TruyenHHH.com

Tinh Dinh Tam Kiep Thienbinhlira

Lam Tuyết Vũ vạn lần không nghĩ tới, sẽ có một ngày cô lại xuyên không, cuộc sống trước đây của cô vốn đã tẻ nhạt rồi, bây giờ còn tẻ nhạt hơn. Cô rất buồn tẻ vì không có tivi giải trí, cô phải đau khổ bởi vì không có Wifi đọc truyện, còn gặp phải trời đông lạnh mà không có điều hòa sưởi ấm. Mặc dù hàng ngày cô không phải chạy đông chạy tây đi làm, cuối tháng còn phải tăng ca đêm, nhiều khi chạy ngược chạy xuôi như vậy còn mình còn tốt. Còn bây giờ, cô chữ thấy chữ "CHÁN" to tổ bố. Vì vậy buổi chiều, Lam Tuyết Vũ sau khi cơm nước xong liền hướng về phòng Tư Đồ Vĩnh Phong ở Nam Dương Cung mà đi, theo sau cô vẫn Hồng Tụ. Đến nơi cô không thấy lão thái y già ở đâu. Hồng Tụ đẩy cửa, cô bước vào trong. Chỉ thấy Tư Đồ Vịnh Phong với tư thế nằm nghiêng, hai tay đặt lên gối, tuy rằng mặt bôi đầy than, nhưng lại mơ hồ có thể nhìn ra ngũ quan tuấn dật của hắn.

Lam Tuyết Vũ không khỏi cảm thán một tiếng: Nam chính lúc ngủ nhìn thật là giống như con vật vô hại a! Nếu như không phải cơ biết trước tình tiếc, bất luận thế nào cũng không dám tin, con người trước mắt này sau này sẽ một đấm đánh tan Bắc Quốc, huyết tẩy hoàng cung Bắc Quốc. Sau đó lại thống nhất bốn nước.

Hình như là đang gặp ác mộng, Tư Đồ Vĩnh Phong đột nhiên nắm chặt nắm đấm, lông mày nhíu chặt lại, đôi môi tái nhợt bắt đầu run rẩy. Cô lập tức chạy đến, đưa tay vỗ vỗ nhẹ má hắn:

"Này anh bạn, không sao chứ? Tỉnh tỉnh dậy nào!"

Lần vỗ này, Lam Tuyết Vũ phát hiện mặt Tư Đồ Vĩnh Phong hơi nóng. Cô đưa tay lên trán hắn, cảm giác nơi tay chạm nóng hổi. Hình như hắn đang phát sốt.

"Nước... ..."

Tư Đồ Vĩnh Phong, mơ mơ màng màng thấp giọng thì thào. Lam Tuyết Vũ vội quay qua Hồng Tụ

"Nước!"

Hồng Tụ lập tức đến bên bàn lấy ấm trà bằng sứ với rót đầy nước vào một chén nhỏ, mang tới cho Lam Tuyết Vũ. Cô nhận lấy chén trà từ tay Hồng Tụ, vội bảo.

"Mau gọi thái y! Hình như hắn sốt!"

Hồng Tụ nghe thế, liền chạy đi tìm thái y. Lam Tuyết Vũ đem chén nước đặt xuống bên giường, vội dùng tay đỡ Tư Đồ Vĩnh Phong, đem hắn tựa lên cao, từng chút từng chút nhỏ cẩn thận đem nước đưa vào miệng hắn.

Ước chừng nghe thấy tiếng động, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội, chắc là lão thái y cùng Hồng Tụ đến:

"Công chúa! Thái y tới rồi!"

Bước vào trong lão thái y nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bị dọa đến hộp thuốc trên tay rớt hết xuống đất. Hồng Tụ theo sát phía sau, vừa nhìn đã sốt ruột, vài bước đi tới:

"Công chúa! Người làm sao lại có thể làm công việc vất vả này, cứ để nô tỳ làm cho."

"Không sao, đút xong rồi."

Hồng Tụ nhận cái chén sứ từ tay Lam Tuyết Vũ, để qua một bên. Xong rồi nàng phụ dìu Tư Đồ Vĩnh Phong nằm trở xuống giường. Lam Tuyết Vũ xoay người hỏi lão thái y:

"Hắn phát sốt rồi, làm sao đây?"

Lão thái y run rẩy quỳ dưới đất đang nhặt lại đồ bỏ vào hộp thuốc, nghe thấy Lam Tuyết Vũ hỏi, vội vàng chắp tay đứng dậy:

"Hồi công chúa, không có gì đáng lo cả, con sốt này sẽ rất nhanh hạ, sau khi hạ, bệnh tình căn bản sẽ được chữa khỏi hẳn."

"Vậy thì tốt."

Lam Tuyết Vũ gật gật đầu,

"Vậy thì làm phiền ngươi chăm sóc tốt cho hắn."

Lão thái y thận trọng, gật đầu như giã tỏi. Lão bước đến bên giường xem xét Tư Đồ Vĩnh Phong, mà trong lòng không nhịn được mà run lên, khi Lam Tuyết Vũ vẫn ngồi đó. Hồng Tụ tinh ý.

