Til Death Do Us Part
Chăn gối trong phòng khách sạn có mùi thoang thoảng như hoa hồng. Đây là một trong những lí do Junghyeon đặc biệt thích những nhiệm vụ ở châu Âu, vì điều đó thường hay đồng nghĩa với nhiều thứ, như ghế máy bay hạng doanh nhân, những bộ trang phục được may đo thiết kế riêng, lại còn được lái mấy con xe xịn.Và đương nhiên là cả phúc lợi khách sạn năm sao như hiện tại, vừa đẹp vừa sang trọng, giường lại lớn, thuận tiện để Junghyeon sử dụng vào việc riêng. Hắn quay sang người bên cạnh. Song Hyeonmin vẫn còn đang say ngủ, đầu Junghyeon vẫn còn đang gối lên tay người kia, tay còn lại của anh choàng qua eo hắn. Phía dưới của Junghyeon vẫn còn cảm giác tê dại âm ỉ của cuộc vui tối qua. Junghyeon không thường để người khác đè mình, nhất là khi đang trong nhiệm vụ, nhưng Song Hyeonmin thật sự trông quá ngon mắt để hắn bỏ qua, và anh không làm hắn thất vọng chút nào. Dẫu sao thì chơi bời khi đang thi hành nhiệm vụ cũng không phải điều khôn ngoan lắm, nhưng Junghyeon cần gì đó để xao nhãng bản thân khỏi phi vụ tối qua. Hắn đã khóa được mục tiêu vào con mồi, nhưng chỉ một tích tắc trước khi hắn bóp cò, chiếc xe hơi trong tầm ngắm đột nhiên nổ tung, cùng với mục tiêu trong danh sách giết của hắn.Người cần chết cũng đã chết, nhưng Junghyeon vẫn cảm thấy hơi khó chịu vì bị nẫng tay trên. Hắn đã chờ ở đấy một tuần rồi.Những tưởng Junghyeon sẽ có một buổi tối tệ hại, thì hắn lại gặp được Song Hyeonmin.Song Hyeonmin thu hút hết mọi ánh nhìn xung quanh từ những người trong quán bar ngay từ khoảnh khắc anh bước vào. Có lẽ là do chiều cao vượt trội ngay cả so với người châu Âu, và cái cách bộ đồ Tây vừa vặn ôm sát người anh, phác họa đôi chân dài và bóng lưng cao lớn. Junghyeon nhớ hình như bộ suit là Dior, ngẫm lại thì rất hợp với khí chất xinh đẹp của anh. Junghyeon chăm chú nhìn người đẹp còn đang ngủ, nốt ruồi trên gò má trông còn quyến rũ hơn ở khoảng cách gần. Mái tóc đã hết keo lòa xòa trên trán, làm ẩn hiện đôi mày vừa rậm vừa sắc. Hàng mi đen của Hyeonmin chớp nhẹ, mắt sói sâu thẳm mở ra nhìn hắn."Người đẹp của em dậy rồi." "Em cứ nhìn tôi mãi." Giọng người đẹp buổi sáng sau khi thức dậy nghe có phần trầm khàn, hơi thở phả vào tai Junghyeon nhột nhạt, làm chân hắn gần như muốn mềm ra."Xin lỗi," Junghyeon bật cười, chẳng thèm che giấu ánh mắt sỗ sàng, "nằm bên cạnh người đẹp như cưng thì em cũng chỉ là một kẻ háo sắc mà thôi."Hyeonmin cười nhạt, tay dời xuống bóp nhẹ mông Junghyeon, chỗ tay Hyeonmin nhấn lên hơi đau, làm hắn bật lên một tiếng kêu khẽ. Junghyeon khá chắc mông hắn bầm tím rồi, tối hôm qua lực tay người đẹp này không nhẹ tí nào.Junghyeon vốn dĩ không ngại làm thêm nháy nữa, thế nhưng người đẹp chỉ muốn dừng ở đó thôi, anh chống tay ngồi dậy, mắt nheo lại vì ánh nắng chiếu qua khe cửa. Hyeonmin ngồi dậy, với tay ra nơi tủ đầu giường tìm điện thoại cùng cặp kính."Giờ này hình như hơi trễ để gọi phục vụ phòng rồi. Em đói chưa?"Junghyeon chống cằm, nhìn mảnh chăn từ từ trượt xuống người anh, để lộ làn da trắng mềm mại và cơ bắp tinh tế. "Đói." Hắn liếm môi.Hyeonmin vẫn nhìn điện thoại, "Gần đây có hội chợ nổi tiếng lắm, hay là em muốn ăn brunch.""Hội chợ đi. Em ngán đồ Ý rồi." Ở Milan đã hơn một tuần, hắn đã ngán đồ ăn trong mấy nhà hàng này rồi, không nhận ra giọng mình nghe có hơi làm nũng.Hyeonmin gật đầu mỉm cười, dịu dàng lấy tay xoa mái tóc lòa xòa của Junghyeon."Hội chợ cũng là đồ Ý mà." Hyeonmin luồn tay vào chăn, vỗ nhẹ lưng hắn. "Dậy nào. Không là hội chợ cũng dẹp luôn đấy."Nửa tiếng sau, cả hai ra khỏi khách sạn, sóng bước đến khu hội chợ cách đó hai dãy nhà. Song Hyeonmin không phải là người nói nhiều, nhưng anh luôn tập trung lắng nghe mọi thứ Junghyeon nói, chờ đến lúc hào hứng kể xong mới bắt đầu tiếp lời. Song Hyeonmin còn có nhiều thứ thú vị về anh hơn là gương mặt xinh đẹp, và Junghyeon cũng kể cho anh nghe hết thảy những điều hắn chưa từng kể với ai bao giờ.Trên đường đến hội chợ, bọn họ đi ngang qua chiếc xe bị cháy đêm qua. Hiện trường đã bị phong tỏa, chiếc xe cháy đen đến mức chỉ để lại bộ khung. Vài chiếc xe cảnh sát đậu gần đó, chặn đường lại, bảo họ hãy đi đường khác.Hyeonmin ngoái đầu, chậc lưỡi, "Chà, mong là không ai bị làm sao."Junghyeon ậm ừ trong cuống họng, không trả lời.–Junghyeon gần như không rời Hyeonmin kể từ khi bọn họ về nước. Hắn gần như dọn hẳn đến căn hộ hai phòng ngủ của Hyeonmin ở trung tâm thành phố, đương nhiên là trừ lúc làm nhiệm vụ.Hắn biết thêm nhiều chuyện về anh.Song Hyeonmin, hai mươi sáu tuổi, lớn lên trong một gia đình trung lưu bình thường, đang làm chủ một startup fintech. Công ty này do hắn gọi vốn trong lúc học đại học, gần đây trúng thầu vài hợp đồng lớn với các ngân hàng nước ngoài. Do tính chất doanh nghiệp, giờ làm việc của anh khá lộn xộn, và vì có nhiều đối tác nước ngoài nên anh cũng phải đi công tác nước ngoài khác nhiều. Junghyeon vừa thích vừa ghét chuyện này, vì điều này có nghĩa là hắn sẽ chẳng gặp anh được nhiều, nhưng cũng có nghĩa là Song Hyeonmin cũng sẽ không hỏi nhiều mỗi khi Junghyeon nói anh là hắn cũng đi công tác nhiều ở nước ngoài."Chừng 800 mét, có một con hẻm nhỏ, cậu cứ quẹo gấp sang trái là xong." Giọng Taeyoon vang lên trong tai nghe, lẫn trong tiếng gió vút. Junghyeon ậm ừ thay cho câu trả lời.Hyeonmin đã đi Morocco năm ngày rồi, Junghyeon mơ màng nghĩ, hình như hôm nay là ngày anh về nước. Máy bay sẽ đáp xuống lúc 10 giờ, bây giờ đã là 10 giờ rồi, nếu như nhiệm vụ này nhanh chóng kết thúc, có lẽ hắn vẫn còn đủ thời gian để đến sân bay đón anh. Nghĩ đến đây, chân hắn nhấn ga mạnh hơn, vô tình chạy lố căn hẻm tẩu thoát mà Taeyoon vừa hướng dẫn cho mình."Quẹo trái! Quẹo trái! Mẹ nó Junghyeon mình bảo cậu quẹo trái." Taeyoon la bài hãi trong tai nghe của hắn. Junghyeon định thần lại, suýt soát né đi một chiếc xe tải hướng ngược chiều. Taeyoon