TruyenHHH.com

Tinh Te Chi Cai Gi Mang Thai Roi

Rời giường, mặc quần áo, mọi cử động của Trương Vũ tiến hành dưới "quản chế" nghiêm mật của Khoa Nhĩ.

Trương Vũ càu nhàu vì cảm thấy rất kỳ quái, là mình lại làm hành động kinh người gì rồi phải không? Nếu không sao trong mắt Khoa Nhĩ không có tí sự tin tưởng nào vậy?

Sau khi hai người tới phòng ăn, cơm nước bưng lên xong, Trương Vũ quét mắt nhìn, "Ể, đồ ăn hôm nay hình như đa dạng hơn rồi?"

"Đúng vậy." Lan Tư quản gia ưu nhã chỉ một món ăn trong đó "Người xem, chén cháo này được chế biến từ nhiều loại ngũ cốc mà thành, hạt bo bo và gạo kê, gạo nếp các loại đều từ trái đất cổ mang tới tinh tế gây trồng." Dừng một chút, tuy giọng không đổi, nhưng kiêu ngạo trong mắt lại rất rõ, nói: "Còn có đậu đỏ trong này, đều được bảo lưu lại giống từ trái đất cổ!"
"Đây cũng không phải là thịt dị thú bình thường!" Lan Tư đắc ý nói: "Ngài ngửi một cái đi." Lan Tư cắt một miếng thịt dị thú nhỏ đặt vào dĩa của Trương Vũ, "Có thấy mùi hương khác biệt xông vào mũi không?"

Trương Vũ không cần úp sấp trong dĩa cũng ngửi thấy, bày trên bàn bốc hơi nóng, mùi hương kia như được người chỉ huy xông thẳng vào mũi của Trương Vũ, làm Trương Vũ động lòng, chỉ kém chảy nước miếng!

"Ngài nếm thử lại." Lời nói của Lan Tư giống như là một sự cám dỗ binh sĩ, từng câu từng chữ công phá tim Trương Vũ "Thịt này nếm trong miệng còn có một vị nữa!"

Hiện tại Trương Vũ đã bị con sâu tham ăn chui vào não, nhất cử nhất động làm □, nuốt nước bọt, không kịp chờ đợi bỏ thịt vào trong miệng, gào~ thơm quá~~~

Ăn thịt săn chắc vào, lại không khó cắn, ngược lại rất mềm. Nếm mùi, thịt mang theo mùi vị đặc biệt, kèm vào cảm giác tươi ngon.....
Trương Vũ ăn đến vẻ mặt thỏa mãn, nếu dùng một câu nói hình dung thịt này đó chính là: Thịt này chỉ có ở trên trời, nhân gian nào được nghe thấy nhiều?

Trong lòng Lan Tư quản gia cực kỳ đắc ý, hắc ban thú này do mình dùng giá cao mua được từ Bối Bích tinh hệ, thịt này từ trước đến nay đám nữ quý tộc có thai thích ăn nhất, vừa tu bổ thân thể, vị lại ngon, tuy giá đắt một chút, nhưng đại quí tộc vẫn có thể chitrả được, mấu chốt là số lượng hắc ban thú quá ít, hơn nữa cấp bậc lại tương đối cao, cho nên các quý tộc của Bối Bích tinh hệ cũng rất ít ăn, nếu không phải là phủ Bái Đức Lỗ với Bối Bích tinh hệ có quan hệ hợp tác lâu dài, nào có ích lợi như này! Có thể thấy được quan hệ không chỉ có dùng cho sự nghiệp, có đôi khi thỏa mãn ham muốn ăn uống cũng rất quan trọng!
Khoa Nhĩ vẫn như cũ, vừa giúp Trương Vũ cắt thịt, vừa tùy thời quan tâm cậu có nhu cầu gì.

Lan Tư quản gia đã lui xuống, đây đối với đôi chồng trẻ bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng tú ân ái, Lan Tư quản gia bày tỏ ông rất thức thời, kiên quyết sẽ không đi quấy rầy.

Sau khi ăn cơm, Trương Vũ bị Khoa Nhĩ kéo đi tản bộ, này là do Trương Vũ ăn quá nhiều, vì đề phòng vị dựng phu này xuất hiện tình huống tiêu hóa kém, Khoa Nhĩ không để ý tới Trương Vũ không tình nguyện, đứng trước sức khoẻ của Trương Vũ và đứa bé, vị tướng quân luôn luôn "nhu tình" khó có được thái độ cường ngạnh, mặt không thay đổi đứng trước mặt Trương Vũ, đôi mắt băng lam nhìn chằm chằm Trương Vũ.