"Công chúa! Đã đến giờ thái y thay thuốc, hay là chúng ta bãi giá về cung!"

Vừa nãy Hồng Tụ chạy đi, vừa hay lão thái y đến giờ thay thuốc cho bệnh nhân. Nên mới kịp thái màng đặc sắc công chúa đút thuốc cho hắn.

Nghe Hồng Tụ nói vậy, Lam Tuyết Vũ
bãi giá hồi cung. Dù gì nam chính cũng không có sao.

Hồng Tụ tâm tư cực kỳ tỉ mỉ, trên đường nhỏ giọng hỏi cô:

"Công chúa, đợi kẻ đó khỏi bệnh, là nô tỳ có thể sắp xếp người thị tẩm hắn a?"

Lam Tuyết vũ bất lực lắc đầu:

"không không không."

Cô nương, ta cầu xin ngươi hãy dẹp cái suy nghĩ nguy hiểm này đi a!

Hồng Tụ sững sờ:

"Vậy công chúa, người có muốn hắn không?"

Lam Tuyết Vũ lại lắc đầu.

"Ta chỉ muốn cứu hắn thôi!"

"Vậy sau khi hắn khỏi, công chúa muốn đưa hắn đi đâu?"

Lam Tuyết Vũ rất phiền não dùng ngón tay gõ gõ đầu mình, trong lòng nghĩ nam chính và nữ chính trước khi gặp nhau, là sống ở đâu nhỉ:

"đi... ... đi... ... à đúng rồi, đưa hắn đi Nội vụ phủ."

"Nội vụ phủ?!"

Hồng Tụ trước giờ luôn tự biết thận trọng cũng nhịn không được mà mở miệng ra nghi hoặc, rốt cuộc bất luận nhìn thế nào, công chúa cũng rất để ý kẻ này, nhưng công chúa lại không thị tẩm hắn, cũng như đem thu hắn vào làm cấm luyến, mà lại đưa hắn đi làm nô tài làm việc vặt, đây cũng quá kỳ lạ rồi.

"Ừm ừm, đúng, Nội vụ phủ, Nội vụ phủ là do Lưu công công phụ trách quản lý đúng không?"

Lam Tuyết Vũ hỏi.

"Hồi công chúa, đúng ạ."

Hồng Tụ thu thập lại tâm trạng, hồi đáp.

"Vậy thì không sai, đưa đến Nội vụ phủ đi."

Lam Tuyết Vũ giải quyết dứt khoát xong, lòng mang tâm trạng phơi phới.

Tư Đồ Vĩnh Phong ơi Tư Đồ Vĩnh Phong, Lưu công công là một nhân vật phản diện lớn đó, tiếp đến lại phải để ngươi chịu khổ rồi, nhưng mà là để ngươi gặp được nữ chính công chúa Bích Ngọc Sở Chiêu Nhạn, ngươi phải nhẫn nhịn một chút.

Lam Tuyết Vũ bắt đầu suy nghĩ tình tiết: Ở với Lưu công công, Tư Đồ Vĩnh Phong bị bắt nạt, sẽ bị phạt quỳ, công chúa Sở Chiêu Nghi đi ngang qua đây, vô tình gặp được Tư Đồ Vĩnh Phong đang bị phạt, trong lòng nàng có chút trắc ẩn, nên cứu nam chính, sau đó và sau đó ........ Lam Tuyết Vũ nhịn không được mà cảm thán dạt dào, bổng nhiên trợn tròn mắt.

Mà khoan đã, cô không yêu cầu hoàng đế ca ca lập Mục Thần, làm phò mã của mình. Thì lấy đâu lão An Hầu Phủ tức giận, thì làm sao Sở  Chiêu Nhạn đi khuyên can tiễn ông ra cung  , rồi trở về mới gặp nam chính. Nghị đến đây, Lam Tuyết Vũ lại thở dài.

"Haizza!"

"Công chúa!"

Hồng Tụ nhịn không được hỏi, Lam Tuyết Vũ quơ tay.

"Không có gì!"

Xem ra cô không đòi Mục Thần thành phò mã là không được. Trước mắt cô phải gặp hoàng huynh Sở Chiêu Vương. Xin huynh ấy tuyển cho cô Mục Thần làm phò mã. Sau đó, sau đó lão già An hầu phủ vào cung ngăn cản. Sau đó, Công chúa tiễn lão ấy ra khỏi cung và trên đường gặp Tư Đồ Vĩnh Phong. Sau đó, sau đó.... Cô quả nhiên có khiếu làm đạo diễn hơn. Nhịn không được Lam Tuyết vũ đột nhiên cười lớn.


"Ha ha ha!"

Hồng Tụ nghe tiếng cười chủ tử giật mình nhìn sang. Nàng cảm thấy mấy ngày nay tâm trạng của chủ tử mình thay đổi liên tục, nhưng không tiện xen vào. Chỉ biết cúi đầu theo sau Lam Tuyết Vũ.


Còn tiếp....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com