Tinh Dich Bien Thanh Dao Lu Thieu Tong Chu Hop Hoan Tong Cuong Ep Bat Ve Nha
Vừa nhìn thấy nguyên thần trong thần thức, Sở Tinh Lan lập tức nhận ra đây chính là Minh Tích Nguyệt, người vừa mới tạm biệt cậu để đi tu luyện trước đó.Nhưng trạng thái của Minh Tích Nguyệt có gì đó không ổn, y coi tất cả mọi thứ trong tầm mắt là mối đe dọa.Minh Tích Nguyệt chuẩn bị ra tay đánh đuổi nguyên thần kẻ xâm nhập vào thần thức mình, nhưng khi nhìn rõ gương mặt của đối phương, y lập tức thu tay lại."Suýt chút nữa thì hại chết ngươi.""Minh Tích Nguyệt, kéo ta vào đây rồi lại ra tay với ta, ngươi hận ta đến vậy sao?" Sở Tinh Lan đồng thời vung tay bắt lấy cổ tay của y, ngăn cản hành vi suýt chút nữa giết chết đạo lữ của y, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt có phần bất thường của Minh Tích Nguyệt. "Sao ta không nhận ra trước đây ngươi điên như vậy nhỉ?"Rõ ràng là chính ngươi chủ động lôi kéo ta, còn bám dính như bạch tuộc không chịu buông tay, bây giờ lại giả bộ không quen biết!Minh Tích Nguyệt lập tức đẩy Sở Tinh Lan ra. "Ngươi nghe ta giải thích. Ta không cố ý! Mau rời khỏi đây, trạng thái của ta hiện giờ không ổn!"Y sợ mình mất khống chế giết chết Sở Tinh Lan, trong lòng vô cùng hối hận vì sao nguyên thần y phái đi tìm cứu binh lại dẫn nhầm người đến.Sở Tinh Lan lúc này mới nhận ra thần thức của Minh Tích Nguyệt có điều bất thường.Toàn bộ thần thức của y đỏ rực như máu, tiếng gào thét của chiến trường vang vọng khắp nơi, khắp tầm mắt đều là núi xác biển máu, xương trắng chất chồng, thê lương bi thảm, khiến cậu không rét mà run.Nguyên thần của Minh Tích Nguyệt lơ lửng trong thần thức, ánh mắt âm u, như thể đã bị cảnh tượng kinh hoàng này làm vấy bẩn.Sở Tinh Lan chưa từng thấy qua cảnh tượng nào đáng sợ như vậy trong giới tu chân, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, thế nhưng cậu vẫn cứng đầu không chịu rời đi, ngược lại còn tiến gần hơn."Rốt cuộc ngươi đã giết bao nhiêu người mà thần thức biến thành thế này? Chắc các ngươi không lén nhập ma sau lưng ta với nhau hết đâu nhỉ?"Chẳng phải Minh Tích Nguyệt bị Minh tông chủ gọi đi tu luyện rồi sao?Sao tu luyện xong lại sắp nhập ma thế này?Vừa mới nghi ngờ sư môn mình phản bội chính đạo, giờ lại phải nghi ngờ đến cả Minh Tích Nguyệt.Thế nhưng khi thần thức của cậu tiếp xúc với thần thức của Minh Tích Nguyệt, cảnh tượng khủng bố kia lại dần tan biến, thay vào đó là một luồng khí tức thanh mát thấm vào lòng người, giúp Minh Tích Nguyệt dần dần tỉnh táo trở lại.Minh Tích Nguyệt khát khao muốn đến gần Sở Tinh Lan hơn nữa, muốn ôm lấy khí tức này vào lòng, nhưng y cũng hiểu rõ bản thân đang không ổn, sợ mình làm tổn thương đối phương nên vội vàng lùi lại.Y lùi một bước, Sở Tinh Lan lại tiến một bước."Trước đây không phải ngươi luôn bám lấy ta sao? Bây giờ lại dịch ra xa thế làm gì? Ngươi đã gặp chuyện gì trong lúc bế quan?" Sở Tinh Lan truy hỏi.Minh Tích Nguyệt ánh mắt thoáng u ám: "Nhặt được một viên đá xinh đẹp, thế là gặp xui xẻo. Vốn muốn mang về tặng cho ngươi."Minh tông chủ mở ra một khe nứt, ném Minh Tích Nguyệt vào một vùng đất hoang vu đầy quỷ mị để y rèn luyện kiếm pháp.Mọi chuyện vốn suôn sẻ, cho đến khi y nhặt được một viên đá đỏ kỳ lạ, nó trong suốt như ngọc, giữa viên đá có một vệt đen giống như nhãn cầu của con người, vừa yêu dị vừa xinh đẹp."Đẹp thật, ta chưa từng thấy linh thạch nào đẹp đến thế." Minh Tích Nguyệt tán thưởng viên đá trong tay, trong mắt thiếu niên hiện lên một tia dịu dàng. "Mang về tặng cho Sở Tinh Lan, lúc hắn luyện khí có lẽ sẽ dùng đến."Đúng lúc này, một cơn nóng rát như thiêu đốt truyền đến từ lòng bàn tay y!Trong chớp mắt, viên đá đỏ lập tức chui vào lòng bàn tay của y, điên cuồng ảnh hưởng đến thần thức của y, kéo y vào những cảnh tượng chiến tranh đẫm máu, khiến nguyên thần y như bị lửa dữ thiêu đốt.Nguyên thần bị thương, Minh Tích Nguyệt bắt đầu rơi vào trạng thái bất an điên loạn, cảm giác bị lửa thiêu đốt nguyên thần khiến y đau đớn đến phát cuồng.