Tinh Mong Than Tuong Oneshot Fanfiction
Đoan Mộc Dao -> Long Hạo Thiên & Bạch Tiêu/Long Hạo Thiên.
[Một ngày trước khi Siêu Tân Tinh kết thúc]
Đoan Mộc Dao biết Long Hạo Thiên không thích hoa. Thần tượng của mình không quen với những gì mềm mỏng yếu đuối, càng không thích những câu từ sến sẩm người ta thường hay trao nhau kèm theo những đóa hoa. Đúng là phong cách của Leo hợp với những gì màu mè rực rỡ thật, nhưng mà...- A Dao, nghĩ được gì chưa? - Lăng Sóc chợt chen vào dòng suy nghĩ. - Đứng trong cửa hàng cả tiếng đồng hồ rồi đấy.- Thế cậu định tặng gì?Không ngoài dự đoán của Đoan Mộc Dao, đối phương đã gói đồ xong xuôi từ lâu và chỉ đáp lại mình bằng hai từ "bí mật". Bản thân cũng chẳng mong chờ gì lời khuyên hay đề cử từ con người này, cô ngán ngẩm nhún vai một cái trước khi tiếp tục cân nhắc.Đã dõi theo Long Hạo Thiên từ những ngày người ta còn là một phần trong Huyễn Dạ Long Kỵ, vì thứ âm nhạc phóng khoáng mang đầy năng lượng kia mà được truyền động lực để thay đổi bản thân. Đập bỏ con người cũ, từ một cô bé ngoan ngoãn nghe lời nay đã quyết tâm giật đứt mọi sợi dây ràng buộc. Tự tìm cho mình một con đường bằng cách tham gia Siêu Tân Tinh, kể cả khi đây chỉ là chút phản kháng yếu ớt trong lòng bàn tay Ảnh Viên và lúc nào cũng có cô Tần Hàn đi theo sửa lưng..."Dẫn dắt tổ Hoa Bắc làm MV? Ừm, được thôi.""Đoan Mộc Dao giữ vững bản thân, không thèm để ý người khác. Bản thân tôi rất thích, hy vọng có thể tiếp tục phát huy." *Nhưng có Leo ở đây. Người thuộc ban tổ chức duy nhất không vì hậu thuẫn sau lưng mà phân biệt, nghiêm khắc nhìn nhận cô và Lăng Sóc như cách anh quan sát mọi thí sinh khác của Siêu Tân Tinh. Nhạc của Leo và Huyễn Dạ Long Kỵ vẫn luôn đồng hành cùng mình suốt thời gian vừa rồi, cả sau này cũng thế.* Câu thoại Leo nhận xét Đoan Mộc Dao chap 225.
------------------------------ Long đại nhân, cuối cùng cũng tìm thấy rồi. - Lăng Sóc và Đoan Mộc Dao kéo nhau đi khắp các tòa nhà phòng tập, và tìm được Long Hạo Thiên khi anh đứng trước cửa phòng ký túc. - Chúng em có chút chuyện muốn nói.Hai thực tập sinh nhà Ảnh Viên cùng cúi gập người, đồng thanh nói ra một câu đã chuẩn bị từ trước:- Cảm ơn tiền bối Leo vì đã luôn để mắt tới chúng em!- Long đại nhân, cảm ơn rất nhiều. - Lăng Sóc bước lên một bước, đặt vào tay Long Hạo Thiên một chậu xương rồng nở hoa đỏ rực. - Những kinh nghiệm và chỉ dẫn của anh đã giúp tôi cải thiện bản thân rất nhiều. Chọn mãi mới được đó.
"Tiểu Lăng" nghĩ vị tiền bối này hợp với xương rồng, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Sức sống mạnh mẽ vượt qua nghịch cảnh, phủ kín những chiếc gai vừa để tự vệ vừa để sinh tồn. Bông hoa duy nhất rực rỡ như lửa cháy giống như cách Leo độc bá bảng xếp hạng, vô cùng kiêu hãnh đứng lên trên tất cả. Nhưng, dưới những cánh hoa này vẫn còn rất nhiều những nụ nhỏ. Thời điểm chúng bung nở sẽ là lúc mình và A Dao đứng cạnh Long Hạo Thiên trên sân khấu với tư cách nghệ sĩ chính thức của Ảnh Viên.Còn theo nghĩa đen, thì Long đại nhân mà cô biết thế nào cũng quên tưới cây nên chọn xương rồng sẽ khó chết nhất.Đoan Mộc Dao thừa biết Leo và Lăng Sóc rất hiểu nhau, nên cái câu "Chọn mãi mới được." kia chỉ là cậu ta bịa ra cho hợp cảnh. Lấy dũng khí đối diện với thần tượng, cô tặng Long Hạo Thiên một bó sơn trà đỏ kèm lời cảm ơn của mình:- Cảm ơn anh, Leo. Vì tất cả. - Đoan Mộc Dao hít một hơi thật sâu. - Cảm ơn anh vì đã không từ chối làm giám khảo Siêu Tân Tinh, vì đã hướng dẫn em và Lăng Sóc, vì đã vào Ảnh Viên, vì đã là thành viên của Huyễn Dạ Long Kỵ! Tất cả mọi thứ, đều rất có ý nghĩa với em! Có thể bây giờ thì chưa, nhưng em và Lăng Sóc sẽ sớm theo kịp anh. Những lời kia vừa dứt, cô liền rút lui bằng câu "Không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa." trước khi kéo tay Lăng Sóc chuồn thẳng. Ban đầu chỉ định nói lời cảm ơn lịch sự như Tiểu Lăng, nhưng khi đứng trước mặt thần tượng rồi thì toàn bộ câu từ đã chuẩn bị sẵn lại bay đi sạch sẽ. Mặc dù nói ra được hết những gì luôn giữ trong lòng, nhưng vụ này vẫn ngại chết đi được...