Tinh Cua Huyen Tu Np
Trước đó, Ôn Huyên Tử đã từng đánh bại tất cả đối thủ đến từ các quốc gia để giành lấy ngôi vị quán quân.
Lần đó khiêu vũ quốc tế tổ chức ở Paris, buổi biểu diễn có quy mô rất lớn nên cô càng phải nỗ lực, luyện tập không kể ngày đêm, khổ cực luyện lại các động tác hết lần này đến lần khác, mong đạt đến sự hoàn mỹ.
Cuối cùng, cô thành công, kiêu ngạo đứng trước kháng đài, dưới cặp mắt cả chục triệu người xem, vinh quang đoạt lấy chức vô địch.
Nào ngờ ôm được cúp một lần, vinh dự vì quốc gia một lần, cả tương lai phải sống trong dằn vặt, đau đớn vì không thể một lần nữa đứng lên nhảy múa.
Lần gặp gỡ ở bệnh viện hôm đó, Khương Lục Mỹ tự hiểu hơn ai hết bản thân vui sướng cỡ nào khi gặp thần tượng, tận mắt chứng kiến ánh hào quang tỏa ra từ "nữ hoàng". Vừa muốn đưa tay gọi cô, nào ngờ vì quá phấn khích thành đẩy xe hại cô té ngã. Cũng may cả của cô bé tới kịp, bằng không Khương Lục Mỹ cả đời này cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn Ôn Huyên Tử lần nào nữa.
"Anh thích chị Tiểu Huyên á?"
Khương Lục Mỹ trố mắt ra, mắt chữ A mồm chữ O nhìn anh trai đại nhân nhà mình. Nhưng cô bé rất mau bình tĩnh lại, thần tượng của cô bé ngầu như vậy, xinh đẹp như vậy, sao có thể có tên đàn ông mù mắt nào không hâm mộ được chứ.
"Em nhỏ miệng một chút." Khương Cẩn Sinh xấu hổ đến đỏ bừng mặt, làn da trắng trẻo của cậu như nhuộm lên màu hoàng hôn, đẹp đến mức khiến người ta mất đi hô hấp.
Từ lần đầu gặp Ôn Huyên Tử, Khương Cẩn Sinh vừa nhìn đã nhất kiến chung tình với cô.
"Được.. được." Khương Lục Mỹ dùng tay bịt miệng lại, sau đó ra dấu oke. Đôi mắt cô bé tròn xoe đánh giá Khương Cẩn Sinh.
Tuy Khương Cẩn Sinh là anh trai cô bé, nhưng hai anh em cũng không phải quá thân thiết, anh lại còn hay quản cô bé, không cho phép cái này, không cho phép cái kia, vậy nên so với thần tượng thì cán cân trong lòng cô bé lại nghiêng về Ôn Huyên Tử hơn.
Khương Lục Mỹ cảm thấy anh trai nhà mình không xứng với thần tượng.
"Con ngốc này, ánh mắt khinh thường đó là sao hả?" Khương Cẩn Sinh thẹn quá hoá giận, cú một cái lên đầu Khương Lục Mỹ khiến cô bé phải ôm đầu lui về sau.
Khương Lục Mỹ bĩu môi. "Anh cứ như thế này bảo sao không tán được thần tượng của em."
"Vậy nên anh mới nhờ em giúp."
"Nằm mơ đi."
Khương Lục Mỹ cười khẩy một cái. So với các cô bạn đồng trang lứa, khuôn mặt của Khương Lục Mỹ có vẻ hơi nghiêng về tinh xảo, là loại mà chỉ cần nghiêm lại sẽ khiến người khác phải sợ hãi.
Vậy nên khi cô bé cười nhạo người ta một cái, đúng là khiến cho người ta cảm thấy đây là một đứa trẻ thiếu đòn
"Khương Lục Mỹ, đừng để anh mách mẹ chuyện em ăn vụng kem."
Cổ họng cô bé không tốt, sức đề kháng yếu dễ bị cảm lạnh nên gia đình đã đưa ra yêu cầu một tuần chỉ có thể ăn kem một lần. Nhưng trẻ con có thể kiềm chế được trước sự cám dỗ của một cây kem ngọt ngào mát lạnh sao?
