TruyenHHH.com

Tinh Te Chi Cai Gi Mang Thai Roi

Mười phút sau, một đám xe huyền phù có tộc huy của gia tộc Bái Đức Lỗ đáp xuống trước mặt đội ngũ này. Mở cửa khoang ra, Tắc Lỗ từ trong xe huyền phù đi ra.

"Nạp Gia Nhĩ?!"

"Là tôi."

"Đứa bé đâu?"

"Ở chỗ này." Tắc Lỗ, không phải, Nạp Gia Nhĩ cởi hai bọc nhỏ trên lưng xuống, đưa cho người đồ đen trước mặt.

Người đồ đen cẩn thận nhận hai bọc nhỏ, Nạp Gia Nhĩ đi lên hỗ trợ mở một tầng che phủ trên bọc nhỏ ra, lộ ra hai đứa bé đang say ngủ: "Bọn nó vẫn luôn ngủ trong đây à?"

"Ừ. Tôi cho chúng uống sữa có thuốc, cho nên mới có thể ngủ như thế."

"Sao ông có thể làm thế chứ?!" Người đồ đen tức giận, cho dù mình định tạo phản, nhưng trong xương đại quý tộc tinh tế lại không thiếu chút nhiệt tình yêu thương nào với trẻ con, thuốc ngủ đối với trẻ con đa phần sẽ có ảnh hưởng, sao tùy ý như thế chứ!
"Tôi bảo cậu sắp rời khỏi tinh tế rồi, cậu còn quan tâm hai nhóc quỷ này làm gi? Đừng quên, vợ cậu đang trong tay chúng tôi!" Nạp Gia Nhĩ hung ác nói, người tinh tế phiền phức như thế, không cho một chút thuốc, còn dài dòng la ó thế sao?

"Ông!" Người đồ đen giấu một hơi thở bên khóe miệng, không nói ra, người đàn ông này nói rất đúng, Bối Nhĩ còn đang chờ mình, không thể lỗ mãng. Hắn hít sâu một hơi: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Người đồ đen cẩn thận ôm hai bé cưng, xoay người chuẩn bị lên xe huyền phù rời đi. Nạp Gia Nhĩ thấy người đồ đen xoay người, "xì" một tiếng, cũng chuẩn bị đuổi theo xe huyền phù mà người đồ đen ngồi, dù sao xe huyền phù của phủ Bái Đức Lỗ cũng có ký hiệu của gia tộc Bái Đức Lỗ, phiền phức.

"Tôi thấy mấy người ai cũng đừng hòng đi, bắt hết đi!!"
Trong bóng đêm, đột nhiên người đồ đen và Nạp Gia Nhĩ phát hiện bốn phía xuất hiện hơn mười chiếc cơ giáp và xe huyền phù.

"Họ tới từ đâu?" Nạp Gia Nhĩ hổn hển, tại sao một chút mình cũng không nhận thấy được?!

Biểu cảm của người đồ đen cứng ngắc nhìn Mạc Lý trưởng lão và Hách Nhĩ Bái Đức Lỗ từ trên xe huyền phù xuống.

"Ta vẫn luôn an ủi mình là bọn ta đã đoán sai, thế nhưng thật không ngờ tất cả đều là thật." Mạc Lý trưởng lão đau lòng nhìn người đồ đen, thần sắc thê lương, ông hít một hơi thật sâu: "Tại sao lại phản bội? Lai Lạp Uy Nhĩ."

"Tại sao? Ha ha, ha ha ha ha ha." Người đồ đen cũng chính là Lai Lạp Uy Nhĩ tựa hồ thì thào tự hỏi, lại đột nhiên cười ha hả, thậm chí cười ra nước mắt: "Mạc Lý trưởng lão, ông hỏi tôi tại sao? Tại sao tôi lại phản bội mấy người không biết tại sao sao?" Lai Lạp Uy Nhĩ lau lau nước mắt, thay đổi sự im lặng và khúm núm những ngày qua, thoạt nhìn lãnh tĩnh thế nhưng dưới bề ngoài bình tĩnh lại là điên cuồng không che giấu được.
"Tại sao? Ha ha ha ha..."

