vong của làng. Giờ nhìn coi, mắt nhắm mắt mở để mối hiểm họa kia long nhong khắp xá. Các ngươi điên hết cả!Buồn khổ, căm hờn tích tụ lâu ngày, thêm cồn rượu kích thích bà ta đã liều mình bắt cóc cậu lên tận đỉnh dốc hòng hiến dâng cho Đất Trời toàn năng.Mẹ cậu đuổi theo, ra sức khuyên nhủ, trấn an nhưng vô ích. Chỉ có thể lao đến đỡ nhát dao của mụ già điên loạn. Giằng co đến khi cả hai đều ngã xuống núi tử vong. Mọi thứ, từ hội thoại, diễn biến đến kết thúc, Thái Ngân đã chứng kiến tận mắt trong cơn bàng hoàng tốt độ và chưa bao giờ đủ sức tẩy nó khỏi trí nhớ.Không còn mẹ bảo vệ, cha vốn từ lâu đã muốn dâng cậu cho Đất Trời. Dẫu sao có hai đứa con trai, mất một càng hay. Mọi người cũng đồng thuận việc cậu đã sống quá lâu so với một cửu vĩ hồ trong tộc. Còn cậu, bấy giờ chỉ muốn thoát khỏi nỗi đau mất mẹ, muốn đến bên bà, lần nữa nằm trong vòng tay dịu dàng, được vuốt tóc, được xoa dịu.Nhưng rồi, cha cậu - trưởng làng - đứng trước sự mất mát to lớn từ người thân yêu, ông đã chẳng thể trơ mắt nhìn con mình bị đem lên bàn tế. Như thế vợ ông sao có thể yên lòng nơi suối vàng. Ông cầu xin dân làng để cậu được sống tiếp.Với Thái Ngân, đó không phải cơ hội đáng trân trọng mà giống hình phạt giáng xuống cuộc đời bé nhỏ này hơn.Trưởng làng không khác gì bù nhìn của các trưởng lão trong tộc, trên danh nghĩa chứ không hề có danh quyền. Phải, mọi người cho cậu sống, sống không bằng chết. Cha cậu là người đầu óc đơn giản đến nực cười. Với ông, miễn cậu còn sống thì vợ sẽ vui. Do đó, Thái Ngân không có bất kì người lớn nào chở che cho, việc bị cô lập, mắng nhiếc, bắt nạt, quấy rối, hành hạ bởi đám trẻ trong làng, anh chị em họ hay kể cả người lớn xung quanh đều quá dỗi bình thường với cậu.Đồng minh duy nhất cậu có là em trai song sinh khác trứng. Nhưng lại bị các trưởng lão quản rất chặt, hai anh em muốn gặp nhau phải đợi tối khuya, lén lút ngoài bụi rậm. Kể từ khi bị bắt, người em bị cấm cửa hoàn toàn, thậm chí chỉ thấy ló mặt ra đường vào đúng ngày lễ hội với tư cách tân trưởng làng kế tiếp.Mười tám năm ròng, Thái Ngân chưa từng thấy rằng mình đang sống. Không hoài bão, không mục tiêu, tồn tại qua ngày như một khối u đau đớn trước hàng ngàn con mắt soi xét, khinh miệt. Muốn chết cũng không xong. Bởi dân làng họ muốn cậu sống! Hòng tiếp tục chuỗi ngày giễu mạt, đánh đập, hiếp dâm cho thỏa dục vọng ghê tởm bên trong.Nhốt cậu trong củi lao, không có bất kì gì khác ngoài bát cơm và cốc nước được thay đủ ngày ba bữa. Nuôi cậu như con thú cảnh tiêu khiển. Nhồi nhét vào đầu cậu suy nghĩ bản thân còn sống đến giờ này là nhờ họ tha mạng cho, phải biết cống mạng cho làng.Lần đầu tiên sau nhiều năm, Thái Ngân được chăm sóc, cho tắm rửa, ăn ngon, mặc đẹp... chuẩn bị cho ngày lên kiệu hoa của cậu.- Ôi dào, mày quả may mắn mới có cơ hội đụng tới thân thể của tân trưởng tộc Nguyệt Minh nha, tao hơi bị ghen tị á. Nghe đồn khôi ngô, tuấn tú, thịt thà đủ vị lắm. Hãy tận hưởng cho trọn trước khi banh xác đi! Xem như món quà to lớn làng tặng mày, phải biết ơn, nghe chưa?- ...Chị họ nom thấy vẻ mặt không gợn chút dao động của cậu mắc ghéc vô cùng, lúc nào cũng vậy, càng làng càng lạnh, làm việc hành hạ không vui chút nào. Không bận giấu đống vết bằm trên mặt thì chị ta đã áp mặt cậu lớp kính cho nó vỡ tang tành, cho mảnh vụn cứa vào từng mảnh da, cho máu chảy thành dòng suối nhỏ vui mắt chơi.- Nhớ làm cho tốt. Làng mình chịu cảnh đại bại nhục nhã không do mày chứ ai? Chị ta sờ soạng từng chiếc đuôi bông trắng hồng vừa chải chuốc tỉ mẫn. A, thật muốn giẫm nát nó quá, nhìn thứ ghê tởm này sạch sẽ khiến chị ta muốn nổi khùng.- Do cái thứ chín đuôi thối tha này này. Vận rủi do mày mang đến làng thì phải do mày trả, hợp tình hợp lí quá ấy chứ? Cô út là một bộ não chiến lược tài ba, không vì mày mà mất mạng bây giờ tộc ta đã thắng to! Thấy đúng không? Bộ câm à? Mở miệng ra trả lời xem nào? À, mày muốn tao nhét cán chổi vào lỗ hậu mày lần nữa để mày hết câm ha.- Em xin lỗi... em hiể--
- Gì lí nhí trong cổ họng đó? Rủa tao hả? Gan ta. Hình như chưa cọ rửa bên dưới, hành tí chắc không bị mắng đâu.
