Tinh Ca Va Chung Ta Jeonglee
Ngay trong thời khắc đó, cậu đã ngất đi. Hắn cố gắng lay người gọi cậu dậy nhưng nó lại vô ích"Chết rồi, không có sóng không gọi cấp cứu được"Lee Minhyung nhìn điện thoại mà bất lực"Phải làm sao đây, cây cầu cũng gãy một nửa mất rồi"Mọi người chỉ biết lo lắng tìm mọi sự trợ giúp xung quanh nhưng chẳng có ý kiến nào dùng được cả, bấy giờ chỉ có hắn im lặng ôm chặt lấy người cậu rồi chợt đứng dậy bế cậu lên đi vào sâu trong rừng"Jihoon, mày đi đâu đấy?""Tao nghĩ đây cũng không phải rừng hoang hoàn toàn, chắc sẽ có người sống quanh đây"Họ thấy hợp lí nên cũng đành đi theo hắn, may bây giờ vẫn còn sáng nhưng dần chiều tà nên họ phải nhanh chóng tìm người giúp nếu không sẽ rất nguy hiểm. Đi được một đoạn bỗng họ thấy một ngồi nhà nhỏ phía trước, Minseok kêu lên báo cho mọi người"Ah, các anh ơi có ngôi nhà đằng trước kìa"Lòng họ vui như nở hoa, hi vọng sẽ có sự trợ giúp để cứu thân xác nhỏ của cậu"Có ai ở nhà không ạ?"Wooje liền ra gõ cửa thử"Ai đó"Cánh của mở ra, từ trong nhà đi ra là một bà lão đang chống gậy"Cho bọn cháu trú nhờ với ạ, hiện tại có một người bạn của cháu đang bị thương rất nặng""À được chứ, nhanh lên nào"Mọi người liền nhau bước vào nhà bà, căn nhà này trông có vẻ khá cũ nhưng suy xét lại vẫn đầy đủ tiện nghi. Hắn đặt cậu xuống tấm nệm bà đã trải ra, bà lão gỡ tấm vải ở chân cậu ra xem xét tình hình của cậu với vẻ mặt khá nghiêm trọngNote: trước đó Jihoon đã xé một bên áo của mình buộc vào chân cậu để cầm máu"Chảy máu nhiều quá, để lâu là mất máu nguy hiểm đấy, lấy hộ bà đồ dùng cứu thương ở trong cái tủ gỗ"Có vẻ tình hình khả quan hơn, sắc mặt của cậu hồng hào hơn hẳn"Các cháu ngồi đây, bà ra ngoài lấy chút rau củ về nấu cháo"Ai cũng thờ phào nhẹ nhõm, Hyeonjoon còn nằm ngửa ra đằng sau"May thật, không có bà chắc ông già nay đi luôn mất""Hyeojoon đừng nói chuyện xui xẻo"Jihoon bấy giờ im lặng nhìn cậu cũng lên tiếng chặn họng lời nói xui xẻo của Hyeojoon lạiChẳng mấy chốc mà trời đã tối om, bà lão bày ra một bữa ăn giản dị rồi gọi họ ra ăn tối"Các cháu là người thành phố nhỉ? xin lỗi nhé đồ ăn của bà chắc không ngon được như ở đó"Jihoon liền an ủi gắp một miếng trứng vào bát của bà"Không sao đâu ạ, đồ ăn ngon lắm chúng cháu không kén chọn đâu""Haha, đúng là ở đây toàn người đã đẹp còn tốt tình"Bã lão ngồi cười nói vui vẻ, đây là lần đầu tiên bà ấy vui như vậy. Họ chia sẻ về những gì họ đã trải qua trong chuyến đi, nó khó khăn nó vui vẻ ra saoTiếng cười lớn đã làm tỉnh dậy tiềm thức của cậu. Cậu dần mở mắt nhìn thấy màu sắc xung quanh trông có vẻ lạ lùng"Đây là đâu vậy nhỉ? Ah đau đầu quá"Tỉnh lại sau cơn hôn mê, cậu thấy đầu mình hơi choáng. Nhìn xuống dưới thấy được