TruyenHHH.com

Til Love Do Us Part

Trước khi trời sáng hẳn, đoàn kỵ binh đã lên đường.

Sau khi vượt qua hẻm núi ngày hôm qua, địa hình ở khu rừng bắt đầu thay đổi và ngày càng rõ rệt hơn. Cây cối thưa dần, chừa chỗ cho những gốc cây chết, những bụi gai lớn và những tảng đá khô cằn. Mặt đất lốm đốm cỏ úa vàng, dù đây là đầu xuân. Noah và đoàn kỵ sĩ đi tiếp, cho đến khi cây cỏ xung quanh họ hoàn toàn trơ trụi và biến mất. Trước mắt họ lúc này chính là Thánh địa Chết.

Những ai tò mò sẽ biết điều mà dừng chân ở đây, nhưng Noah không có phước phận đó. Cậu phải tiếp tục giương cao ngọn cờ của Flocia và tiến vào lãnh địa bị nguyền rủa này.

Các pháp sư hoàng gia đã bắt đầu lấy giấy bút ra ghi chép. Phía chân trời trước mắt họ xuất hiện một làn sương màu đỏ mờ nhạt, mà càng đến gần càng hiện rõ hơn. Cơn bão màu đỏ mà những lời đồn nhắc đến là có thật.

Noah từng nghe một vài truyền thuyết về lãnh địa chết chóc này. Varasta từng là một đế chế rộng lớn và hùng mạnh. Nó kéo dài từ phía Tây mà bây giờ đã thành vương quốc Veassiryn, cho đến tận bờ biển Đông, nay là xứ Audenberge. Lãnh thổ của Varasta cũng bao gồm cả vùng đất mà ngày nay là Northelm, thuộc sự cai quản của nhà Moldovan – gia tộc ma cà rồng duy nhất còn lại ở Flocia vẫn giữ được tước vị quý tộc. Khác với Northelm vẫn còn thuộc sự trị vì của vua Flocia, Wolfsfeden - lãnh địa của người sói - lại đã hoàn toàn là một đất nước độc lập. Nhưng ở thời điểm một nghìn năm trước, nó cũng thuộc địa phận của Varasta; đó là chưa kể đến một số quần đảo khác ở phía đông nam. Lớn mạnh và phồn thịnh tới mức đó, nhưng triều đại của Varasta lại kết thúc, theo đó là chiến tranh triền miên suốt vài trăm năm. Phải mất một thời gian dài, những đường biên giới mới được các vị vua, quý tộc và lãnh chúa vẽ lại trên bản đồ của họ. Tất cả những vùng đất thuộc về Varasta bây giờ đều thuộc sự cai trị của ai đó, ngoại trừ Cố đô Varasta – nguồn gốc sự sụp đổ của đế quốc này. Cái chết của vị vua Varasta cuối cùng đã diễn ra ở đây.

Không có ghi chép nào trong sử sách giải thích được lý do thực sự Cố đô Varasta bị biến thành lãnh địa chết, hay những con quái vật đã xuất hiện từ đâu. Hầu hết những người đã sống ở đó đều chết trong ngày cơn bão màu đỏ được hình thành, và chẳng có mấy ai thoát được ra để kể lại câu chuyện cho con cháu của họ. Hàng chục nghìn người đã bị nhấn chìm trong biển máu ở Cố đô, trong cùng một ngày, hoàng đế và nữ hoàng của họ cũng không thoát khỏi số phận đó.

Nếu phải lựa chọn, Noah tin rằng Cố đô thực sự bị nguyền rủa. Sức mạnh của cổ ngữ là không thể nghi ngờ, cũng không thể đoán trước. Có lẽ ai đó ở Cố đô đã chơi đùa với cổ ngữ của thánh thần, lên một âm mưu nào đấy, nhưng điều họ chẳng ngờ đến là kết quả khủng khiếp như bây giờ. Cổ ngữ là cách giải thích duy nhất cho những gì đang hiện ra trước mắt cậu lúc này: Làm sao một thứ phi thường và khủng khiếp thế có thể tồn tại chứ?

Trước mắt đoàn kỵ binh là một nơi hoang tàn. Từ dưới mặt đất và tít trên cao, những làn sương màu đỏ cuộn lên hình xoắn ốc, giống như miệng một cái vòi rồng khổng lồ. Thế nhưng những cơn gió nó tạo ra không đến mức hủy diệt như thế. Lớp sương mù thì đủ dày để che giấu những gì bên trong. Trên đầu họ, những đám mây ám màu đỏ cũng bao phủ một vùng trời, cuộn vào giữa vùng trung tâm của Cố đô, như thể một cơn bão khủng khiếp sắp ập tới. Cảnh tượng phi tự nhiên này khiến ai ai cũng rợn gáy, không khỏi cảm thấy nhỏ bé và bị đe dọa.