"...." >_<

Lan Tư quản gia cắn khăn tay nhỏ, Khoa Nhĩ thiếu gia, sao đầu óc ngài lại chậm chạp như thế? Lúc này không phải là phải dỗ ngon dỗ ngọt sao, hoặc là cũng có thể ôm đi, ngài đen mặt như thế, là coi thiếu phu nhân thành thuộc hạ của ngài tới giáo huấn sao? Đây là muốn thiếu phu nhân một khi không vui lại mang bánh bao bỏ chạy sao hả?!
Lan Tư quản gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!

Sau khi trải qua lãnh quang xạ tuyến bắn phá ba phút của Khoa Nhĩ, Trương Vũ đầu hàng! =_= ai có thể chịu được x xạ tuyến của băng sơn mỹ nam chứ? Trương Vũ chậm rì rời khỏi cái ghế bị mình ngồi tới nóng, nội lưu đầy mặt bị Khoa Nhĩ dìu đi ra ngoài tản bộ.

Vẻ mặt Khoa Nhĩ vui mừng nhìn Trương Vũ nghe lời, mặc dù có lúc mơ mơ màng màng, nhưng vẫn rất nghe lời rất giỏi đoán ý người!

Đồng dạng Lan Tư quản gia vẻ mặt cảm khái, mặc dù thiếu gia không có kế thừa sự muộn tao của lão gia, nhưng may là gặp được thiếu phu nhân thông tình đạt lý, tối thiểu sẽ không vì thiếu gia trong nóng ngoài lạnh mà thỉnh thoảng ngạo kiều!

Trương Vũ: "....."

Qua bữa trưa, Trương Vũ đi ngủ. Khoa Nhĩ qua loa xử lý chuyện của quân bộ thông qua quang não rồi cùng Lan Tư một trước một sau đến thư phòng.
"Chuyện tiến triển như thế nào?"

"Tất cả thuận lợi."

"Ừ." Khoa Nhĩ nhàn nhạt gật đầu: "Vậy là tốt rồi."

"Giai đoạn này không phải lúc đả thảo kinh xà, điều quan trọng nhất của chúng ta là thu chứng cứ, và động thái mới nhất của bọn họ." Ngón tay Khoa Nhĩ gõ bàn, hơi nhíu mày, dặn dò.

"Lan Tư đã rõ!" Lan Tư gật đầu, ông tin năng lực của Thụy Lạp có thể làm được chút chuyện này.

"Còn có..." Khoa Nhĩ căn dặn: "...."

"Lan Tư đã biết." Lan Tư đầy ắp lòng tin nói.

Hai người lại bí mật thương nghị một hồi, Khoa Nhĩ với Lan Tư lại chia nhau đi, Khoa Nhĩ tiếp tục làm thê nô, kính chức bồi ngủ chuyên nghiệp.

Lan Tư thì xử lí tiếp hạng mục công việc hằng ngày trong phủ, tựa như thương nghị của hai người vừa rồi chỉ là nói dóc.

Thời gian thoắt cái đã qua một tháng, lúc này Trương Vũ đã năm tháng rồi, thằng nhóc trong bụng không lười biếng giống một tháng trước nữa, ngược lại rất hoạt bát, mỗi ngày luôn trong lúc người ta không chú ý đạp người một đạp, nhất là buổi tối, sức sống càng gấp trăm lần, từng cái đạp tựa như tuyên bố cảm giác tồn tại với hai ba ba của nó, luôn đạp Trương Vũ nửa đêm không ngủ được, chất lượng giấc ngủ giảm xuống nhanh chóng.
Khoa Nhĩ nhếch miệng rất bất mãn, thằng nhóc này, sao không hiểu chuyện như thế, sao lại chuyên lấy buổi tối lúc ngủ quấy rối "mẹ" nó ngủ chứ? Chờ lúc sinh ra thế nào cũng phải đánh một trận thật đã!