trong tai nghe thở một hơi đầy nhẹ nhõm, còn Junghyeon thì bật cười, "Xin lỗi, nghe không rõ.""Cậu tỉnh táo lại đi, lại tơ tưởng đến cái anh kia nữa à." "Ai có đâu." Junghyeon nói dối, hắn nhìn đồng đồ, mười giờ mười rồi. "Chỉ đường lại cho mình nào, đường nào đến sân bay nhanh nhất ấy." Hắn lấy điện thoại gọi cho Song Hyeonmin, người kia giờ này có lẽ đã đáp xuống rồi."Sao tự dưng đến sân bay làm gì?" Taeyoon làu bàu, nhưng Junghyeon có thể nghe tiếng gõ phím của cậu và mỉm cười. "Đi thêm một cây số nữa có một chỗ rẽ trái nữa, ra đường lớn là lên cao tốc luôn. Hơi khó nhìn nhé, phải quẹo đấy, không còn cơ hội nữa đâu. Phía trước cậu là đường cụt rồi."Đầu dây bên kia những tiếng chuông vẫn vang lên đều đều, sau một lúc, chất giọng trầm của Hyeonmin vang lên."Junghyeon à." Junghyeon gần như reo lên, "Anh đáp rồi à? Chuyến bay thế nào? Anh có mệt không?" Đâu đó bên kia là tiếng Taeyoon nghe như đang nôn ọe."Không mệt lắm, em đang ở đâu?""Đang trên đường đi đón anh nè, chờ em một chút.""Đù má Kim Junghyeon cậu còn chưa thoát nữa đó! Cậu sắp chết đến nơi rồi mà còn lên lịch hẹn hò nữa à?""Vậy anh chờ em." Dù không thấy, nhưng Junghyeon vẫn có thể tưởng tượng được đôi mắt của Hyeonmin đang cong lên thành hai vầng bán nguyệt. "Em ăn gì chưa?""Em chưa ăn, đang chờ anh đó.""Ăn lẩu nhé? Lần trước em bảo thèm ăn lẩu.""Hai trăm mét, Junghyeon." Taeyoon gần như gầm gừ trong tai nghe."Vậy thì lẩu đi. Gặp anh sau nhé, người đẹp." Junghyeon cười khúc khích. Sau khi cúp máy với Hyeonmin, cậu đánh mạnh tay lái, chiếc xe hơi làm một cú ngoặc đột ngột, khiến mấy chiếc mô tô đuổi theo phía sau mất đà. Chiếc xe phóng qua con đường nhỏ, vượt qua mưa đạn phía sau, đến khi những chiếc mô tô kia chạy hết con hẻm thì xe của Junghyeon đã hòa vào dòng xe trên cao tốc đến sân bay rồi.Taeyoon thở một hơi thật dài, "Junghyeon ơi mình tổn thọ với cậu mất. Cậu còn muốn ăn tối với người đẹp thì cẩn thận chút, cậu bị bắn thành cái sàng rồi thì đi gặp người đẹp kiểu gì?""Cậu không hiểu tâm trạng của người sắp kết hôn đâu." Junghyeon cười khanh khách, hắn nhìn chỉ đường, định vị báo còn nửa tiếng nữa hắn sẽ đến sân bay. Junghyeon thầm tính trong đầu, nếu hắn cố, hắn có thể tới đó trong vòng mười lăm phút, có lẽ còn kịp thay đồ, nhiều khi còn đủ thời gian mua hoa tặng cho người đẹp."Đấy, mình còn định hỏi, cậu thật sự nghiêm túc đấy à? Cậu định sẽ cưới anh ta luôn?"Junghyeon vẫn còn nhớ phản ứng của mọi người trong tổ chức khi hắn tuyên bố sẽ lập gia đình, gần như là nghiêm trọng kiểu có bom nổ giữa Seoul. Junghyeon thấy bọn họ đúng là chỉ giỏi làm quá. Moon Hyeonjoon còn gọi hắn vào phòng nói chuyện ba tiếng đồng hồ, chỉ để đảm bảo là hắn đã suy nghĩ kĩ càng."Nghiêm túc chứ, ai lại đùa giỡn chuyện này bao giờ.""Nhưng mà cậu với anh ta mới biết nhau có ba tháng thôi mà."Junghyeon nhìn đồng hồ, đạp ga mạnh hơn."Ba tháng thì sao? Nếu trước sau gì cũng