Tinh Dau Quoc Dan
Rừng cây hiu quạnh nhớ tình biệt ly."
"Tuế nguyệt nhân gian xúc,
Yên hà thử địa đa.
Ân cần Trúc Lâm tự,
Cánh đích kỷ hồi qua."
Thiên Tỉ hiểu ý nghĩa bài thơ chữ Hán kia, nhưng lại chẳng hiểu câu nói tiếng Việt đó. Mãi sau khi về nghiên cứu, cậu mới biết cách lấy hai chữ đầu phiên ra chữ Hán rồi ghép lại để thành tên: "Trúc Lâm".
Cái tên chỉ vô tình mà khiến cậu nhớ mãi......Qua nhiều ngày âm thầm theo sau cô gái, cậu biết được cô hiện đang là du học sinh năm nhất ở trường đại học của cậu. Ngoài giờ học, cô hay làm thêm ở quán cà phê gần trường, cô hoà đồng, vui vẻ, nhưng rất dễ đỏ mặt.
Và sau đó...
"Anh đi theo em mệt chưa? Em thì mệt rồi!"
Ngày hôm ấy, cô gái bỗng quay đầu bắt gặp cậu, cất giọng trầm thấp. Cậu hơi giật mình, lúng túng, lại buồn bã... Em ấy sẽ ghét bỏ mình sao? Có phải mình đã quá vô lễ?
"Hay là đừng đi sau nữa. Từ giờ hãy sánh vai cùng em đi."
Cô bỗng cong mắt cười, rất đáng yêu.
Và từ đó, hai người kết bạn với nhau, chia sẻ sở thích, cuộc sống của nhau. Cậu nhờ có cô mà không còn thấy áp lực, mệt mỏi. Từng ngày trôi qua như vậy, cho đến khi họ trở thành một đôi.
Cô nói cô không tin TFBOYS tan rã, càng sợ rằng cậu sẽ đau lòng. Vì vậy cô đến Trung Quốc, cùng với hy vọng có thể động viên cậu tìm lại hướng đi đúng.
Không ngờ là cô còn có sức mạnh thay đổi cậu. Cậu không dám tưởng tượng nếu ngày đó không có cô, cậu sẽ sống ra sao. Người con gái này khi xuất hiện đã như điềm báo về mặt trời mới trong cuộc đời cậu, và đúng như vậy.. Thiên Tỉ hiện tại thật hạnh phúc với Trúc Lâm!
...
"Anh này!" Trúc Lâm khe khẽ nói
"Sao vậy?" Thiên Tỉ vội đến bên giường bệnh. "Em khó chịu ở đâu à?"
"Không.. Chỉ là em đã nghĩ ra tên cho con chúng ta!"
Cô nhìn vào cái nôi nhỏ bên cạnh...
"Dịch Dương Cung Nam."
Đứa bé mở đôi mắt nhỏ xíu ra nhìn hai người, họ khẽ mỉm cười.. Cuộc đời này chỉ cần có như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com