TruyenHHH.com

Til Love Do Us Part

Trở về từ Thánh địa Chết, nhưng Noah và các kỵ sĩ lại không được chào mừng bởi khúc ca khải hoàn mà họ xứng đáng nhận được. Ngoài những quý tộc ở thủ đô, nhiệm vụ lần này của Noah không được tiết lộ cho bất kỳ ai cả, đặc biệt là với những người dân. Họ không thể biết được rằng vị vua cao quý của mình lại đi gửi chính con trai và những kỵ sĩ tài giỏi nhất đất nước để tới lãnh địa của cái chết, vì ông ta muốn theo đuổi phương thuốc trường sinh cho mình. Nhưng Noah không nghĩ rằng chiến thắng lặng lẽ của họ là bởi vì Leonhard không muốn xấu mặt trước dân chúng – ông ta vốn chẳng quan tâm đến họ mà chỉ quan tâm đến tiền thuế của họ. Ông ta đơn giản chỉ muốn giữ bí mật về nghi lễ trường sinh, sợ rằng nếu ai đó biết được về nó thì cũng sẽ đi tìm kiếm.

Điều đó không có nghĩa là chiến thắng của Noah sẽ bị Leonhard làm ngơ. Ngay khi các pháp sư gửi thông báo của họ về lâu đài, một bữa tiệc mừng đã được chuẩn bị ở Tháp Kỵ Sĩ. Vài ngày trước khi Noah và đội quân của mình trở về, những người hầu, thị nữ và nô lệ làm việc ở đây đã bắt đầu bận rộn làm việc, phải dậy từ lúc tờ mờ sáng và tới nửa đêm mới được nghỉ ngơi.

Ngay khi bóng dáng của đoàn kỵ sĩ và những lá cờ Flocia hiện ra ở ngọn đồi phía xa, ở cổng sau của thành Helikon. Đây là lối đi chỉ những kỵ sĩ, quân lính và quý tộc hoàng gia được dùng để vào thành. Noah không được chào đón bằng sự náo nhiệt và khúc ca mừng chiến thắng của những người dân như khi binh lính trở về từ chiến trận, nhưng cậu vẫn được đón chào bởi những những người hầu, thợ mộc, thợ rèn, những người chăn ngựa và cả những hiệp sĩ ở Tháp Kỵ Sĩ. Một số đã đi theo chăm sóc Noah từ khi cậu mới chỉ là một đứa trẻ, nên họ hạnh phúc hơn bao giờ hết khi được nhìn thấy Noah trở về an toàn. Hoàng hậu Catherina cũng xuất hiện cùng những thị nữ của bà, nhưng Leonhard thì không có ở đây.

"Noah!" Catherina hạnh phúc gọi tên cậu khi nhìn thấy con trai. Những pháp sư và kỵ sĩ phía sau lưng cậu cũng bắt đầu xuống ngựa.

Noah đến gần và định chào hỏi mẹ bằng một cái hôn lên tay đầy lịch thiệp, nhưng cậu không kìm được cảm xúc, như một đứa trẻ ngay lập tức đến ôm Catherina một cách trìu mến.

"Ôi, con yêu." Catherina đáp lại bằng vòng tay dịu dàng và giọng nói ấm áp của bà. Noah cảm thấy an tâm phần nào vì nhớ ra ở tòa lâu đài khắc nghiệt này, cậu vẫn còn một người để dựa dẫm vào. "Nhìn con xem. Con gầy đi rồi."

"Chưa được một tháng mà mẹ." Catherina luôn nói cậu gầy đi mỗi khi Noah đi xa trở về, nhưng cậu biết đó là vì bà quan tâm đến Noah.

"Ồ, quý cô nào đây?" Catherina buông con trai mình ra và nhìn sang Priscilla, người đang đứng ngay đằng sau Noah, một tay cầm lấy áo choàng của cậu. Cô ta mặc một chiếc váy cũ màu trắng, tuy đã bị rách và nhuốm bẩn bởi bùn đất ở nhiều chỗ. Bên ngoài thì khoách một chiếc áo choàng cũ kỹ nhưng có vẻ rất đắt tiền. Bộ dạng ấy khiến Catherina không khỏi bối rối.

"Xin chào, tôi là Priscilla." Cô ta tiến đến và vui vẻ giới thiệu mình. "Bà là mẹ của Noah sao?"

"Đây là hoàng hậu Catherina Silvasi của Flocia." Một thị nữ nói. "Hãy xưng hô cho phải phép."

"Thì ra là vậy!" Priscilla cúi đầu, nhún mình chào. "Thất lễ quá! Nhưng tôi cũng từng là nữ hoàng của Varasta đấy, chẳng phải như thế có nghĩa chúng ta ngang hàng sao?"

Cả Catherina và những thị nữ đều hoang mang tột đột. Nhưng bà không phải người dễ bị phật lòng hay bực tức chỉ vì gặp sự lạ lùng. Bà nhìn sang Noah, chờ đợi một câu trả lời.