cưới, chẳng thà bây giờ cưới cho rồi." "Vãi..." Taeyoon cảm thán. "Nghe là thấy cậu thích anh này dữ.""Không biết nữa, chắc là thích? Ban đầu mình thích Hyeonmin vì anh ấy đẹp trai, cao ráo. Mặc dù mình cũng cao nhưng anh ấy còn lớn hơn mình nữa. Da trắng, cười xinh, nốt ruồi yêu nghiệt. Nói chung là mĩ nhân, ấn tượng ban đầu về anh ấy là anh ấy đẹp ná thở, làm mình chỉ muốn lên giường với anh ấy thôi." Junghyeon dừng một chút rồi nói tiếp, ngón tay nhịp nhịp trên tay lái. "Sau đó cảm thấy ở bên anh ấy có gì đó rất quen thuộc, mình thì lúc nào cũng hừng hực như lửa, còn anh ấy lúc nào cũng tĩnh lặng như nước, chẳng bao giờ chê mình phiền phức, mình muốn gì cũng chiều, nhìn thì tưởng nhạt nhẽo nhưng lại có khiếu hài hước bất ngờ, thích sưu tập nam châm tủ lạnh một cách kì quặc, coi như cũng dễ thương đi, nấu ăn ngon, kiếm tiền giỏi, lên được phòng khách xuống được nhà bếp, dưới giường xinh ngoan trên giường cầm thú, bề ngoài nhìn nhã nhặn hiền lành nhưng đụ mình gần ch–""Được rồi được rồi." Taeyoon bực bội cắt ngang. "Quá đủ rồi tôi không cần bạn kể chi tiết đến vậy."Junghyeon bật cười, nhấn ga cắt mặt một chiếc xe tải để vượt lên trên."Và Song Hyeonmin? Ngay cả cái tên nghe cũng đẹp nữa."–Sáu tháng sau.Junghyeon về đến nhà cũng là lúc gần 7 giờ tối, đường sá Seoul lúc tan tầm thật kinh khủng, và dù tay lái Junghyeon có lụa cỡ nào thì cũng bó tay khi cả năm làn đường đều chật kín toàn là xe, phải nhích từng chút. Junghyeon đã thoáng nghĩ đến chuyện ở lại căn cứ ngủ tạm một đêm, nhưng rốt cuộc hắn vẫn lái xe về nhà. Đã dọn đến đây nửa năm, hắn đã quen với cảm giác mỗi ngày về nhà của chính mình rồi.Căn nhà tân hôn của Junghyeon và Hyeonmin nằm trong một khu dân cư yên tĩnh nội thành Seoul. Hyeonmin không thích trung tâm quá ồn ào, Junghyeon lại không muốn ở ngoại thành buồn chán. Junghyeon nhờ vài người quen, rốt cuộc cũng tìm được một căn nhà đẹp đẽ ở giữa. Điều đáng tiếc duy nhất là nghề nghiệp của cả hai đều yêu cầu bọn họ đôi khi phải vắng nhà một thời gian dài, Junghyeon bảo với Hyeonmin rằng cậu làm Marketing, có đôi khi hắn còn vắng nhà lâu hơn anh, như khi hắn lênh đênh trên biển suốt hai tuần trời tháng trước. Junghyeon chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi với những nhiệm vụ, nhưng kể từ khi cưới Hyeonmin, và cả hai dọn về cùng một nhà, thì hắn đã bắt đầu biết cảm giác nhớ nhà là gì.Nhưng lần này Hyeonmin lại đi Mỹ gặp đối tác rồi, Junghyeon bấm khóa vào căn nhà rộng rãi khang trang này, đột nhiên có cảm giác thật trống trải. Junghyeon đẩy cửa vào. Bỗng dưng tách một cái, cả căn nhà bật sáng trong ánh đèn vàng ấm áp. Song Hyeonmin tựa vào bàn ăn dịu dàng nhìn hắn, trên chiếc bàn lớn trang hoàng nào là nến nào là hoa hồng. Khi Junghyeon đến gần, anh đưa tay nắm eo hắn kéo sát lại cạnh mình."Anh về hồi nào đấy?" "Trước em hai tiếng, anh đổi chuyến bay, muốn cho em sự bất ngờ."Hyeonmin trước mặt hắn đang