chân của cậu được băng bó rất kĩ càng, cậu suy ra được ngay những người bạn của mình đã tìm được sự trợ giúp để cứu cậu. Điều đó làm cậu mỉm cười nhẹ, định đứng dậy đi về phía nơi phát ra tiếng động nhưng chẳng đứng vững nổi, cậu vẫn cố gắng đi từng bước trên đôi chân yếu ớt"Ah, mọi người đang ăn gì vậy?"Nghe được giọng nói quen thuộc, rất quen là đằng khác nhưng có phần hơi khàn nhẹ họ tức khắc quay đầu lại, không thông báo trước họ đều hô lên một câu"LEE SANGHYEOK"Vừa dứt câu hắn như có siêu năng lực, chạy đến ôm cậu thật chặt vào lòng, cúi xuống hõm cổ cậu trông rất thảm thiết"Sanghyeokie, tạ ơn Chúa may quá cậu không sao chắc chắn là ổn rồi sẽ ổn thôi""Jihoon? cậu khóc à"Hắn chẳng nói gì cả, trong tình huống này hắn chỉ muốn ôm cậu vào lòng mà thôi"Lần đầu tiên thấ Jihoon nhà ta mít ướt đến thế đó"Hyeonjoon trêu trọc để cho bầu không khí vui lên trở lại. Bà lão thấy cậu tỉnh thì cũng vui lây"Ôi, may quá cậu trai trẻ cậu không sao""À vâng ạ chắc bà là người băng bó cho cháu đúng không ạ? cháu xin cảm ơn nhiều"Cậu vừa nói chuyện vừa cố đẩy người từ nãy giờ ôm cậu không buông"Nào Jihoon để tôi nói chuyện tý đã, cậu sao vậy?"Bấy giờ ôm một lúc, hắn đành nuối tiếc rời đi bởi lời hối thúc của cậu"Xin lỗi, nãy cảm xúc của tôi hơi quá"Cậu dứt được hắn ra rồi thì ngồi xuống bàn nói chuyện với bà lão"Tiếc thật, bà không có cơ hội băng bó cho cậu vì người yêu cháu đã dành mất rồi"Đang ăn nghe được câu nói này của bà mà cả bọn muốn phụt cả đồ ăn thức uống ra. Hyeonjoon tài lanh thêm dầu vào lửa"Đúng rồi bà ạ, chúng nó yêu nhau lâu rồi nên tình cảm thắm thiết lắm, phải quan tâm nhau chứ"Cậu muốn chạy sang bẻ đầu Hyeonjoon lắm nhưng phải nín lại, không thể vô lễ được. "Cũng đúng...""Cậu nói gì vậy?"Hắn ngồi cạnh lí nhí, cậu không nghe rõ hỏi lại nhưng nhận được câu trả lời là hắn chỉ lắc đầuCậu quay lại tay chân loạn xạ giải thích với bà"Á không phải đâu ạ, chúng nó đùa thôi""Tiếc thật, hai đứa đẹp đôi quá chừng"Sau một hồi cuối cùng cũng ăn xong trong sự vui vẻ nhưng nó lạ lắm. Sự vui vẻ được xen lẫn một chút hiểu lầm "nho nhỏ"Hắn dìu cậu về đệm để nghỉ ngơi, đau chân đi lại nhiều cũng không tốt"Sanghyeok, cậu đừng lo sáng mai chúng ta sẽ tìm đường, bà ấy biết được có lối nhỏ để về được""Thế may quá mà Jihoon này, tôi có chuyện muốn hỏi cậu""H-hã, chuyện gì?""Vừa nãy lúc ôm tôi ai cho cậu gọi tên tôi là Sanghyeokie vậy HÃ?""Tôi bắt chước Minhyung đó, kiểu thân với ai thì nên có một biệt danh""Hờ, cậu muốn gọi sao thì gọi"Cậu còn nhức ở chân nên chẳng muốn cãi cõ nhiều mà kéo chăn đi ngủ sớm. Hắn thấy cậu mệt cũng để yên cho cậu nghỉ ngơi"Ngủ ngon nhé, Sanghyeokie"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com