TruyenHHH.com

Tinh Hoan


" Cô rõ ràng biết là không thể "
Gương mặt Yến Đình lạnh như băng , không nén được cơn giận.
" Cô tưởng rằng như vậy là tác thành cho tôi sao , ly hôn trước khi sinh đứa bé ra , làm như vậy là cô muốn đẩy Tiểu Du vào địa ngục sao ! " .
Bà nội sớm đã biết đến sự tồn tại của Tiểu Du , nhưng vì đã thỏa thuận với hắn , chỉ cần hắn có người thừa kế thôi , nên không tiện can thiệp vào chuyện của hắn và Lâm An Dụ . Nếu hắn ly hôn , thì mọi sự phẫn nộ sẽ đẩy hết lên người Tiểu Dụ , hắn sợ cả đời này cũng không gặp lại nhau nữa . " Đúng vậy thì sao , cô ta dựa vào cái gì , dựa vào cái gì mà cho rằng tôi là đồ giả mạo khi tôi lấy lại đồ của chính tôi , dựa vào cái gì mà bắt tôi phải sinh con cho anh . Đúng vậy , anh ghét tôi . Rõ ràng là ghét tôi , không thích tôi nhưng vẫn phải chạm vào tôi , rõ ràng là chán ghét và ghê tởm con người tôi , nhưng vẫn phải đối mặt với tôi hàng ngày ! "
" Vậy còn Lâm An Dụ, cô ta không thể sinh con cho anh , không thể gả cho anh , tại sao anh lại chỉ yêu mình cô ta ? " . | Yến Đình lạnh lùng nhìn cô , ánh mắt không chút cảm xúc .
" Bởi vì cô ấy đã cứu mạng tôi , bởi cô ấy vì tôi nên mới thành như vậy , bởi vì cho dù xẩy ra chuyện gì , tôi cũng chỉ yêu mình cô ấy ! "
Nếu như tôi nói với anh là không phải thì sao ?
Lục Uyển Uyển nghe vậy , sắc mặt bống tái xám , đôi môi run run như muốn nói điều gì , nhưng trước mắt bỗng tối sầm . . . Bệnh viện , xung quanh đều là mùi thuốc khử trùng , Lục Uyển Uyển mím chặt đôi môi trắng bệch , bên tai truyền đến giọng nói của một người con trai .
" Tỉnh rồi à ? " .
Cô miễn cưỡng mở mắt một hồi lâu mới nhìn thấy rõ người đó mặc một chiếc áo khoác màu trắng , đeo mắt kính , gương mặt hiện rõ sự ôn hòa và quan tâm .
" Từ Trầm ? "
" Ừm , nhận ra anh rồi à , xem ra em và đứa bé không còn nguy hiểm nữa rồi " .
Từ Trầm cười , đỡ cô ngồi dậy , anh không để ý lúc này Lục Uyển Uyển đang sững sờ ,
" Anh nói gì ? Đứa bé . " .
Anh hít một hơi
" sao , em không biết sao ? Uyển Uyển em mang thai rồi , cái thai mới được khoảng 1 tháng . . . . . à đúng rồi , sao không thấy chồng em đâu ? "
Chồng ư . Lục Uyển Uyển lắp bắp chữ chồng , sợ là lúc này vẫn đang an ủi Lâm An Dụ . Còn bản thân , tại sao lại mang thai vào lúc này ? Cô đột nhiên thấy thật mỉa mai , vì muốn tiếp tục ở bên cạnh Yến Đình , cô vẫn luôn cẩn thận không để bản thân mang thai , thật không ngờ lúc này lại . . . " Mang thai thời kỳ đầu có rất nhiều điều cần chú ý , cơ thể của em không khỏe , anh ấy cần phải chăm sóc em cẩn thận , hiểu không ? "
Lục Uyển Uyển cười trừ , gật đầu .
" Biết rồi bác sĩ Từ , nhưng tại sao anh lại đến Diên Thành làm bác sĩ vậy , trước đây . . . không phải đã ra nước ngoài rồi sao ? " Cô chỉ buột miệng hỏi một câu , Từ Trầm bổng nhíu mày ,
" vì một người "
" Ai ? Cô gái nhà nào mà may mắn đến vậy , lại có thể khiến cô họ bác sỹ Từ từ bỏ mọi đãi ngộ ở nước ngoài để trở về . " Từ Trâm bỗng nhiên không nói nữa , không khí bỗng chốc trở nên yên lặng .