mặc một bộ vest, tôn lên thân hình cân đối của anh, tóc anh chải ngược lên, để lộ xương chân mày sắc bén. Junghyeon không thường như thế này, ngạc nhiên đến mức chẳng nói được gì ra hồn. Nhưng Hyeonmin trông đẹp trai như thế, lại còn mỉm cười, đôi bán nguyệt cong cong sau cặp kính."Không công bằng." Junghyeon bĩu môi, sờ sờ lớp vải trên ngực anh. Armani, hắn thầm nghĩ trong đầu, môi nhếch lên đầy hài lòng. "Nếu biết anh đã chuẩn bị trước thế này em đã mặc đẹp hơn.""Không sao." Tay Hyeonmin lần xuống, vỗ nhẹ lên mông Junghyeon. "Kiểu gì đằng nào cũng chẳng phải cởi ra." Hyeonmin không phải là người hay nói những lời đường mật, anh thuộc phái hành động nhiều hơn. Trước những câu yêu thương tán tỉnh của Junghyeon, Hyeonmin nhiều chỉ biết cười đầy bất lực, nếu có đáp trả lại thì cũng không tài nào nói lại cái miệng nhanh nhạy của Junghyeon được, thế nên anh thường ôm hắn lại, ghì hắn sát vào lòng mình đến khi thấy đau, và dùng môi mình chặn miệng hắn lại.Nhưng cũng có đôi khi Hyeonmin tạo cho Junghyeon những bất ngờ thế này, làm hắn đổ gục hết lần này đến lần khác. Junghyeon kéo vạt chiếc sơ mi trắng của Hyeonmin ra khỏi quần, luồn tay vào trong sờ loạn lên."Hyeonmin à, sao cưng đẹp quá vậy?" Hắn vùi mặt vào cổ Hyeonmin, vừa hôn vừa cắn. Hơi thở Hyeonmin lỡ mất một nhịp, nhưng anh đã vội nắm lại bàn tay hư hỏng của Junghyeon đang chơi đùa trên người mình."Một lát nữa đi, đồ ăn sẽ nguội mất."Junghyeon cau mày, ngước mặt lên nhìn chồng mới cưới của mình, dùng ánh mắt cún con tội nghiệp nhất, giọng nhỏ nhẹ như nài nỉ. "Đồ ăn có ngon hơn em không?""Em ngon hơn." Hyeonmin nhếch môi, sau đó bằng một động tác nhanh gọn bế thốc Junghyeon lên, làm cậu ngạc nhiên kêu khẽ một tiếng đầy tình thú, nhưng mà những gì diễn ra sau đó lại làm hắn thất vọng, vì thay vì bế Junghyeon lên giường thì anh lại đặt hắn ngồi vào bàn ăn, còn chu đáo trải khăn lên đùi hắn."Ăn tối trước đã." "Em ghét anh." Junghyeon bày ra một vẻ mặt đưa đám, còn Hyeonmin chỉ cười, tay nhẹ gỡ những sợi tóc rối của Junghyeon, sau đó hôn nhẹ lên tóc hắn."Ngoan nào, mời em ăn tối trước, sau đó thì mới biến em thành bữa tối của anh.""Anh yêu à, em muốn ngược lại cơ." Junghyeon vẫn hậm hực."Ăn trước đi," Hyeonmin nắn cằm hắn, nét cười vừa dịu dàng vừa châm chọc, "chịu không nổi lại ngất xỉu giữa chừng nữa bây giờ.""Này có đúng một lần đó thôi nhé!" Junghyeon có điều muốn nói, hôm ấy là do hắn vừa đi do thám ở Ai Cập, không ngủ 3 ngày vừa xong đã vội chạy về. Về đến nơi gặp lại Song Hyeonmin tiểu biệt thắng tân hôn liền lao vào nhau như dã thú, rốt cuộc là làm được một nửa thì gục. Nhưng đó chắc chắn không phải là do hắn yếu!Đương nhiên là chuyện đó chẳng thể làm kể cho Hyeonmin nghe được.Hyeonmin bật cười, cúi xuống đặt lên đôi môi cậu một nụ hôn, "Không việc gì phải vội, anh không định tha cho em tối nay đâu."