"Cô ta là manh mối mà cha đang tìm kiếm." Cậu thì thầm giải thích với Catherina. "Và cô ta nói thật đấy."

Mặc dù những điều Noah nói chẳng có mấy thuyết phục, cũng không thể coi là một lời giải thích trọn vẹn, Catherina vẫn xem như đó là lời khẳng định về sự an toàn.

"Thế thì," Catherina bước tới phía trước và nắm lấy tay Priscilla. "Chúng ta không ngang hàng được đâu, vì cô xinh đẹp thế này cơ mà! Tôi chắc chắn rằng đức vua sẽ rất muốn gặp cô đấy, nhưng trước đó chúng ta sẽ phải làm gì đó với bộ váy này đã nhỉ. Có lẽ phải ném hết vào bếp lò."

"Không được đâu, chiếc áo choàng này vô cùng quý giá."

"Chúng ta có thể giữ lại chiếc áo choàng, chỉ cần giặt đi là được." Catherina nói, khoác tay Priscilla và cả hai bắt đầu rảo bước đi khỏi. "Nhưng cái váy phải bỏ đi nhé. À đúng rồi, Noah." Bà quay đầu lại nhìn cậu. "Ylenia nói sẽ chờ con ở chỗ gốc cây sồi trước bữa tiệc. Hãy đến gặp con bé nhé."

Một cảm giác ấm áp chạy qua lồng ngực của Noah, cậu gật đầu. Phải rồi, đây là điều mình chờ đợi mà, Noah thầm nghĩ. Trước khi quay lưng đi khỏi, cậu vẫn nghe thấy loáng thoáng sau lưng giọng của Priscilla hỏi Ylenia là ai.

*

Ylenia Dumitres, hay được những người đàn ông mê mẩn cô gọi với cái biệt danh mỹ miều "Bông hồng xứ Rosenberge", là con gái duy nhất của Công tước Victor Dumitres. Nhà Dumitres là một trong những gia tộc quyền lực và lâu đời nhất ở Flocia, bởi lẽ có nhiều lãnh chúa, vua và nữ hoàng ở Flocia lẫn các lãnh địa lân cận trong quá khứ đều mang họ Dumitres. Bản thân Victor trước đây cũng đã kết hôn với chị họ của Leonhard – Katheryne Silvasi, nhưng họ không có đứa con nào trước khi bà ta qua đời vì bệnh tật. Victor đã tái hôn với con gái của một thương gia, Violetta Banica, và Ylenia là kết quả của cuộc hôn nhân có vẻ viên mãn ấy.

Thật ra thì tuổi thơ của Ylenia không được êm đẹp thế, như những gì cô từng kể với Noah. Cô đã được sinh ra trước khi cha và mẹ kết hôn với nhau, khi Katheryne Silvasi vẫn còn sống. Họ phải rời khỏi xứ Rosenberge của nhà Dumitres, tới sống ở một miền quê xa xôi phía nam, cũng là quê hương của Violetta. Ylenia được trở về Rosenberge khi cha mẹ cô kết hôn chính thức, khi ấy cô mới bảy tuổi. Một cô bé bình thường được nuôi dưỡng bởi một người mẹ bình thường, chẳng dễ dàng gì cho cô khi đột nhiên trở thành con gái của nhà Dumitres và phải sống như một quý tộc. Ylenia không khỏi cảm thấy lạc lõng khi cô mới tới Rosenberge, và những cảm xúc ấy Noah có thể thấu hiểu được. Cậu cũng luôn cảm thấy như lâu đài hoàng gia không phải một nơi mà mình thuộc về.

Lần đầu tiên họ gặp nhau là ở gốc cây sồi phía sau giáo viện. Giữa giáo viện và Tháp Kỵ Sĩ có một khu vườn rập rạm thường bị những người thợ cắt tỉa lãng quên. Đó là một ngày đầu mùa hạ, không khí vẫn còn lưu lại hương thơm ngào ngạt của hoa cỏ mùa xuân, bầu trời xanh trong, đầy nắng và gió. Noah không thể tưởng tượng ra được một ngày nào mà thời tiết có thể đẹp hơn thế. Ylenia đã ngủ quên ở gốc cây sồi, trên lớp cỏ xanh mướt, bị ru ngủ bởi âm thanh yên ả của khu vườn, trên đùi cô là một cuốn sách đang đọc dở. Noah, khi bước qua chỗ ấy, cứ tưởng rằng cậu đã nhìn thấy một thiên thần.

Họ nhanh chóng trở thành bạn thân. Ylenia, nhờ tài năng thiên phú và đức tin mạnh mẽ vào các vị thần, đã có thể học được cổ ngữ mặc dù cả cha mẹ cô đều không phải pháp sư. Noah nghe những pháp sư hoàng gia nói rằng một người có tư chất bẩm sinh và như thế là vô cùng hiếm hoi, nên đã cho cô đặc quyền được lui tới giáo viện để học tập. Cả hai thường gặp nhau mỗi khi Noah có thời gian nghỉ giữa những buổi luyện kiếm với đội kỵ sĩ, và gốc cây sồi trở thành điểm giao hẹn. Khi Catherina nhắc đến gốc cây sồi, mặc dù trong thành Helikon chẳng thiếu loại cây này, Noah cũng ngay lập tức hiểu đó là ở đâu.