"Tôi chỉ muốn vợ tôi với tôi trải qua cả đời, việc này sai rồi sao? Sai rồi sao!" Lai Lạp Uy Nhĩ lớn tiếng chất vấn, nắm tay nắm chặt, hai vai run mạnh, đau buồn, tuyệt vọng đang quất vào trái tim của người đàn ông này, hắn muốn gặp vợ hắn, muốn thấy nụ cười xinh đẹp và đôi mắt tràn ngập nhu tình của cô. Đã bao nhiêu năm, hắn vẫn luôn tự nói với mình không có sai, bởi vì hắn không thể rời bỏ người phụ nữ này, bọn họ ở cùng nhau gần nghìn năm rồi, hắn nhìn người con gái mà hắn yêu từ thiếu nữ biến thành bà cụ tang thương, bước chân nhanh nhẹn trở nên loạng choạng.

Có thể tình yêu chính là thứ kì lạ, cho dù là tóc trắng xoá, hồng nhan đã mất, trong mắt hắn, vợ vẫn là thiếu nữ an tĩnh trong trí nhớ. Dù cho khi cô già không đi được, hắn cũng nguyện ý mỗi một ngày đều đỡ cô đi ra ngoài phơi nắng, tán gẫu cùng với cô. Hắn sợ không phải là thanh xuân của cô biến mất, mà là khi quay đầu nhìn lại, lại không thấy bóng dáng người kia đâu nữa.
Lai Lạp biết mình làm như vậy chính là một kẻ phản bội, nhưng hắn không còn cách nào khắc chế hành vi của mình, chỉ cần vừa nghĩ tới trong cuộc sống không có bóng dáng của vợ, hắn cảm thấy ngay cả không khí đều trở nên loãng đi. Tại sao Bối Nhĩ không phải quý tộc? Hắn tự hỏi chính mình một lần lại một lần, tại sao tuổi thọ của thường dân lại ngắn ngủi như vậy? Tại sao mình lại là quý rộc? Thân thể Bối Nhĩ càng ngày càng kém, Lai Lạp lại càng đau khổ, hắn biết nếu muốn làm cho tuổi thọ của Bối Nhĩ tăng lên thì chỉ có thể mua thuốc trường thọ của Lan Đặc tinh hệ. Nhưng thuốc trường thọ cho dù đới với chế tác thuốc nổi tiếng Lan Đặc cũng vô cùng trân quý, cho nên muốn có được nó thực sự là còn khó hơn lên trời.

"Làm sao bây giờ?" Một mặt là tổ quốc mà mình cố gắng, về phương diện khác lại là vợ của mình lúc nào cũng có thể rời đi, Lai Lạp chìm vào cơn dày vò. Vô luận bao nhiêu lựa chọn gian nan trì hoãn, cũng phải chọn. Sau khi Bối Nhĩ lại hôn mê một lần nữa, Lai Lạp liên thông với Lan Đặc tinh hệ.

"Đây chính là lý do cậu phản bội?" Hách Nhĩ đứng ở một bên khịt mũi cười, không đợi Mạc Lý trưởng lão nói gì hết, liền mở miệng: "Đầu tiên tôi phục cậu trung thành với tình cảm hai cậu, thế nhưng tôi lại không thể không nói cậu quả là một người yếu đuối!"

"Cậu có nghĩ tới cha cậu không? Gia tộc của cậu thì sao? Cậu vì một người con gái mà làm xấu hơn vạn năm danh tiếng gia tộc Uy Nhĩ của cậu, cậu quả là đứa con trai tốt, cháu trai tốt!" Hách Nhĩ lạnh lùng nói.