"Coi bộ đứa bé rất có sức sống!" Tuy là Trương Vũ cảm thấy bị đạp rất khó chịu, nhưng cái này không có nghĩa là thân thể của đứa bé khỏe mạnh! Trương Vũ mừng khấp khởi kéo áo ra nhìn nhánh hoa trên bụng, tuy nụ hoa vẫn chưa mọc ra, nhưng lá xanh trên "hình xăn" nhìn qua có rất nhiều sức sống, từng mảng từng mảng xanh biếc, rất vui vẻ! Không hổ là con trai của mình! Trương Vũ tự luyến nghĩ thế.

Vì có thể để cho Trương Vũ nghỉ ngơi tốt, Lan Tư quản gia làm giờ cơm chậm lại, bảo đảm Trương Vũ có thể ngủ thêm một lát vào buổi sáng, buổi tối ngủ trễ tí, tiểu tiểu thiếu gia lại hoạt bát cũng sẽ không ảnh hưởng quá đến việc nghỉ ngơi của thiếu phu nhân!
Bây giờ Lan Tư quản gia đã bắt đầu bố trí phòng cho tiểu tiểu thiếu gia nhà mình, mặc dù bây giờ vẫn chưa biết là trai hay gái, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm quý tộc nam nhiều nữ ít, Lan Tư quản gia chuẩn bị phòng cho bé trai trước.

Phòng là Khoa Nhĩ tự mình chọn, từ trong phòng của mình thiết lập một phòng em bé riêng biệt. Thật ra vốn dĩ Khoa Nhĩ muốn làm phòng em bé cách vách phòng mình, nhưng có thể Trương Vũ sẽ không vui, con nít xíu xiu như vậy sao có thể một mình một phòng chứ? Tối thiểu cũng phải ngủ chung với mình một năm trước chứ!! Khoa Nhĩ không vừa ý, con của quý tộc luôn luôn tự lực cánh sinh từ khi sinh ra đã một mình một phòng, không phải là mình sinh ra cũng bị quăng tới phòng khác sao, ban ngày ở cùng với cha với mẹ, buổi tối thì bị đưa tới trong phòng, do bảo mẫu chăm sóc. ( là cha mi không muốn để cho mi quấy rối cuộc sống về đêm của họ á.)
Thái độ của Trương Vũ cường ngạnh, Khoa Nhĩ cũng không nhượng bộ. Hai vị chồng chồng trẻ tuổi cũng bởi vì vị trí của phòng em bé đã xảy ra tranh chấp, chiến tranh lạnh! Nghiêm khắc mà nói là Trương Vũ đơn phương chiến tranh lạnh: Sáng sớm Khoa Nhĩ giúp Trương Vũ tìm giày, Trương Vũ không thèm nhìn một cái, Khoa Nhĩ không thể làm gì khác hơn là đứng ở một bên nhìn Trương Vũ nhìn chân tự mình tìm giày mang; Khoa Nhĩ cắt thịt cho Trương Vũ cũng không nhìn, tự mình dùng dao nĩa từ từ ăn (công hiệu của chiến tranh lạnh, bản lĩnh dao nĩa của Trương Vũ tiến bộ rất nhiều); cơm nước xong, không cần Khoa Nhĩ đỡ, tự mình lò mò từ từ tản bộ một mình trong vườn hoa; tối ngủ, Trương Vũ bày một chén nước giữa hai người, khiến Khoa Nhĩ không lấn chỗ, nếu như Khoa Nhĩ lật chén nước, hừ hừ!
Khoa Nhĩ: "....."

Khoa Nhĩ vẫn cho là Trương Vũ không có tính thù dai, không so đo, rất nhiều chuyện không quá khuôn mẫu, nói ngắn gọn, mặc dù có chút tùy hứng, nhưng hoàn toàn hiểu chuyện, thế nhưng rất hiển nhiên là Khoa Nhĩ nhận thức sai lầm.

Liên tiếp ba ngày Trương Vũ chưa nói câu nào với Khoa Nhĩ, không tiếp thu bất luận phục vụ gì của Khoa Nhĩ, luôn cứng mặt với Khoa Nhĩ, nhưng đối với những người khác, như Lan Tư quản gia, Trương Vũ vẫn tôn kính như thường. Như bọn người hầu trong phủ, Trương Vũ vẫn mặt tươi cười hiền lành đón người, thiếu phu nhân thoải mái.

