Til Love Do Us Part
Noah, ngồi dựa lưng vào một cột đá, gật gù trong lúc vẫn ôm chặt thanh kiếm bên mình. Aurika ngồi ở phía đối diện, cô đã thiếp đi được một lúc rồi. Bốn bề không gian xung quanh tĩnh mịch, mặt đất thì lạnh lẽo và không khí vô cùng ngột ngạt. Aurika đã cố gắng sử dụng cổ ngữ để phá vỡ bức tường, tìm cách lên trên, nhưng điều duy nhất cô làm được chỉ là tạo thêm vài vết nứt trên bức tường ấy. Ai nấy đều khó hiểu, Noah đoán những đồng đội ở bên ngoài của mình cũng thấy vậy. Hầm mộ này được xây dựng để chống lại cổ ngữ sao?Cậu không thể nhớ được mình đã ngồi chờ bao lâu. Aurika thì kiệt sức vì không kiềm chế được sự hoảng loạn, liên tục đập tay vào bức tường đã sập xuống ở lối đi vào, gào thét và vò đầu bứt tai. Noah đã làm hết sức để giúp cô ta bình tĩnh lại, nhưng rốt cuộc cô chỉ ngừng khi đã thấm mệt. Noah cũng kiệt sức, nhưng cậu không dám ngủ vì muốn canh chừng cho cả hai. Thế nhưng vai cậu cứ rũ xuống vì đau mỏi, và mí mắt chỉ chực chờ khép lại. Sau một lúc, cậu ngủ quên thật. Ngay khi thân thể sắp buông lỏng và nằm gục xuống một bên, Noah giật mình và choàng tỉnh dậy, tự tát vào mặt mình để xua cơn buồn ngủ.Cậu nhìn về phía hầm mộ, nơi có ánh đuốc đang tỏa ra màu vàng tái nhợt. Noah tự hỏi liệu số phận cuối cùng của mình có giống như bộ xương ở kia: nằm bất động, phủ bụi và bị lãng quên bởi thế gian. Rốt cuộc thì tại sao lại có một bộ xương trong hầm mộ vậy nhỉ? Noah thầm thắc mắc và tự diễn giải bằng những câu chuyện tưởng tượng trong đầu mình.Trong lúc bóng tối đang gieo rắc vào đầu cậu những diễn biến và dòng suy tưởng kỳ lạ, thì Noah nhìn thấy một thứ gì đó bay lên giữa ánh đuốc leo lét. Cậu giật mình, ngồi thẳng dậy, mắt căng ra cố quan sát những chuyện động, dù là nhỏ nhất, trong bóng tối. Quả thật có cái gì đấy đang di chuyển, nhưng giống như là côn trùng. Chẳng mấy chốc, nó đã ở trên đầu cậu, chậm rãi bay vờn xung quanh rồi đậu xuống bên cạnh chân Noah. Đó là một con bướm màu đỏ.Noah không biết mình nên phản ứng thế nào. Làm gì có côn trùng sống được ở đây chứ? Nếu có thì cậu sẽ nghĩ đến giun bọ và những thứ kinh tởm khác lẩn nấp dưới lòng đất, không phải một con bướm. Noah không dám chạm vào nó. Cậu xua kiếm đuổi nó đi, và con bướm bay lên, nhưng dường như chẳng sợ cậu. Nó bay lòng vòng xung quanh Noah, rồi đậu lên ngón tay cậu. Noah ngồi bất động, nhìn nó chằm chằm."Đến đây đi." Giọng nói phát ra từ con bướm.Nó đột ngột cất cánh và bay lên, dập dờn trong ánh đuốc về phía hầm mộ. Noah, không hiểu vì bị thứ ma lực gì lôi kéo, đã đứng dậy thật. Cậu lê bước trong lúc thanh kiếm vẫn trong tay. Aurika nghe thấy tiếng động cũng tỉnh dậy, nhưng vẫn còn mơ màng. Con bướm đậu lên bức tượng trên bệ đá hầm mộ, ngay bên trên chuôi thanh kiếm cắm vào bức tượng nọ. Nó dường như đang chờ đợi Noah."Chỉ huy?" Aurika gọi với theo, nhưng không nhận được phản hồi nào.Noah bước lên những bậc thang của bệ đá, chính cậu cũng không biết mình đang làm gì. Rốt cuộc thì con bướm muốn cậu làm gì? Nó đang chỉ dẫn cậu sao? Nó muốn gì?Noah buông thanh kiếm bạc của mình. Tiếng gươm rơi xuống va chạm với nền đá làm Aurika phía sau giật mình, tỉnh ngủ hẳn. Cô bắt đầu cảm thấy hoang mang, ngay lập tức đứng dậy để đi về phía Noah, không ngừng gọi cậu. Nhưng tất cả những âm thanh ấy cứ trôi tuột ra khỏi đầu Noah. Cậu đặt cả hai tay lên chuôi gươm trên bức tượng, cố gắng di chuyển nó. "Ngài Noah!" Giọng Aurika ngày càng hoảng hốt và dồn dập. "Dừng lại đi! Ngài đang làm gì vậy?"Noah vẫn tìm cách lay thanh gươm. Aurkia nửa