Noah đến đó khi trời đã bắt đầu tối. Phía xa xa, cậu vẫn nghe được những âm thanh huyên náo của bữa yến tiệc, dù nó thậm chí còn chưa bắt đầu. Có tiếng đàn hát, sáo vang của các nhạc công lẫn giữa những âm thanh ấy.

Ylenia đang đứng chờ cậu, tay cầm một chiếc đèn cầy. Ánh nến màu cam dịu dàng tỏa ra xung quanh gốc cây sồi. Mặc dù tới trễ, nhưng Noah vẫn được đón chào bằng một nụ cười dịu dàng:

"Anh đến rồi."

Dẫu không thể nhìn rõ như ban ngày, Noah vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp và rạng rỡ trên nét mặt của Ylenia. Cô ta là tất cả những gì hoàn toàn trái ngược với Priscilla, là mặt trời và làn gió hạ ấm áp, là đóa hồng rực rỡ cao quý. Chỉ cần Ylenia ở quanh, bất cứ ai cũng ngay lập tức cảm thấy dễ chịu, tươi tỉnh, dẫu chẳng có loại cổ ngữ nào có thể làm được điều đó. Được nhìn thấy nụ cười của cô là diễm phúc của bất kỳ ai.

"Làm sao anh có thể không đến được." Noah đáp.

"Em đã vô cùng vui mừng khi nghe tin anh sẽ trở về." Ylenia bước tới phía trước vài bước. Noah đã có thể nhìn cô rõ hơn. Cô có đôi mắt màu ngọc lục bảo, mái tóc màu nâu nhạt, giọng nói êm dịu và dáng vẻ đoan trang. Sự khiêm nhường trong cử chỉ và khôn ngoan trong từ ngữ của Ylenia là điều luôn khiến cậu ngưỡng mộ. Cô là một trong số ít những tiểu thư đến từ gia đình quý tộc mà Noah có thể chịu được - số khác nếu không làm cậu thấy phiền phức, thì cũng thấy bị xúc phạm vì hiểu biết hạn hẹp hay tính cách nhỏ nhen của họ. Đã có những lúc Noah nghĩ rằng sự hiện diện của mình thật không xứng đáng, mà nói thẳng ra là thấp kém, để được ở bên Ylenia.

"Chắc chắn là anh phải mệt mỏi lắm. Hay anh cứ trở về Tháp kỵ sĩ nghỉ ngơi trước?"

"Không cần thiết đâu, anh muốn gặp em. Thật là tiếc vì anh không mang được gì về cho em làm quà."

"Xin đừng nói vậy. Anh trở về an toàn là món quà tuyệt vời nhất rồi." Một thoáng lo lắng lướt qua trong ánh mắt cô.

Noah cảm thấy được an ủi phần nào. Có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ tìm được ở đâu sự dịu dàng và quan tâm mà Ylenia dành cho mình. Tất nhiên, cậu hiểu rằng đó không phải là một đặc ân chỉ mình mới có. Lòng tốt của Ylenia là dành cho tất cả những người xung quanh cô, kể cả những người tỳ nữ, thợ làm bếp, hay phu xe. Sự công bằng ấy truyền cảm hứng cho Noah nhiều hơn bất kỳ bài giảng ngoan đạo nào ở nhà thờ.

"Cảm ơn vì đã luôn nghĩ cho anh. Nhân đây, có chuyện này anh muốn hỏi em." Giọng nói của Noah có chút run rẩy vì hồi hộp. Liệu cô có chấp nhận không nhỉ? Liệu chiến thắng này có đưa cậu tới vị thế xứng đáng hơn với Ylenia, để có thể đính hôn với cô?

"Chuyện gì vậy?" Ylenia chăm chú nhìn cậu. Cô đưa tay ra, định lấy một chiếc lá khô vương trên tóc Noah, thì một cơn gió lạnh đột ngột ập đến từ phía sau cậu. Ánh sáng từ chiếc đèn cầy lập lòe rồi phụt tắt. Ylenia hoảng hốt lùi lại, giơ tay che chắn mình.

Noah khiếp sợ nhận ra có một bàn tay lạnh như băng đá chạm vào tay cậu. Những cánh bướm màu đỏ không biết từ đâu bỗng vây kính cả hai, xung quanh gốc sồi được chúng soi sáng bằng một màu đỏ quỷ mị. Cánh tay lạnh lẽo kia khoác chặt tay Noah, và một giọng nói vang lên ngay bên cạnh cậu, đó là Priscilla.

"Vậy ra cô chính là bông hồng trong lời đồn."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com