Khoa Nhĩ hắc hóa nhìn người hầu đang nói chuyện thật vui với Trương Vũ, người hầu chỉ cảm giác nhiệt độ cạnh mình giảm xuống vù vù, từ ánh mặt trời sáng rỡ tháng sáu đã đến mùa đông lạnh lẽo~
Sao thế này? Người hầu khóc không ra nước mắt nhìn trong mắt của thiếu gia chứa đao, mau chóng chào tạm biệt thiếu phu nhân, xéo thật nhanh~

"Gì thế nhỉ?" Trương Vũ nghĩ không ra, quay đầu nhìn Khoa Nhĩ, vẻ mặt Khoa Nhĩ như thường nhìn Trương Vũ.

"....."

Người hầu nào đó vuốt tai, hận sắt không thành thép chọt gáy: "Sao mày ngu vậy hả, không thấy thiếu gia kế bên à? Còn dám nói chuyện với thiếu phu nhân nữa, thật là!"

"Nhưng mà không phải là chúng ta thường nói chuyện như thế với thiếu phu nhân sao?" Người hầu nào đó không phục nói.

"Đó là lúc nào? Bây giờ là lúc nào?" Một người hầu tự xưng là từng trải giáo huấn cái tên vẫn chưa có người yêu, "Không thấy gần đây thiếu phu nhân đang chiến tranh lạnh với thiếu gia hả? Mày cười nói ha hả như thế với thiếu phu nhân, không phải sẽ làm cho thiếu gia nổi máu ghen sao!"
"Thiếu gia ghen hả?" Bừng tỉnh giữa đại ngộ.

"Đúng vậy!" Trẻ nhỏ dễ dạy ghê~

Thực sự là thật không ngờ mình lại gặp được màn thiếu gia anh minh thần vũ nổi máu ghen. Đối với người của phủ Bái Đức Lỗ mà nói, vẻ mặt của vị thiếu gia này mãi mãi cũng chỉ có một loại như vậy: Diện vô biểu tình lạnh tanh.

Từ lúc thiếu phu nhân về, bọn người hầu thấy được thì ra Khoa Nhĩ thiếu gia cũng có nhiều vẻ mặt, cưng chìu, ôn nhu, bất đắc dĩ, cao hứng, không biết làm sao,bây giờ lại thêm một cái nữa: Nổi máu ghen.

Sau khi thấy được sự kiên quyết của Trương Vũ, Khoa Nhĩ rất đau đầu, nhưng nhìn vẻ mặt quật cường của cô vợ nhỏ nhà mình, Khoa Nhĩ nhượng bộ, đối với người đàn ông từ trước đến nay nói một không hai, Khoa Nhĩ lui bước vẫn làm kinh đảo một đám người, trong đó có Lan Tư quản gia.
Chứng minh một người đàn ông có trưởng thành hay không, vậy thì xem người đàn ông này có nguyện ý nhượng bộ hay không. Chứng minh một người đàn ông có yêu bạn hay không, đó chính là có nguyện ý nhượng bộ vì bạn hay không.

Khoa Nhĩ nhượng bộ rồi, anh không nghĩ nhiều, chỉ là nhìn Trương Vũ lãnh lãnh đạm đạm như thế với mình, trong lòng mình thật sự là không thích, nhìn cậu nói chuyện với người khác, mình giận; nhìn cậu tốn sức cắt thịt, mình không nỡ; nhìn cậu cuộn tròn thân thể một mình, tỏ ra cô độc như vậy, mình không nhịn được.

Khoa Nhĩ thỏa hiệp. Nhưng anh kiến nghị tách phòng ngủ ra, để bảo bảo ngủ riêng, có động tĩnh gì cũng có thể nghe được. Trương Vũ biết đây là nhượng bộ lớn nhất của người đàn ông này rồi, nhìn độ kinh ngạc của Lan Tư quản gia cùng với bọn người hầu là biết Khoa Nhĩ là một người nói một không hai, có thể làm đến nước này vì mình, thật là không dễ dàng, thế mình cũng phải cho mặt mũi mà lùi một bước vậy.
Thế là, đôi chồng chồng Khoa Nhĩ lại bắt đầu ngọt ngọt ngào ngào bắt đầu thiết kế phòng em bé~

Lan Tư quản gia: "Khoa Nhĩ thiếu gia vẫn rất có phong phạm của lão gia nha~ ít ra về phương diện dỗ vợ vẫn rất giỏi!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com