Tim Ve Ben Nguoi
Thay quần áo xong, Lăng Duệ và Chu Tử Thư cùng nhau đi xem phim như đã hẹnRạp chiếu phim mà bọn họ đến nằm trong khu trung tâm thương mại, và mặc dù đang là sáng sớm, nơi đây vẫn nhộn nhịp như thườngĐứng trước bảng danh sách chiếu phim dài dằng dặc hồi lâu, mãi mà hai người vẫn không quyết định được sẽ xem phim gì, cuối cùng cả hai chọn đại một suất chiếu có thời gian phù hợp nhất, sau đó thì đi mua bỏng ngôLăng Duệ và Chu Tử Thư mua một combo bỏng ngô và nước dành cho hai người, vì để tiết kiệm tiền, combo mà họ mua là combo tình nhân, cũng vì lẽ đó mà bỏng ngô có màu hồng hường phấn, hơn nữa bên ngoài còn có dòng chữ "Love you forever" to đùng chói lọi. Điều này khiến cho Lăng Duệ có chút hơi không thoải mái, cậu cảm thấy như mình đang thực sự đi hẹn hò vậy. Thật buồn cườiMười phút trước khi bộ phim bắt đầu, hai người bước vào trong rạp, Chu Tử Thư và Lăng Duệ ngồi cạnh nhau, để túi bắp rang bơ hường phấn kia ở giữa, cả hai đều im lặng không nói câu gì. Lăng Duệ nghĩ có lẽ là vì hồi hộp trước khi phim chiếu điMột lát sau, đèn chiếu sáng trong rạp vụt tắt, phim cũng bắt đầu chiếuPhim rất hay, diễn biến gay cấn, nữ chính không về một nhà với nam chính theo lẽ thường mà lại về nhà với nam thứ. Chỉ là chuyện này Chu Tử Thư đều không biết, bởi khi đèn chiếu sáng vừa tắt, anh đã dùng đuôi mắt lặng lẽ ngắm Lăng Duệ suốt bộ phim. Anh không dám hành động quá rõ ràng, vì sợ Lăng Duệ nhìn thấy. Chu Tử Thư bỗng cảm thấy có chút buồn cười, không phải chỉ vì sự lén lút của chính mình, mà còn vì một khung cảnh rất lâu trước đây, khi mà anh lần đầu tiên được cậu dẫn đi tham quan Tịnh Liên Sơn Trang. Khi đó cậu cũng dùng đuôi mắt nhìn anh như anh nhìn cậu lúc bây giờ. Chỉ tiếc là lúc đó, anh không để ý, mà bây giờ anh có nhìn cậu hay không, cậu cũng không để tâmSau khi xem xong phim cũng đã hơn mười hai giờ trưa, bụng của cả hai đều đã đói meo. Vừa ra khỏi rạp Chu Tử Thư đã lái xe đưa Lăng Duệ đi đến nhà hàng đồ Tây nổi tiếng nhất trong thành phố, bao một phòng nhỏHai chàng trai tới nhà hàng đồ Tây cực kỳ lãng mạn này dùng bữa, vừa bước vào đã thu hút vô số ánh mắt của mọi người, càng đừng nói đến nhan sắc của hai người còn thuộc vào hàng thượng thừa. Điều này khiến Chu Tử Thư có chút hối hận, anh cảm thấy anh nên dẫn cậu về nhà ăn còn hơn, nhìn xem, mới đó mà đã thu hút đào hoa rồiĐương nhiên điều này anh chỉ dám nghĩ trong lòngĂn xong Lăng Duệ đặt dao nĩa xuống, cầm giấy ăn nho nhã lau khoé miệngĐối diện cậu, Chu Tử Thư cầm dao ăn nhanh nhẹn cắt sườn bò chín tái: "Sao cậu ăn ít thế? Ăn thêm chút nữa đi""Tôi ăn no rồi, cảm ơn, anh ăn đi, đồ ăn của nhà hàng này không tồi, lần sau anh có thể đưa bạn gái đến đó" Lăng Duệ cười trêu, sau