"Chỉ huy..." Stefan nói khi thấy Noah dừng ngựa, khiến các kỵ sĩ cũng phải dừng theo.

"Chỉ là đang đánh giá tình hình thôi." Noah nói. "Gió không quá lớn. Chúng ta có thể đi vào trong được."

Nói xong, cậu giật dây cương và tiếp tục cho ngựa tiến về phía trước. Stefan vẫy tay, ra lệnh cho đoàn kỵ binh tiếp tục.

Một người chỉ huy thì không được sợ hãi, Noah biết thế. Kể cả có sợ hãi, cậu cũng không được thể hiện nó ra, bằng không sẽ chỉ gây thêm hoang mang và bị cười nhạo. Nghĩ là vậy, nhưng Noah vẫn tỏ ra rất cẩn trọng khi tiến vào thánh địa. Đoàn kỵ sĩ với hơn một nghìn người chậm rãi đi vào bên trong vùng đất đã bị bỏ rơi suốt một nghìn năm qua. Không ai có thể biết được điều gì đang chờ đợi trước mắt họ.

*

Ngay khi màn sương mù nuốt chửng đoàn người ngựa, Noah đã cảm thấy kỳ lạ.

Theo những gì cậu biết và theo ghi chép của những người dẫn đầu các cuộc thảo phạt, lũ quái vật sẽ chẳng để ai đến gần lãnh địa này. Hươu, lợn rừng, hay hổ báo cũng không phải ngoại lệ. Con người thì lại càng không. Họ sẽ bị xé xác trước khi đặt chân được vào bên trong màn sương đỏ; thế nhưng đoàn kỵ binh đã di chuyển được một lúc, nhưng chưa thấy dấu hiệu của bất cứ con quái vật nào.

"Im lặng quá." Stefan nhìn xung quanh và nói. Tầm nhìn của họ bị giảm đáng kể vì sương và gió, nên ai cũng tỏ ra cảnh giác hơn. Những pháp sư cũng tiến hành thi triển một cổ ngữ đặc biệt để bảo vệ họ khỏi các cuộc tấn công bất ngờ.

"Thật bất thường". Noah nói. "Chúng ta chẳng thấy con quái vật nào từ lúc đặt chân đến đây."

"Có lẽ là giống như trước khi bão đổ." Stefan, cưỡi ngựa song song với cậu, đáp lại. "Chúng đang ẩn nấp và chờ đợi."

"Chờ cái gì chứ?"

Stefan nhún vai. "Tốt hơn hết là cứ phòng bị."

Noah gật đầu đồng tình. Vì sương nên những kỵ sĩ chỉ có thể dựa vào la bàn để định vị phương hướng. Noah cũng không thể nhìn thấy gì nhiều, dù cậu đi ở một trong những hàng ngựa đầu tiên. Sương ngày càng dày, đỏ rực như máu, không giống như bất cứ thứ gì cậu nhìn thấy trước đây. Địa hình cũng không hề mang đến thuận lợi nào. Chẳng hiểu từ đâu, rải rác khắp nơi là những tảng đá lớn, cao cỡ một người, có hình dáng giống như những quả trứng. Ở đây không có cây cối, không có những bụi cỏ, chỉ có mặt đất đầy sỏi sạn và những tảng đá cứ trơ ra như thế. Có vẻ họ đang tiến qua một bãi đã khổng lồ tưởng như không có kết thúc.

Rồi màn sương và bãi đã cũng chấm dứt, đột ngột tới mức khi thoát được ra ngoài, Noah vẫn không tin rằng nó thực sự đã ở phía sau mình. Cậu cứ nghĩ rằng cả Cố đô đều được bao phủ bởi sương và gió, nhưng khi ngoảnh nhìn lại, tất cả nhận ra họ đã nhầm. Đó là một bức tường sương khổng lồ, cuộn xoáy hình xoắn ốc lên trời, bao bọc Cố đô ở bên trong, và họ đã vào được khu trung tâm của nó.

"Thật là cảnh tượng kinh khủng mà." Stefan nói khi nhìn lên trời. Những pháp sư hoàng gia thì đang bận rộn ghi chép lại phát hiện này.