Đại quý tộc tinh tế giáo dục đế quốc luôn đứng thứ nhất, gia tộc đứng thứ hai, mình mới là thứ ba. Không có đế quốc sẽ không có gia tộc của mình, không có gia tộc, sẽ không có chính mình, càng chưa nói tới vợ con, đây là chuyện àm từ khi đại quý tộc sinh ra đã biết. Các thường dân giao đặc quyền cho đại quý tộc, cam chịu nhận các đại quý tộc làm thống lĩnh, nguyện ý dâng hiến cho bọn họ thứ tốt nhất, chính là vì các đại quý tộc anh dũng gϊếŧ địch, bảo vệ tinh tế.
Mà Lai Lạp đã quên chức trách của mình, vì tư dục của bản thân, lại mở rộng cửa lớn tinh tế nghênh tiếp giặc tới, quả là điên rồi!

"Mày bớt nói mát lại!" Lai Lạp Uy Nhĩ không biết là cặp mắt đỏ lên do giận hay là bởi vì xấu hổ mà giận, hắn lớn tiếng phản bác: "Nếu như năm đó Mạnh Hinh không mang thai, tuổi thọ của ả cũng chỉ là phân nửa của mày! Nếu như ả chết, mày làm sao? Mày đành trơ mắt nhìn ả chết sao? Hả!"

"Ha ha, cậu nghĩ là năm đó tôi không nghĩ tới vấn đề này sao?" Hách Nhĩ khinh bỉ nhìn Lai Lạp Uy Nhĩ: "Tại sao tôi vẫn luôn liều với Lan Đặc tinh hệ? Mục tiêu của tôi rất đơn giản, hoặc là tìm cách trà trộn vào Lan Đặc tinh hệ lấy thuốc, hoặc là, hừ hừ, đánh tới khi chúng đưa thuốc cho tôi mới thôi!"

"Nếu như không chiếm được thì sao?" Lai Lạp Uy Nhĩ cũng hiểu rất rõ quân công bưu hãn năm đó của Hách Nhĩ, khi đó mình còn tò mò tại sao Hách Nhĩ lại chỉ chuyên đánh Lan Đặc tinh hệ, dẫn tới đám Lan Đặc tinh hệ vừa nghe đến khiêu chiến của Hách Nhĩ lẩn tránh còn nhanh hơn thỏ.
"Nếu như không có được thì...." Hách Nhĩ nhún nhún vai: "Tôi nghĩ cả đời tôi cũng sẽ không về phủ của tôi nữa, sau đó vẫn chiến tranh, chiến tranh, chiến tranh!"

"Bởi vì, tôi có trách nhiệm của tôi."

"Được rồi, không nói chuyện này nữa." Hách Nhĩ khoát khoát tay, nghiêm túc nói: "Nói đi, đầu hàng hay là đối chiến?"

"Đầu hàng đi, Lai Lạp!" Mạc Lý trưởng lão nhìn Lai Lạp trước mắt, ông muốn cho Lai Lạp lựa chọn cuối cùng, nếu như hắn chon đầu hàng, vậy mình còn có thể mở một con đường, dù sao Uy Nhĩ gia tộc cũng chỉ có mỗi Lai Lạp thôi. Tuy là Lai Lạp nhận nuôi một đứa con của quý tộc làm con nuôi, thế nhưng huyết thống trên người Lai Lạp đúng là duy nhất của Uy Nhĩ gia tộc.

Lai Lạp Uy Nhĩ biết nếu làm sẽ không có đường quay về, mình đã hoàn toàn đứng ở phía đối lập với tinh tế. Lai Lạp Uy Nhĩ hít một hơi thật sâu, hắn biết hôm nay mình 90% không có cách nào thoát đi, nhưng dù cho chỉ có một đường hy vọng, mình cũng muốn gắng.
"Hách Nhĩ, tao biết mày rất lợi hại." Lai Lạp vẫy tay, một người đàn ông cũng mặc đồ đen ôm hai thứ bọc tả đi tới, "Tao nghĩ mày phải biết trong lòng tao đang ôm thứ gì."