–Một năm sau.Không chỉ có Taeyoon, những người trong tổ chức cũng khá tò mò với cuộc sống hôn nhân của Junghyeon. Làm nghề này, nhiều người trong số bọn họ chọn một mình, hoặc là tìm vui trong những cuộc tình thoáng qua. Không có mấy người lựa chọn lập gia đình."Nhưng mà anh chưa từng nghĩ trong số bọn mình, người duy nhất bước vào tấm mồ hôn nhân lại là Kim Junghyeon." Junghyeon ngửa cổ uống cạn nửa li bia còn lại, ném một ánh mắt khinh thường về phía Hyeonjoon, "Mấy người đừng có ghen tị với cuộc sống hôn nhân viên mãn của người ta." "Không nhé!" Hyeonjoon lập tức rót thêm cho Junghyeon. "Anh gọi cái này là khôn ngoan, anh vẫn chưa sẵn sàng bị trói buộc đâu.""Anh Hyeonmin đâu có trói buộc em. Em muốn làm gì thì làm mà, anh ấy cũng có công việc riêng."Taeyoon chêm vào, tửu lượng thấp nên mới có vài li soju mà hai má cậu đã hồng hồng, "Không nhé, mình có thể làm chứng, Kim Junghyeon cậu bây giờ, diễn tả sao nhỉ? À cậu được thuần hóa rồi, bây giờ có chồng ở nhà cậu ấy không đi với bọn mình đến quá 9 giờ tối nữa." Junghyeon vô thức nhìn đồng hồ, 8 giờ 37 phút. "Mình không có! Hôm nay mới là thứ tư đó quý vị, có phải cuối tuần đâu, mai ai cũng phải đi làm mà.""Trước đây cậu còn chơi đến sáng đúng giờ mới vào làm!""Mình đang cố hoàn lương thành một nhân viên chăm chỉ, ông sếp lắm lời của cậu toàn soi mói mình còn gì!""Tao còn đang ngồi đây nha mậy." Hyeonjoon lên tiếng.Taeyoon bụm miệng nín cười đến đỏ mặt, vừa cố gắng hít thở vừa nói tiếp, "Cậu nói mấy lời này cho cả tổ chức nghe đi, ai tin được chết liền."Hyeonjoon gật gù, "Sợ vợ thì có gì đâu mà xấu hổ, đội vợ lên đầu trường sinh bất lão." Junghyeon nghe đến đó chạm tự ái, lớn giọng cãi, "Em không có sợ vợ!"Tên quản lí của hắn gật gù, "Ừ thì không sợ, nhưng thế là thằng kia vẫn chưa biết bí mật của mày à? Anh tưởng mày kể cho nó nghe rồi, ở chung với nhau khó mà giấu được lắm."Junghyeon giật chai bia trong tay người kia, "Không, kể cho ảnh biết để làm gì? Ảnh đâu phải người như tụi mình, ảnh còn không giết được một con côn trùng nữa. Hôm trước trời nóng quá em lỡ mở cửa lưới nên có con ruồi bay vào, anh ấy nhất quyết không đập mà đuổi nó suốt 15 phút cho nó bay ra ngoài. Thôi, nói chung là, anh ấy–anh ấy không cần biết đâu."Hyeonjoon và Taeyoon nhìn nhau, sau đó, Taeyoon mới từ từ lên tiếng, "Mình hiểu rồi, Junghyeon à, nhưng mà cậu có giữ được bí mật này mãi không?"Junghyeon cười khẩy, đưa cả chai bia lên miệng, "Sao lại không? Không giữ được bí mật thì mình dựa vào cái gì để kiếm sống đây?"–Junghyeon về nhà khi đồng hồ điểm quá 11 giờ. Về đến nhà, hắn thấy Hyeonmin vẫn còn chưa ngủ mà ngồi gõ gì đó trên máy tíh. Thấy Junghyeon bước vào, anh ngước lên, đẩy lại gọng kính trễ xuống trên sống mũi."Em về rồi à? Anh không nghe thấy tiếng em mở cửa.""Em không muốn làm anh thức. Anh vẫn còn đang làm việc à?"Hyeonmin đóng laptop, đặt sang đầu tủ cạnh giường rồi cầm lấy điện thoại."Không, đợi em. Em không nhắn là em về trễ.""Xin lỗi, lâu quá Hyeonjoon