Tình cờ, dì cậu đi qua bắt gặp. Vội vã ngăn con gái mình. Bằng tất cả sự khinh bỉ và ghê tởmdành cho đứa cháu trai, bà ta che miệng nói:
- Nào, bỏ thứ ô ếu đó ra, nhìn thôi đã thấy tởm, sao con cứ phải tiếp xúc gần với nó? Việc giấu bằm đứng cách xa xa niệm chú vẫn được mà.Chị ta tắt hứng, bỏ cậu ra.- Vâng vâng, má đến đây chi?- Im đi, ta đang tức điên lên đây! Con tin không!? Trưởng lão bắt ta tắm cho nó! Eo oi, nghĩ đến việc phải chạm vào da thịt nó, bao con hầu đã nôn ọe khắp nơi. Rất nể tụi lăng loàn làm nhục nó mỗi ngày, ta dòm từ xa đã đủ hãi.Thái Ngân lặng lặng trở lại ghế, vẫn y nguyên một sắc thái không đổi, cậu đã quá quen với những lời lẽ này. Ngày qua ngày, điều mong ước duy nhất của cậu là năm ấy có thể theo mẹ xuống suối vàng.Thôi, không sao, dù hơi trễ nhưng cuối cùng cậu cũng có thể đoàn tụ bên mẹ hiền. Chỉ có bà. Trên thế gian này chỉ có bà đón nhận cậu bằng tình yêu thương vô bờ, dành cho cậu những lời khen, lời động viên, an ủi, cái ôm trấn tĩnh, bờ vai để dựa vào khi cần. Mình bà thôi.- Chà chà, nổ to gớm. Không có tính trước chắc toi mạng trước khi kịp đếm tiền mừng. Với cả nương tử ta đẹp thế này, không chén hơi uổng phí.Thái Ngân mở mắt, khuôn mặt điển trai đôi nét tinh nghịch kia cách mặt cậu chưa đến một đốt ngón tay. Chưa kịp định thần sao mình chưa chết đã bị cướp môi. Mớ bòng bong cứ để đó, chồng ai mà hôn ngọt sớt, đê mê quên lối về thế?Hẳn họ không biết chung quanh hoảng hốt đang lặng đi trước màn cháo lưỡi bất chấp không-thời gian của họ đâu.Trường Sinh nuối tiếc tách khỏi bờ môi nương tử, ngẩng đầu lên, liếm môi khen rằng:- Vợ ta có khác, ngọt hơn mía đường. Trông mình kìa, mê mẩn ta rồi hử?Đương thế cao hứng, cúi xuống hưởng thêm một nụ hôn sâu. Không quên lấy chăn che đi cơ thể vợ mình. Tất nhiên, tuyệt sắc giai nhân dưới thân, mình Trường Sinh anh có quyền hưởng thụ thôi.Anh ta khen cậu? ừ quý bà đến quý cô bị trưởng lão tuyển trúng để dạy hôn cho cậu sao mà hớp hồn đàn ông nhất, ai nấy mới chạm tí đã thi nhau nôn thốc nôn tháo. Quyết định tự hôn nhau làm mẫu.Lúc dạy hôn cậu tắm rửa sạch sẽ, lúc lên giường ngồi đợi cũng ngâm mình rất lâu mới dám thay y phục, thời gian gấp đôi giấu pháo. Vẫn sợ. Chỉ dám hôn khi biết sắp banh xác. Này, không đùa chứ? Chả nhẽ khẩu vị lang tộc tệ đến thế? Môi cậu vậy mà khen ngọt? Thảo nào cứ bị yêu hồ tộc Tuyết Nha dắt mũi vào mấy cuộc hoan tình.- Nào, sao khóc? - Không... không... a... hức hức...Có phải thiếu nữ sắp mất trinh trắng đâu mà khóc lóc vì bị hôn. Nhưng tại vì sao mà... nước mắt một mực tuôn rơi, dòng cảm xúc cứ dâng trào hơn sóng dữ đổ ập lên bức trường lí trí thoát ra.Anh ôm cậu vào lòng, dỗ dành.- Ngoan, ta thương vợ của ta mà. Đã chính thức là của nhau, ta dám thề trước Đất Trời toàn năng, trước Thần Trăng, Thần Rừng, trước những con người ở đây sẽ không bao giờ bỏ rơi mình. Yên tâm nhé.Thái Ngân vùng vẫy khỏi vòng tay vững hơn dãy Bạch Sơn quê nhà cậu. Nhưng lại mang hơi ấm tựa ngọn lửa than hồng của bếp củi mẹ từng đốt sưởi ấm cho gia đình ngày đông giá. Chẳng hiểu sao từng kỉ niệm sum họp bên nhau của cậu, em trai và mẹ cứ ùa về. Là yêu thuật? Trưởng lang tộc bỏ bùa cậu à? Cậu yếu hơn sên, bỏ bùa làm gì, thật phí công!..4469.Còn tiếp...Hoặc không :))))Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com