Lai Lạp cởi tả ra, lộ ra hai bé cưng đang ngủ say sưa, Lai Lạp Uy Nhĩ mặt không thay đổi nhìn Hách Nhĩ, tay lại bóp cổ một đứa bé trong đó: "Nếu mày không muốn cháu trai của mày chết yểu liền như thế này thì tao nghĩ mày nên biết phải làm như thế nào?!"

"Ừ, quả là tôi biết nên làm thế nào." Hách Nhĩ nhìn động tác của Lai Lạp, tuy là trong miệng nói như thế nhưng lại không có động tác gì "Nhưng mà tôi vẫn thấy là bắt cậu đi là lựa chọn sáng suốt nhất."

"Lên!"

Theo lời nói của Hách Nhĩ, hơn mười cơ giáp đồng thời khởi động đánh về phía Lai Lạp.

Trong lòng Lai Lạp khẩn trương, hô to: "Hách Nhĩ Bái Đức Lỗ, mày không muốn mạng của cháu trai mày à?!" Nạp Gia Nhĩ kế bên thấy thế liền giành lấy hai bé cưng, ném thẳng một đứa tới hướng ngược lại với Hách Nhĩ, kéo Lai Lạp chạy về phía xe huyền phù gần nhất.

Đồng thời họ cũng khởi động cơ giáp của mình, nằm mơ thì họ cũng không ngờ tới Hách Nhĩ lại không để ý tới an nguy của các bé mà cứ tấn công thẳng về phía mình! "Thật là lòng dạ độc ác!" Trong lòng Lai Lạp thầm mắng, ngay cả cháu của mình cũng không quan tâm, quả là máu lạnh.

Hách Nhĩ ngồi ở trong cơ giáp nhìn Lai Lạpvaf Nạp Gia Nhĩ ném người máy bảo bảo, mắt liền tối sầm lại, vẫn may là mình chuẩn bị rồi, bằng không cháu trai nhỏ mà bị họ ném một cái cho dù không chết yểu thì cũng tàn phế.

Lai Lạp Uy Nhĩ, nhiều năm vậy rồi mà mày lại là người duy nhất động vào tao, chúc mừng mày, thành công chọc giận tao!

Thật ra nhìn nhân số của đối phương và so trang bị với Hách Nhĩ thì họ chiếm thế thượng phong, mi nói lấy nhiều đánh ít không phải quân tử? Chậc, trong mắt của Hách Nhĩ, chỉ có bắt được người muốn bắt mới là vương đạo, còn lại công bằng đối chiến gì đó chỉ là đánh rắm!

Hách Nhĩ nhìn đám Lai Lạp dựa vào địa thế hiểm trở để kháng lại, châm chọc cười, dùng loa ngoài cơ giáp gọi bọn Lai Lạp: "Các binh lính muốn đầu hàng thì mau đầu hàng, ông đây sẽ bỏ qua chuyện cũ, còn Lai Lạp, bỏ vũ khí xuống, đến lúc xét xử ông có thể nói nhiều một câu xin tha cho mày!"

"Hừ!" Nạp Gia Nhĩ một bên chiến đấu cơ giáp, một bên hộ tống Lai Lạp Uy Nhĩ, cũng bật loa ngoài cãi: "Ai cũng nói Hách Nhĩ mày là nhân vật lợi hại gì đó, thì ra cũng là dựa vào nhân số mà giành thắng lợi, còn tránh sau người khác mà nhặt công, thật khiến ông buồn nôn!"

"Ha ha, đối với loại tiểu nhân vật như mày mà cần ông động thủ à? Tôi bảo Lai Lạp này, cậu đầu hàng đi, cậu nhìn lại cậu đi, có phải cánh tay không nhấc nổi nhỉ? Chậc, đường đường đại quý tộc, cậu không sống cuộc sống tốt đẹp mà lại muốn theo tên ba mắt này đi khỏi tinh cầu mà chịu tội, xứng sao? Nhìn một cái, động tác này, càng ngày càng chậm!"