hyung mới đến Seoul nên đám bọn em có nói chuyện nhiều hơn một chút. Anh còn nhớ Hyeonjoon hyung và Taeyoon không? Hai người đó có đến dự đám cưới của tụi mình ấy.""Nhớ chứ. Đàn anh câu lạc bộ taekwondo lúc trước của em." Thái độ của Hyeonmin có chút gì đó hơi khác so với bình thường, Hyeonmin không nói nhiều, nhưng anh cũng không nói ít đến thế này, chỉ trả lời những gì được hỏi. Hơn nữa, anh không nhìn Junghyeon, chỉ chăm chăm nhìn điện thoại. Theo kinh nghiệm gần hai năm sống chung, Junghyeon biết có gì đó không ổn, rõ ràng là giận dỗi gì đó, nhưng lại không muốn tỏ ra là mình đang giận dỗi. Nghĩ lại thì dường như hắn đã từng thấy Song Hyeonmin như thế này rồi, hình như là gần đây, vào kỉ niệm một năm ngày cưới của họ. Junghyeon có mời bạn bè đến nhà để ăn mừng, Hyeonmin cũng từng có thái độ như thế này rồi. Hôm đó đã xảy ra chuyện gì ấy nhỉ?À rồi, Moon Hyeonjoon chết tiệt rượu vào lời ra lỡ mồm lộ ra chuyện bọn họ từng làm chung một phi vụ ở Bali, nhưng đương nhiên bọn họ không thể để lộ chuyện đó cho Hyeonmin được. Junghyeon phải giải thích một hồi, cuối cùng thì Hyeonmin nghĩ rằng bọn họ từng cặp bồ. Không phải là Junghyeon chưa từng ngủ với Moon Hyeonjoon, nhưng bọn họ chưa bao giờ có mối quan hệ tình cảm như thế. Nhưng chuyện đó cũng không thể nào kể cho Hyeonmin được. Được rồi. Junghyeon nhận ra, lòng nhẹ nhõm hơn nhiều. Ít ra Hyeonmin không phải nghi ngờ chuyện khác, chỉ là anh đang ghen, chồng hắn đang ghen vì nghĩ hắn đi uống rượu với người yêu cũ đến tối.Junghyeon nằm xuống cạnh Hyeonmin, gối cằm lên vai anh rồi nhẹ giọng thỏ thẻ, "Anh giận em à?"Hyeonmin vẫn không nhìn hắn, Junghyeon liếc nhìn điện thoại anh, Hyeonmin chỉ đơn thuần lướt mạng xã hội, ngón tay anh vẫn lướt, nhưng không dừng lại ở một nội dung nào cả. "Anh nghĩ em ít nhất sẽ nhắn tin cho anh.""Xin lỗi mà." Junghyeon dụi vào cổ Hyeonmin, trải những nụ hôn lên xương quai xanh. "Lần sau em không thế nữa."Hyeonmin lúc này mới quay sang nhìn hắn, anh vẫn không nói gì, cứ như đang chờ đợi một điều gì đó."Hyeonmin à." Junghyeon nhìn sâu vào mắt anh, bằng tất cả sự chân thành. "Em yêu anh."Ánh mắt Hyeonmin lúc này mới trở nên dịu dàng, anh hôn lên môi hắn, hơi thở hòa quyện có lẫn chút men say."Anh cũng vậy."Sau này nghĩ lại, vết gãy không phải chỉ đột nhiên mà xuất hiện, mà những vết nứt trong mối quan hệ của bọn họ đã phát triển từ rất lâu.–2 năm sau."Nhẫn cưới của em đâu rồi?"Hyeonmin bỗng dưng lên tiếng khi cả hai đang dọn chén dĩa sau bữa ăn tối. Junghyeon nhìn ngón áp út trống trơn của mình, trên đó chỉ có một vết hằn rõ ràng là của chiếc nhẫn cưới. Hắn cười gượng gạo, "Chắc là ban nãy đi tắm tháo ra em quên đeo lại.""Lúc em về nhà cũng không có đeo." Junghyeon để lại mấy cái đĩa lên bàn, sau đó lục tìm trong túi áo khoác, chiếc nhẫn bạch kim vẫn còn đó, hắn nhanh chóng đeo vào, ngượng ngùng xòe bàn tay cho Hyeonmin nhìn. "Em quên mất. Em vừa