Một lúc sau , anh mới đưa tay vuốt tóc Lục Uyển Uyển và củúi đầu nhìn xuống khuôn mặt thanh tú của cô , cười ,
" đều đã qua rồi , cô ấy bây giờ không còn thuộc về anh nữa rồi . "
Vốn dĩ tưởng rằng khi trở về có thể ôm cô ấy , nhưng không n gờ khi gặp lại , cô ấy đã trở thành vợ người ta , thậm chí đã làm mẹ . . . Bỗng có tiếng " binh " , cửa phòng mở ra , Yến Đình vừa đi vào liền lập tức nhìn thấy cảnh này . Bác sĩ nghiêng người , bàn tay vuốt nhẹ mái tóc của cô , cúi đầu giống như thể đang hôn nhau . . . Hắn liền lao tới , đẩy hai người ra không chút do dự , lạnh lùng quát ,
" Các người đang làm cái gì đấy ? ! "
" Yến Đình . . . "
Ánh mắt Lục Uyển Uyển như sáng lên , vô thức nắm lấy quần của hắn ,
" Anh đến thật đúng lúc , em có tin vui muốn báo cho anh biết , em . . . "
" Sao cô có thể để tiện như thế ! "
Cái gì ? Lục Uyển Uyển nhất thời không kịp phản ứng , chỉ tròn mắt nhìn hắn ta . Giọng nói đay nghiến của gã đàn ông văng vẳng bên tai , tay hắn bóp vào khuôn miệng trắng bệch của cô ,
" Tiểu Du nói cô vẫn luôn liên lạc với hắn ta , tôi vốn dĩ không tin ! Lục Uyển Uyển , cô qua lại với hắn ta bao lâu rồi ! " .
Lục Uyển Uyển cứng đơ không nói ra thành tiếng , nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt mình . Người đàn ông với gương mặt lạnh nhạt , động tác thô bạo nắm lấy Lục Uyển Uyển , kéo cô từ trên giường xuống , tất cả đều là sự phẫn nộ , "theo tôi về ! " .
" Chờ chút , cơ thể của Uyển Uyển không khỏe , anh không được làm như thế với cô ấy "
Từ Trầm nhìn thấy động tác thô bạo của hắn ta liền vội vàng giải thích , nhưng vừa mở miệng đã bị ngay một tiếng gằn giọng cắt ngang .
" Chuyện giữa tôi và Uyển Uyển từ lúc nào lại đến lượt người ngoài cuộc chen vào vậy ? "
Mắt Yến Đình đỏ lên , tay lại càng mạnh bạo , trong lời nói lại càng đanh thép ,
" hay là Uyển Uyển cô đã dụ dỗ được hắn ta rồi?"
Tại sao hắn ta lại có thể nhục mạ cô như vậy ? Lục Uyển Uyển nắm chặt tay , gương mặt lại càng trắng bệch , chỗ bị va đập ở phần đầu lại bắt đầu đau . Từ Trầm nhìn hai người , bàn tay nắm chặt , đưa bàn tay về phía cô , nhưng vừa chạm vào Lục Uyển Uyển thì bị hắn ta hất ta y ra .
" Uyển Uyển cô ấy đã mang .... "
Từ Trầm muốn giải thích , nhưng ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt của Uyển Uyển như thể cầu xin anh đừng nói . Ngoài trời âm u lạnh lẽo , những cơn gió của mùa đông đang thổi vào tấm thân hao gầy của cô , lạnh thấu tận xương tủy . Cô bị lôi về nhà , Lục Uyển Uyển bị kéo thẳng vào phòng , không kịp phản ứng , liền bị ném lên giường . Không tránh khỏi bị va chạm , cô lại chịu một cơn đau , chỉ to mắt nhìn gã đàn ông đang vồ lên người cô , cởi bỏ quần áo trên người cô . Lục Uyển Uyển kinh hãi kêu lên , nhấc hai chân lên , nhìn người đàn ông với vẻ mặt nham hiểm đang đứng trước mắt cô , sợ hãi , "chúng ta bây giờ không thể như thế này . . . " . Cô không nói còn không sao , một khi cô phản kháng , Yến Đình liền giống như con sư tử bị đả kích , hung dữ hôn cô , nắm tóc cô " gặp được thanh mai trúc mã thì không muốn tôi chạm vào nữa rồi ? Cô thật sự cho mình là liệt nữ thanh khiết sao ? ! "
" Không phải . . . . "
Lục Uyển Uyển chống cự , nhưng người đàn ông không thèm để ý đến sự phản kháng của cô , nắm lấy tay cô , cởi quần áo trên người của cô .
" Không được ! "
Lục Uyển Uyển cũng không biết sức lực từ đâu ra , bỗng đẩy người đàn ông ra , vơ vội quần áo che lấy cơ thể , giọng nói khàn đục lẫn tiếng khóc , " hôm nay thật sự không được . "
" Những ngày này không muốn , vậy còn muốn kéo dài đến bao giờ ! "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com