- A Dao, quay ra đây chút. - Lăng Sóc gài lên vành tai bạn một nhành hoa dại. - Cho cậu.- Hả, gì, ở đâu ra đấy?- Nãy vặt trên đường về ký túc.Tôi mong cậu sẽ luôn mạnh mẽ và tự do bung nở như loài hoa dại, không phải đóa hồng kiêu kỳ bảo bọc trong nhà kính.------------------------------ Giám khảo Leo. Thời gian vừa rồi ở Siêu Tân Tinh được anh chỉ bảo nhiều, nên chúng em có chút tâm ý nhỏ thay lời cảm ơn. Kim Uất Huyền bước về phía Long Hạo Thiên, vui vẻ gửi anh một bó hướng dương. Kha La Na đứng cạnh tự động đưa mắt nhìn đến chỗ hoa đỏ vị tiền bối đang giữ trong tay, chọn màu thế này hẳn là phong cách của Đoan Mộc Dao rồi...- Thật vinh dự quá. - Người nhận hoa bật cười. - Tôi cũng không làm được gì nhiều, là do nỗ lực của cả hai. Sau này cứ tiếp tục phát huy.
Trò chuyện cùng Kim Uất Huyền và Kha La Na vài câu nữa, Long Hạo Thiên mới nhận ra tình hình hiện tại không ổn cho lắm. Hai tay đều bận ôm đầy những bó hoa cây cảnh, thẻ khóa phòng thì vẫn yên vị trong túi quần, nghĩa là mình phải đứng đây chờ "người nào đó" ở phòng bên cạnh trở về để nhờ vả...- Xem ai kìa. - Ảnh Đế chợt xuất hiện chói lòa như một vị cứu tinh. - Có người được tặng nhiều hoa quá, xong không nỡ đặt cái nào xuống sàn để mở cửa vào luôn hả?Long Hạo Thiên không thích cảm giác bị lão người yêu đọc vị, nên vẫn cố chữa ngượng rằng ít nhất em còn được tặng hoa. Lại nhìn đến bông hồng đầy gai nhọn trên tay bạn trai, anh chợt "Wow" lên một cái và không quên lời trêu chọc, rằng đây là tấm lòng của cô gái nhỏ nào thế?- Em đoán xem? - Bạch Tiêu nở một nụ cười thương hiệu trước khi bất ngờ ép sát cậu trai kia vào tường. - Tấm lòng của anh đấy. Cánh cửa phòng Leo được bật mở, và Bạch Tiêu thản nhiên quay vào phòng mình trong sự ngỡ ngàng của cậu nhóc sau lưng. Long Hạo Thiên vẫn chưa kịp theo được những gì đã xảy ra, lão người yêu bỗng dưng tới rất gần, thẻ phòng trong túi bị rút lúc nào không biết và đến khi nhìn lại đã thấy bông hồng đỏ được gài lẫn vào chỗ hoa được tặng.-----------------------------Đồng hồ điểm ba giờ sáng, nhưng phòng riêng của Long Hạo Thiên vẫn sáng đèn. Tai nghe đang mở tiếng mưa rơi, trên giấy nhạc ghi đầy những giai điệu vừa lên ý tưởng. Mái tóc vàng đã gục xuống mặt bàn từ nửa tiếng trước, và thế nào nó cũng được xới tung lên khi chủ nhân giật mình tỉnh dậy.Cậu đã sáng tác rất nhiều nhạc nhỉ. Giai điệu của mấy tờ phía dưới rất hay, nên đừng bỏ đi. Còn khúc này không được, bị rập khuôn rồi.Bàn tay trong suốt đặt lên trang giấy nháp lộn xộn, ngón tay vô thức gõ theo nhịp điệu như một thói quen. Đôi mắt rời khỏi những nốt nhạc, quét quanh phòng và dừng lại ở những lọ hoa được cắm cẩn thận ở bàn bên cạnh. Cô biết vì sao chúng ở đây.Nếu biết trước hôm nay cậu được tặng nhiều hoa thế này, chị cũng sẽ mang hoa cho cậu. Nhưng là để chúc mừng.Cũng ba năm rồi. Người đang ngủ gục trên bàn không còn là cậu nhóc tuổi mười lăm rực rỡ của Huyễn Dạ Long Kỵ, càng không phải Leo năm mười tám tuổi một mình đối đầu trước mọi thử thách. Vì Long Hạo Thiên của ngày hôm nay không còn cô độc nữa.Cậu đã vất vả rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com