đi boxing nên phải tháo ra để vào trong túi."Hyeonmin gật gù, tỏ vẻ như đã biết. Junghyeon không chịu được không khí im lặng gượng gạo thế này, hắn nhanh chóng dọn đồ vào máy rửa bát, sau đó quay sang Hyeonmin, chuyển sang chủ đề khác."Em đặt vé đi Malta cho kỉ niệm ngày cưới hai đứa mình rồi. Đọc review thấy người khác bảo đảo đấy nhỏ nên đi chừng một tuần là được rồi. Từ Hàn Quốc bay ra đấy cũng lâu, em nghĩ chắc chừng ấy thời gian là vừa."Hyeonmin nhìn điện thoại, cau mày. "Tháng sau anh bận rồi, không đi được."Junghyeon ngừng một lúc, "Lần trước anh bảo với em là đi được mà.""Lần trước em hỏi là một tháng trước rồi, anh chỉ bảo là có thể thôi, chưa biết chắc chắn. Em muốn làm gì cũng nên hỏi ý anh chứ." Giọng điệu Hyeonmin hơi cáu bẳn. Bình thường thái độ này đã làm Junghyeon tức giận rồi cả hai bắt đầu cãi nhau. Nhưng lần này hắn kiên nhẫn nhịn xuống, dù gì cũng là hắn làm tâm trạng Hyeonmin không vui trước."Đây là kỉ niệm ngày cưới của hai đứa mình, anh không sắp xếp lịch tránh ngày ra được à?""Anh còn công việc của anh, đâu thể lúc nào cũng có thể hủy để đi chơi với em."Giờ thì đến lúc Junghyeon cảm thấy bực mình."Anh có công việc của anh còn em thì không có sao? Em đã phải sắp xếp lại hết lịch trình của mình để đi chơi với anh. Công việc của anh quan trọng còn của em không quan trọng chắc?"Hyeonmin không nói gì sau đó, anh tháo kính, ngón tay xoa xoa mắt mình, sau đó lại gần Junghyeon, kéo hắn vào lòng mình, tay nhịp nhịp lên tóc hắn."Anh xin lỗi, tháng sau thật sự không được, lần sau được không em?"Junghyeon ngả đầu lên vai anh. Trên người Hyeonmin vẫn còn mang chút mùi dầu mỡ do nấu nướng, lẫn với hương nước hoa dịu mát. Junghyeon hít vào một hơi đầy, lòng cảm thấy dịu lại, Hyeonmin có mùi như "nhà". Họ vẫn đang ở đây, anh vẫn đang ở bên cạnh hắn, nơi đây vẫn là nhà của họ. Kỉ niệm ngày cưới lần thứ hai của bọn họ, Junghyeon thức dậy với một bên giường trống rỗng. Junghyeon biết Hyeonmin đã rời đi lúc trời gần sáng, bên kệ đầu giường phía hắn là một bó hồng, một chai vang, và một chiếc hộp vuông bằng nhung. Junghyeon mở tờ giấy ghi chú bên cạnh ra, là nét chữ của Hyeonmin trên nền giấy màu trắng ngà.Mừng hai năm em và anh về một nhà. Khi nào anh về hai ta đi đâu đó du lịch nhé.Trong hộp nhung là một hai chiếc khuy măng sét kiểu dáng tinh xảo, chất liệu có vẻ là bạch kim. Junghyeon cất chiếc hộp nhung vào tủ, sau đó tìm một cái bình cắm bó hồng vào. Hắn rót cho mình một li vang, nhưng cứ để bên cạnh mà không uống. Chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út bàn tay trái vẫn sáng như cái ngày mà Song Hyeonmin đeo vào ngón tay hắn, nhưng giờ đây lại có cảm giác lạnh lẽo kì lạ.Chapter 1 - end.A/N: tôi và chấp niệm kjh sợ dzợ :-< fic nào cũng viết kjh sợ dzợ cao 1m89 của ẻm :(
vốn là định bao giờ thắng thì up nhưng nhìn lịch thi đấu ớn lạnh quá ;_;
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com