Khương Lục Mỹ bày ra vẻ mặt thà chết cũng phải bảo vệ thần tượng.
"Không sợ à?"
"Không sợ!"
Đúng là một oắt con cứng đầu cứng cổ.
"Chu Tịnh Lan nói với anh, trên lớp em có để ý một bạn nam." Khương Cẩn Sinh bày ra vẻ mặt thản nhiên, làm như bâng quơ nhắc đến.
Một trận sấm chớp như đánh cái rầm trong đầu Khương Lục Mỹ, cô bé dùng ánh mắt không thể tin được nhìn anh trai.
Hay lắm Liễu Tịnh Lan, mình cho cậu ăn kẹo, cậu lại thấy sắc phản bạn!
"Anh cho em cơ hội cuối cùng." Khương Cẩn Sinh đóng vai anh trai tốt, chủ động chừa cho em gái một đường lui.
"3...2..."
"Em đồng ý." Khương Lục Mỹ nói như rít một tiếng từ kẽ răng.
"Thành giao." Khương Cẩn Sinh cười khoái chí.
"Ngày mai đến bệnh viện thăm anh hai đi."
Khương Cẩn Sinh có một người anh trai làm bác sĩ ở bệnh viện, người anh này của hắn vô cùng tài giỏi và đẹp trai, là đối tượng mến mộ của rất nhiều cô y tá.
"Nói thật anh chỉ muốn tranh thủ gặp chị ấy thôi chứ gì?" Khương Lục Mỹ hiểu rõ, khinh thường lườm anh.
"Đúng là em gái anh, cái gì cũng biết!"
....
Khương Lục Mỹ nhìn thấy thần tượng đang tắm nắng ở vườn hoa, giả vờ như mình đi bộ không cẩn thận lạc tới.
"Tiểu quỷ nhỏ, sao cưng lại ở đây?" Ôn Huyên Tử kinh ngạc, cô phát hiện tiểu quỷ trước kia đẩy ngã mình lại lần nữa xuất hiện ở bệnh viện.
"Có phải lại chạy trốn anh trai của em hay không?"
"Kh.. không có." Khương Lục Mỹ ngượng ngùng, thần tượng lại hiểu nhầm mình là trẻ hư, thật oan ức.
"Người nhà của em làm ở đây sao?" Không phải bệnh nhân, người nhà không nằm viện, chỉ có thể là có người thân làm bác sĩ mới thường xuyên xuất hiện ở đây. Dù sao chốn bệnh viện mang nhiều mầm bệnh này, chẳng ai thèm tới cắm cọc cả tháng trời.
Khương Lục Mỹ thành thật gật đầu.
Thấy cô bé ngoan ngoãn hơn lần trước, Ôn Huyên Tử cảm thấy có gì kì quái.
Chẳng lẽ bị anh trai dạy dỗ cho một trận, thay đổi tính đổi nết rồi sao.
"Chuyện lần trước..." Khương Lục Mỹ dè dặt lên tiếng khiến Ôn Huyên Tử giật mình, theo bản năng hỏi lại. "Sao..?"
"Lần trước đẩy ngã chị, em thật xin lỗi..."
Chưa kịp để Ôn Huyên Tử tiêu hóa lời vừa rồi, cô bé lại lắp bắp nói tiếp.
"Em rất thích chị, từ sau trận tranh tài ở Paris em đã trở thành fan cứng của chị." Khương Lục Mỹ đỏ mặt, ngượng ngùng kể lể tâm tình của một fan dành cho thần tượng.
Ôn Huyên Tử có chút bất ngờ. Cô ấp a ấp úng, chẳng biết mở lời thế nào.
Đây là lần đầu tiên cô gặp fan của mình ngoài đời.
"Chị có thể tha lỗi cho em không ạ, em thật sự rất hối hận vì hiểu lầm ngày hôm đó." Cô bé xoắn xít tay lại, lời nói hơi lộn xộn.
Ôn Huyên Tử phì cười, trẻ con sao lại đáng yêu như vậy chứ. Cô vươn tay xoa đầu cô nhóc, dịu dàng nói.
"Không sao, chị tha thứ cho em mà."
Khương Lục Mỹ kinh ngạc ngẩng mặt lên, vội vàng hỏi. "Thật không ạ?"
"Thật một trăm phần trăm."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com