"Mày nói ai là quái vật ba mắt?" Nạp Gia Nhĩ nghe thấy Hách Nhĩ chế giễu vũ nhục mình, sao còn chịu được, trong lòng giận dữ, lập tức lái cơ giáp dừng lại một tí, nhưng rất nhanh thì khôi phục bình thường.

Chính là lúc này! Ánh mắt Hách Nhĩ sáng lên, ngón tay nhanh chóng thao tác trên bàn gõ, chỉ thấy Hách Nhĩ lái cơ giáp tựa như một cơn gió nháy mắt đã đến trước mặt Lai Lạp, nắm được một giây tạm ngừng, một quyền đánh xuống phía dưới, Nạp Gia Nhĩ lái cơ giáp liền bị công kích ngã xuống đất. Mà Lai Lạp bên người cũng bị một màn này làm kinh ngạc, lúc định phản ứng lại thời điểm chạy trốn lại bị cơ giáp bên người nhanh nhạy gạt ngã. Nhìn hai người bị trói, Hách Nhĩ đắc ý nhướng mày, tuy vẫn là bản mặt than đó, Mạc Lý trưởng lão một bên nhìn rồi thở dài thở ngắn, phất tay một cái, liền nhảy lên cơ giáp, gọi đám cơ giáp phía sau: "Trở về phủ!" Tiện tay nhặt hai người máy bảo bảo bị đám Lai Lạp vứt bỏ về.
Theo lời Mạc Lí, đám cơ giáp chia làm hai nhóm, một nhóm rời đi theo Hách Nhĩ.

Mạc Lý trưởng lão: "..." Đệt, Hách Nhĩ chết tiệt, mi đi thì ai tới xử lý những người này?! Trong lòng Mạc Lý trưởng lão rít gào.

Nhìn Lai Lạp và Nạp Gia Nhĩ ngồi dưới đất, Mạc Lý trưởng lão thật nhức đầu!

"Bé ngoan, bé con không khóc nhè~~" Lúc Hách Nhĩ trở lại phủ Bái Đức Lỗ, Mạnh Hinh vừa mới cho các bé cưng uống xong sữa, không biết có phải các bé biết mùi của ba ba Trương Vũ thân thiết hay không, vừa tỉnh lại hai cái đầu nhỏ đồng loạt quay về phía Trương Vũ ngủ, miệng nhỏ la "oa oa", trợn mắt màu xanh lam lên, thấy Trương Vũ ngủ rất say, không để ý, hai thằng nhóc chu miệng nhỏ liền khóc lên "oe oe".

Trương Vũ ngủ mơ mơ màng màng, bên tai vẫn nghe được tiếng khóc của trẻ sơ sinh, là bé cưng! Trương Vũ cố sức trợn mắt, quả nhiên bé con trong nôi mang theo nước mắt nhìn mình kìa!
Trương Vũ mau chóng đứng lên, tiếp theo Mạnh Hinh cũng nghe thấy tiếng khóc của các bé, lập tức chạy tới, nhìn thấy hai bé con vẫn nhìn về phía Trương Vũ, cả cười: "Hai đứa này chắc là ngửi thấy mùi của con, cho nên mới nhìn về phía con coi sao, nhìn một cái, đây là muốn con ôm chúng đấy!"

"Thật vậy chăng?" Trương Vũ kinh hỉ, nhưng lại nghi hoặc ngay: "Con nít mới sinh là là có thể nhận thức người sao?"

"Đương nhiên không biết rồi, con là một đứa nhỏ ngốc." Mạnh Hinh cười nói: "Đây chỉ là bản năng của quý tộc mới sinh mà thôi, từ lúc vừa ra đời chúng có thể cảm nhận bén nhạy với mùi của cha mẹ chúng, cho dù con có dáng vẻ gì, chúng không nhớ, chỉ cần là mùi không đổi thì chúng có thể nhận ra con."

"Khoa Nhĩ mới sinh ra cũng vậy đó, chỉ để cho mẹ với cha con ôm, ha ha."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com