Để tránh bị giết trong vùng đất hoang, Minh Tích Nguyệt bố trí một trận pháp phòng hộ, đồng thời tách ra một sợi nguyên thần đi tìm cách hóa giải.Nguyên thần trôi dạt trong giới tu chân, đáng lẽ phải tìm trưởng bối cứu giúp, nhưng giữa chừng lại bị một luồng khí tức dị thường hấp dẫn—cảm giác ấy giống như một cơn mưa giữa sa mạc vậy, thanh mát đến mức khiến y lập tức muốn bám lấy.Cuối cùng, nguyên thần y theo bản năng mà quấn chặt lấy đối phương, kéo người đó vào trong thần thức của mình.Thế là mới có tình cảnh dở khóc dở cười hiện tại."Thật kỳ lạ, bế quan tu luyện cũng có thể khiến nguyên thần của chúng ta quấn lấy nhau." Sở Tinh Lan khó hiểu, sau đó ngữ khí trở nên sắc bén. "Không ai dạy ngươi đừng tùy tiện nhặt đồ trên đường sao? Có ngày ngươi bị chính cái tay tiện của mình hại chết cũng không biết!"Trong vô số câu chuyện, không ít kẻ xui xẻo đã rước họa vào thân chỉ vì nhặt bừa đồ vật hoặc người bên đường. Bọn họ đã dùng chính máu của mình để dạy cho thế gian một bài học, đừng tùy tiện nhặt đồ linh tinh! "Nhưng chẳng phải ta cũng nhặt ngươi từ bãi tha ma về sao?" Minh Tích Nguyệt cứng miệng đáp lại, "Điều này chứng tỏ chúng ta tâm linh tương thông!""Sao ngươi còn chưa đi? Chẳng lẽ không nỡ rời xa ta?"Sở Tinh Lan cười khổ: "Không đi được."Không phải cậu không muốn đi, mà là thần thức này đang giam cầm cậu.Thần thức của Minh Tích Nguyệt giống như một lồng giam khổng lồ, khóa chặt cả hai người, hoàn toàn không có cách nào thoát ra ngoài.Sở Tinh Lan suy nghĩ một hồi, nghĩ đến những thể loại kì kì quái quái giam cầm mười tám cộng:"Minh Tích Nguyệt, chắc không phải ngươi cố tình giam ta ở đây chứ?"Trong truyện hay viết thế.Lẽ nào Minh Tích Nguyệt đang chơi trò giam cầm cưỡng chế yêu không thể để người khác biết đó sao?Thế này cũng kích thích quá đi."Sao mà làm được, làm thế cha nương ta sẽ đánh gãy chân ta mất. Ta mà ra ngoài được đã ra từ lâu rồi. Trận pháp của ta sắp bị cái đám đó công phá rồi, có lẽ ta sẽ phải chết tại đây thôi." Minh Tích Nguyệt không có suy nghĩ đó thật, "Có điều, ngẫm lại thì đôi ta chờ ở đây lâu rồi nói không chừng có thể lâu ngày sinh tình, cũng coi như là chuyện tốt.""Cút cút cút."Đến cũng đến rồi, hai người dứt khoát ngồi xuống cùng nhau thảo luận cách giải quyết.Bọn họ đều đang bế quan, nếu không có người phát hiện thì vấn đề lớn rồi.Hoặc là bị giam đến chết ở nơi này, hoặc là tìm cách thoát ra ngoài.Hai kẻ cuồng tu luyện mang theo không ít sách vở và công pháp bên mình, thế mà thật sự để họ tìm ra cách giải quyết một vấn đề hiếm gặp như thế này.Chỉ cần cả hai tu luyện trong thần thức cho đến khi đột phá lên cảnh giới mới, thần thức sẽ tự động nhận ra tình cảnh của bọn họ mà đá cả hai ra ngoài."Đây là công pháp ta tìm được trong tàng thư các của Hợp Hoan Tông, có lẽ có thể giúp chúng ta giải quyết tình huống cấp bách này." Minh Tích Nguyệt vốn thích sưu tầm đủ loại công pháp, lần này cũng không ngoại lệ, y lấy ra một quyển có liên quan.Sở Tinh Lan nghe vậy, trong lòng thoáng giật mình: "Công pháp này có đứng đắn không đấy?"Công pháp do Hợp Hoan Tông phát hành, chẳng lẽ lại là loại... không thể nói rõ sao?Từ xưa đến nay, rất nhiều chuyện không đứng đắn đều xảy ra ở những nơi cô nam quả nam với nhau thế này."Nếu ngươi muốn thì có thể không đứng đắn." Minh Tích Nguyệt giở lật vài trang, đôi mắt phượng đầy vẻ thích thú, chậm rãi nói: "Công pháp này có hai phiên bản, một phiên bản không đứng đắn, một phiên bản đứng đắn."Y ôm về một đống công pháp từ Tàng Thư Các mà chưa kịp xem kỹ, giờ mở ra mới biết đệ tử Hợp Hoan Tông đúng là nhiều nhân tài thật sự.Thậm chí còn có cả phiên bản chính thống.Minh Tích Nguyệt ghi nhớ nội dung, rồi đưa công pháp cho Sở Tinh Lan."Muốn tu luyện cùng ta không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com