đó cầm ly rượu vang đỏ, uống một ngụm nhỏChu Tử Thư xiên miếng bò trong đĩa, đáp: "Thôi không cần đâu, tôi bây giờ chỉ muốn tập trung cho sự nghiệp, chưa muốn yêu đương""Vậy sao?" Lăng Duệ nhướn mày"Đúng vậy" Chu Tử Thư nghiêm túc đápLăng Duệ nhíu mày, không nói, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu vang, dường như so với việc uống nó vào miệng, cậu thích nhìn chất lỏng màu đỏ như máu này sóng sánh trong ly hơn........."Cảm ơn anh vì ngày hôm nay nhé, Chu tiên sinh" Lăng Duệ cười nhìn anh"Lăng Duệ sao cậu vẫn khách khí với tôi thế?" Chu Tử Thư bất đắc dĩ nhìn cậuLăng Duệ mỉm cười im lặng không nói. Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy cho đến khi đèn cảm ứng trước cửa nhà cậu vụt tắt, cả hai người đều chìm trong bóng tối"A Nhứ""Hả" Lăng Duệ ngơ ngác"Chu Nhứ - tên của tôi, cậu có thể gọi tôi là A Nhứ" Chu Tử Thư thong thả nói, vừa giậm nhẹ đế giày xuống sàn để đèn cảm ứng sáng lênLăng Duệ hơi nghiêng đầu, khó hiểu: "Tên của anh không phải là Chu Tử Thư sao?" "Well, tôi có hai tên" Chu Tử Thư mắt không đảo, chân không run, thản nhiên bịa"Vậy sao?" Lăng Duệ nghi ngờ: "Chữ Nhứ nào vậy?""Nhứ trong bông liễu""Tên hay, hoà nhã với mọi người, thân tựa bông liễu bay" - cậu cười khen ngợiChu Tử Thư ngơ ngẩn, trong chớp mắt anh như quay về ngày trước, khi cả hai ngồi cùng một bàn trong thuỷ đình, và cả khi cả hai ở miếu hoang. Vẫn câu nói đó, cũng cùng một người, chỉ tiếc giờ còn mỗi mình anh hoài niệm"Chu tiên sinh?" Lăng Duệ thấy anh ngẩn người thì cất tiếng gọi "..." Vẫn ngơ ngẩn"Tử Thư?" "..." Tiếp tục ngơ ngẩn"A Nhứ?" "A, có chuyện gì vậy Lão...à Lăng Duệ?" Chu Tử Thư bừng tỉnh"Thấy anh ngẩn người, có chuyện gì sao?" Lăng Duệ hỏi "Không có gì, chỉ là tôi bỗng nhớ lại một số chuyện cũ thôi, xin lỗi nhé, cậu nghỉ ngơi đi, tôi về trước" Chu Tử Thư nói xong liền cất bước đi về nhàTiếng bước chân đều đều rồi biến mất. Lăng Duệ nhìn anh đi hẳn vào nhà xong mới lấy chìa khoá mở cửa bật đèn, nhìn đồng hồ treo trên tường. Cậu đi về phòng làm việc lấy một quyển sổ da nhỏ mở ra, nắn nót viết:"Quen được một người, anh ta tên Chu Tử Thư, còn có một tên khác là Chu Nhứ, anh ta kêu tôi gọi anh ta là A Nhứ. Vào lúc đó, không hiểu sao tôi cảm thấy hai chữ "A Nhứ" kia rất quen thuộc. Có lẽ là do tôi tưởng tượng ra đi."
Ngày XX, tháng X, năm XXXX
Viết xong Lăng Duệ đi vào nhà tắm. Cậu nhìn vào gương tự nhủ rồi mở vòi senĐúng vậy, tất cả chỉ là cậu tưởng tượng ra mà thôiCảm ơn đã ghé đọc!P/s: Tác giả rất mong sẽ có người phát hiện ra tiểu tâm tư của tác giả, đó là đoạn Chu Tử Thư chỉ có phản ứng với mỗi hai từ "A Nhứ"Bạn nào phát hiện ra khi đọc thì nhớ cho tác giả biết nhaBạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com