Đột ngột, có thứ gì đó từ trong màn sương phóng vụt lên cao. Noah không thể nhìn rõ nó là cái gì, cho đến khi có những cái bóng tương tự. Từ bãi đá mà họ vừa đi qua, những sinh vật kỳ lạ có cánh dơi đang bay lên trời, xuyên qua màn sương và lao đi với tốc độ khủng khiếp. Đó không phải là đá, Noah thầm nghĩ.

"Có kẻ địch!" Cậu hô lớn, chỉ vài giây trước khi một con quái vật sà xuống và quắp một binh sĩ lên bằng móng vuốt của nó. Sinh vật đó bay quá nhanh, cậu chẳng thể nhìn kỹ nổi diện mạo, nhưng nó y hệt như những gì mà các học giả ở Flocia từng viết: Xấu xí, biến dạng, có cánh dơi và hàm răng nanh sắc nhọn, cùng với móng vuốt của bò sát.

Vì có cánh, việc chúng tấn công từ trên cao cũng là điều đã lường trước. Như đã được tập luyện, đội kỵ binh nhanh chóng giương khiên để tránh bị những móng vuốt đó cào xé và bị lôi khỏi yên ngựa lên không trung. Họ che chắn cho các pháp sư và cung thủ, số khác sẽ tấn công bằng kiếm nếu chúng tiếp cận từ mặt đất.

Thế nhưng, đội hình tưởng như đã chuẩn bị thấu đáo đó nhanh chóng bị phá vỡ. Một vài sinh vật đã dùng móng vuốt của chúng đâm thủng khiên của các kỵ sĩ. Lũ ngựa bắt đầu hoảng sợ và phá vỡ đội hình. Một vài con ngựa cũng bị quắp lên và mang đi.

"Phải có tới hàng trăm con." Stefan nói. Chỉ một thôi đã đủ để các đội quân thảo phạt phải khốn khổ, Noah không dám tưởng tượng nổi số thương vong lần này. Cậu đã chuẩn bị trước tinh thần cho một cuộc đổ máu, nhưng không biết rằng nó sẽ tàn bạo tới mức này.

Những con quái vật nhanh chóng khiến đội kỵ sĩ rơi vào một trận chiến vô vọng và đầy hoang mang. Đa số những người bỏ mạng là vì bị chúng quắp lên trên không trung, bẻ đầu, và mang tới một con sông gần đó. Số khác bị những con quái vật cào nát cả áo giáp lẫn da thịt, và bị ăn sống ở ngay nơi họ chiến đấu. Mùi máu tanh xộc lên khiến nỗi khiếp sợ và hoang mang ngày càng tăng. Những pháp sư là lớp bảo vệ cuối cùng, thế nhưng hai trong số họ cũng đã chết. Một người bị moi bụng, và trong lúc vẫn còn thở, bị một con quái vật ăn ngấu nghiến. Người kia cũng rơi vào số phận kinh hãi chẳng kém, khi đầu bị nghiến nát và cơ thể bị mang đi để máu rót xuống dòng sông.

Chẳng mấy chốc mà Noah và Stefan cũng bị cuốn vào cuộc chiến. Stefan, một kỵ sĩ dũng mãnh, người được mệnh danh là "con sói của Flocia", đã tìm được cách để giữ mạng mình với thanh trọng kiếm được làm từ thép và bạc. Lưỡi kiếm vung lên kèm theo tiếng thở dốc và gào thét mãnh liệt của Stefan; ông đã có thể chặt đứt được cánh của một con quái vật và đầu của một con khác. Chúng không chết ngay, vẫn cố gắng giãy dụa, tấn công và bỏ trốn. Noah cố gắng giúp sức Stefan với thanh kiếm bằng bạc tinh khiết của mình. Cả hai đã kết liễu hoàn toàn được một con, và ngay sau khi chết, cơ thể nó đã biến thành cát bụi rồi lẫn vào nền đất xám.

"Cái gì thế?" Stefan sững sờ hỏi.

"Đừng bận tâm." Noah đáp, lau vết máu trên má mình. "Không có thời gian đâu."

