Tinh Lai Di Do Ngoc Mat Tri Nho
Căn phòng khách sáng sủa nhưng tĩnh lặng như thể nuốt trọn cả tiếng thở dài. Đức Duy ngồi co mình trên chiếc sofa bọc vải nhung, hai bàn tay siết chặt lấy ly trà gừng đã nguội ngắt. Cậu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa kính, nơi ánh chiều sắp tắt hắt vào nền nhà những vệt nắng dài mệt mỏi.Đã hơn một tuần kể từ khi Quang Anh xuất viện. Một tuần sống chung với một người từng là tất cả, nhưng giờ chỉ là kẻ xa lạ. Anh tỉnh dậy sau vụ tai nạn với đôi mắt vô cảm, lặng lẽ và lạnh lùng như chính ánh đèn phòng bệnh trắng bệch. Không có ánh nhìn ấm áp nào. Không một cái nắm tay. Không một câu gọi "Duy à" đầy cưng chiều như thuở trước."Em nấu xong rồi, anh ăn chút đi." Đức Duy đặt bát canh nóng hổi lên bàn, khói bay nghi ngút, thơm phức mùi ngải cứu và gừng.Quang Anh từ phòng sách bước ra, ánh mắt dừng lại thoáng chốc trên món ăn. "Tôi không đói." Anh lạnh nhạt đáp rồi đi thẳng lên tầng.Tiếng bước chân xa dần, lạnh như mũi dao khẽ lướt qua tim.Đức Duy ngồi sụp xuống ghế. Cậu biết... anh không còn là Quang Anh của mình nữa. Người từng dịu dàng cột lại tóc cậu khi cậu nấu ăn, từng đứng che dù mỗi khi trời mưa chỉ để cậu không ướt một sợi tóc. Người ấy giờ đây đứng đó... nhìn cậu như một vị khách không mời.Nhưng Đức Duy chưa từng có ý định buông bỏ.Đêm hôm đó, cậu rón rén gõ cửa phòng Quang Anh."Gì?" – Giọng anh vọng ra, vẫn dửng dưng như bao lần khác."Em... em có thể vào một chút không?"Quang Anh im lặng vài giây, rồi lên tiếng: "Tùy."Căn phòng vẫn được bài trí giống hệt trước đây: kệ sách thẳng hàng, ghế bành cạnh cửa sổ, chiếc chăn lông màu tro đắp hờ trên giường. Mọi thứ như chưa từng đổi thay, chỉ có người từng nằm trên giường ấy là không còn cũ.Đức Duy đưa ra một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ. "Anh từng bảo em giấu cái này nếu có chuyện gì xảy ra."Quang Anh đón lấy. Mở nắp. Một mẩu thư, vài tấm hình, một chiếc nhẫn đơn bạc. Và một đoạn ghi âm.Tiếng của chính anh vang lên trong căn phòng tĩnh lặng:
"Nếu một ngày tôi quên mất em, hãy nhắc tôi... rằng tôi đã từng yêu em nhiều đến thế nào."Bàn tay anh khẽ run.Đức Duy vẫn đứng đó, giọng trầm đi: "Em không cần anh phải yêu lại em ngay lập tức. Em chỉ cần... anh nhớ rằng, anh từng là của em."Trong đôi mắt Quang Anh, thứ cảm xúc mơ hồ lần đầu tiên lướt qua như một bóng chim vụt qua ráng chiều. Không rõ ràng, nhưng không thể chối bỏ.Ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu rơi. Lặng thầm, như trái tim đang dần mở cửa cho những điều tưởng đã mất.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com