bực bội, nửa sợ hãi. Cô chưa từng thấy ai hành xử như người mất trí như vậy, Noah càng không phải kiểu người như thế. Cô sợ rằng có cái gì đó dưới này đang chơi đùa với tâm trí của họ.Noah đột nhiên quay người lại, nhìn Aurika. Cô vừa kịp dừng chân ở ngay dưới những bậc thang của bệ đá, đang định bước lên kéo cậu xuống, nhưng bấy giờ lại không dám tiến thêm dù chỉ nửa bước. Aurika khiếp sợ nhìn gương mặt thất thần của Noah. Hai tay cậu đang run rẩy cầm chặt chuôi kiếm - đó là thanh kiếm rút ra từ bức tượng. Nó không phải một thanh kiếm nguyên vẹn, dường như đã vỡ mất một nửa. Phần kim loại còn lại chỉ có độ dài ngang một con dao găm, Aurika có thể nhận ra có cổ ngữ khắc ở trên lưỡi kiếm.Nhưng đó không phải điều làm cô khiếp sợ, mà là việc lưỡi kiếm được bao phủ bởi máu tươi, như vừa rút ra từ một cơ thể sống."Ngài... vừa làm gì thế?" Aurika lùi lại khi cô đột ngột cảm thấy một nguồn năng lượng khủng khiếp đang bao trùm hầm mộ. Bản năng sinh tồn trong cô đang gào thét: Hãy chạy ngay đi, ngay lập tức! Thế nhưng cơ thể cô tê liệt và nặng như chì, mình sẽ bị giết mất, Aurika nghĩ.Noah vẫn đứng nhìn người đồng hành của mình với ánh mắt thất thần, môi cậu run rẩy và gương mặt tái nhợt. Cậu chợt nhận ra Aurika không phải đang nhìn mình, mà nhìn qua vai cậu. Cô đang nhìn thứ gì đó ở phía sau lưng Noah. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu, nhưng Noah không thể ngăn mình quay đầu lại để nhìn.Bức tượng đá vừa ngồi dậy và nhìn cậu.Nó bấy giờ không còn là một bức tượng bất động được tạc từ đá, mà là một sinh vật sống hẳn hoi, có hình dáng của một thiếu nữ. Cô ta có làn da trắng muốt, mái tóc như vàng dệt sợi, mắt đỏ rực và đang nhoẻn cười, để lộ những chiếc răng nanh sắc nhọn. Noah đã nhìn thấy đôi mắt đỏ ấy ở đâu đó, có lẽ là trong những cơn ác mộng khủng khiếp nhất của cậu."Tránh xa cô ta ra!" Aurika đột ngột hét lên, chạy đến kéo Noah xuống. Noah cảm thấy mình chấp chới sắp ngã khi bị kéo một cách thô bạo xuống những bậc thang, thì thứ từng là bức tượng đá kia lao đến chỗ cậu. Cậu cuối cùng cũng nhớ ra người ta làm gì khi sợ hãi tột độ, đó là gào thét. Cô ta đẩy ngã Noah xuống sàn nhà. Aurika cũng bị ngã sang một bên, nhưng cô phản ứng rất nhanh, trong khi Noah dường như vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Aurika giơ bàn tay, chiếc nhẫn của cô rực sáng, và đầu của một bức tượng đá đột ngột vỡ toác, mảnh vỡ lao thẳng vào người của sinh vật kia, hất văng cô ta ra một góc. "Mau đứng lên!" Aurika chạy đến kéo Noah dậy. Cậu cuối cùng cũng lấy lại được lý trí, ngay lập tức chạy lên bệ đá nhặt thanh gươm bạc của mình. Khi vừa quay đầu lại, Noah đã nhìn thấy sinh vật kia đẩy những khối đá đè lên mình và đứng dậy. Gương mặt khi tức giận của cô ta thật khủng khiếp, Noah biết rằng cô ta sẽ không tha cho Aurika. Cậu ngay lập tức nhảy xuống khỏi bệ đá và chắn giữa cô ta với Aurika. Thanh kiếm bạc giương cao để sẵn sàng chém bay cái đầu xinh đẹp đó. Cô ta lao về phía họ chẳng chần chừ, nhưng Noah đã không thể theo kịp tốc độ của cô ta. Noah đã đối đầu với ma cà rồng nhiều lần, nhưng cậu chưa từng bắt gặp cá thể nào, kể cả những con đầu đàn, có tốc độ và sức mạnh vượt trội đến thế. Cậu đã chém hụt. Vậy đây là kết thúc sao? Ý nghĩ đó lướt qua trong đầu Noah.Thế nhưng một chuyện nằm ngoài dự tính đã xảy ra. Noah đã không bị nanh vuốt của cô ta xé xác, mà chỉ bị đẩy ngã ra đằng sau. Cô ta sà vào ôm chặt lấy cậu một cách nồng nhiệt: "Anh đến rồi, Kairus."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com