Sự chú ý của họ nhanh chóng chuyển sang một con quái vật khác chỉ vừa đáp xuống. Có lẽ nó muốn tấn công Stefan, nhưng ông đã nhanh chóng đẩy Noah ra và cúi đầu né xuống. Noah trượt chân và bị ngã sang một bên. Sinh vật kia đang đậu trên một mỏm đá cạn, giữa mặt đất đầy máu và xác người ngựa. Nó nhìn cậu chằm chằm và gào lên trước khi lao đến. Stefan đã không kịp phản ứng, còn Noah chỉ có thể nhìn con quái vật kia lao đến chỗ mình, đôi cánh dang rộng, và móng vuốt của nó nhấn lên ngực cậu, ghì chặt Noah xuống đất.

"Điện hạ!" Stefan gào lên và lao tới, vung kiếm, ông bị đuôi của sinh vật kia quấn vào chân rồi ném ra xa.

Con quái vật gầm gừ với cậu, nhưng kỳ lạ thay, nó không tấn công cậu ngay. Cặp mắt đỏ rực nó nhìn thẳng vào cậu đầy vẻ hăm dọa. Nhìn gần nó mới thật khủng khiếp: nó có cái đầu gần giống con người, nhưng làn da màu đen thẫm không có lông, mũi dơi, hàm răng của loài động vật ăn thịt và cặp mắt đỏ sâu thăm thẳm. Vóc dáng nó to lớn hơn một người đàn ông trưởng thành, có cánh dơi với những tia máu màu đỏ và một chiếc đuôi dài đầy gai nhọn.

Kỳ lạ hơn tất thảy là nó đã không giết Noah.

Con quái vật lùi lại và ngẩng đầu lên, gào thét chói tai. Đồng loại của nó đều chú ý tới tiếng thét ấy. Chúng ngừng cuộc tấn công một cách đột ngột và khó hiểu, nhưng vẫn tha những cái xác không đầu của người đã chết ra chỗ dòng sông. Nhiều cái xác bị ăn xong cũng bị mang đi.

Noah ngồi dậy, ngỡ ngàng. Cậu tưởng mình đã chết, nhưng cơn đau khủng khiếp trên ngực cho thấy cậu vẫn đang sống và thở, và không hề mơ. Con quái vật đã tha cho Noah.

"Điện hạ!" Stefan vẫn còn sống và tới chỗ cậu. Ông bị thương nặng ở bả vai, nhưng vẫn cố kéo Noah đứng dậy. "Đừng di chuyển, tôi sẽ gọi các pháp sư chữa trị."

"Không." Noah nói, chống thanh kiếm xuống đất để vực mình dậy và ngồi lên một tảng đá cạnh đó. Cậu nhìn sang bên trái mình, nơi máu và xác thịt của những kỵ sĩ thấm đẫm mặt đất và nhuộm đỏ lá cờ Flocia. "Để họ điều trị cho những người bị thương nặng hơn trước."

"Ngài là Chỉ huy đấy!" Stefan bực dọc nói. "Sẽ thế nào nếu ngài chết ở đây? Tôi sẽ gọi, một người cũng được."

Noah không còn sức để thuyết phục Stefan, mặc kệ ông bước đi. Cậu cúi đầu xuống nhìn mặt đất, không dám nhìn xung quanh. Cậu chưa sẵn sàng để đối mặt với hậu quả thực sự của cuộc chạm trán này. Đã có bao nhiêu người chết vậy? Một trăm? Một ngàn? Hay nhiều hơn thế?

Những con quái vật vẫn gào thét ở bên kia bờ sông. Noah liếc mắt nhìn theo chúng. Tại sao chúng lại mang những cái xác và ném xuống sông vậy? Tại sao nó lại tha cho cậu và ngừng cuộc tấn công? Noah không thể hiểu nổi.

Cậu đứng dậy trước ánh mắt ngỡ ngàng và hiếu kỳ của những kỵ sĩ còn sống sót, lê mình đến gần bờ sông. Lũ quái vật vẫn chầu chực ở đây, nhưng hoàn toàn phớt lờ Noah.

"Ra là vậy." Noah nghĩ, khi nhìn thấy mặt nước sông đỏ thẫm, chẳng khác nào một mạch máu khổng lồ, một con sông đến từ địa ngục. Những xác người cả cũ lẫn mới trôi nổi trên mặt nước; cảnh tượng mà có lẽ ngay cả trong những cơn ác mộng khủng khiếp nhất Noah cũng không hình dung ra được.

Chúng đã tưới đỏ con sông bằng máu người.

Con sông không quá rộng, nó chảy xiết dọc về phía chân trời, và mất hút dần giữa một tàn tích – điểm đến tiếp theo của Noah – lâu đài Ethearal. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com