Tieu Tien Boi Tuan Tinh Junjing
"Cảm ơn đã khen:>"-Thái Từ Khôn ngồi cười như điên.
"....,thật là hết nói nổi mà. "-Vưu Trường Tĩnh bất lực với cậu bạn lâu lâu chạm mạch của mình.
[Lớp 11A2]
"Giới thiệu với mọi người đây là bạn học mới chuyển đến lớp ta, mau em mau vào đây giới thiệu nào. "-Vương lão sư kêu cậu học sinh đang đứng ngoài cửa.
"Lâm Ngạn Tuấn"-y cúi đầu tỏ vẻ mong giúp đỡ.
Nữ hs 1:" Trời ơi,nam thần. Ông trời thật là có mắt aaaaa!!!!"Nữ hs 2:" Kiếp trước mình đã cứu nước sao.."
Nữ hs 3:" Người đã phái thiên sứ xuống đây ư, kshdblwfkdjndkdbd"
...."Còn 3 chỗ trống em muốn ngồi đâu?"- Thầy Vương nhiệt tìnhLặng lặng đi xuống chỗ cạnh Trần Lập Nông, y căn bản thích ngồi hàng đầu nhưng cái đám con gái ồn ào đó thật là không chịu nổi."A là cậu, vị cứu tinh của tớ. Nihao, tớ là Trần Lập Nông, cậu có thể gọi là Nông Nông. Tớ biết là tớ đây rất dễ thương, nếu như cậu thích tớ thì xin lỗi nha tớ là hoa có chậu (caca à, người ta là không thèm đâu). Nhưng cậu đừng lo ân tình này nhất định sẽ trả aa^^"- Nông Nông xổ ra một tràn giới thiệu.
"Lâm Ngạn Tuấn."- Lạnh lùng đáp. "Cứu tinh? Cậu là cái người mà Tiểu Mũm... à không tiền bối Vưu đuổi theo??"
"Đúng a, lúc đó nếu không có cậu tớ đã bị đập bầm dập rồi."- Trần Lập Nông tỏ vẻ mặt đáng thương.
"Căn bản không cần cảm ơn, tôi là vô tình đụng phải."
"Không a, tất nhiên phải trả ơn cậu rồi"- Nông Nông cười típ mắt.
Lâm Ngạn Tuấn không quan tâm, chẳng muốn cãi lại, lôi sách vở ra bắt đầu bài học.
------- Dãy phân cách là ta----------💓💓
<Giờ ăn trưa>"Này nhanh lên còn xuống căntin nữa, cậu lâu quá đấy."- Vưu Trường Tĩnh cằn nhằn."Không ai ăn hết phần của cậu đâu."- Thái Từ Khôn cực kỳ bình tĩnh xếp sách vở gọn gàng.Vừa bước chân ra khỏi lớp, Thái Từ Khôn đã bị Vưu Trường Tĩnh lôi đi.Vừa mới đặt chân vào căntin thôi đã nghe tiếng hét cực to của anh bạn Justin:" Tiểu Vưu, Khôn Khôn tụi em ở đây!!!""Đã nói phải gọi là tiền bối"- Hai người đồng thanh." Cậu đừng có mà dạy hư Hạo Hạo, bớt cưng chiều đi"- Vưu Trường Tĩnh nói với với giọng ghen tị."Được, được, nhưng mà tôi có mỗi mình bảo bối thôi, không nuông chiều thì phải làm sao đây"- Thừa Thừa vênh ra khuôn mặt anh-đây-là-có-bồ."Chẳng thèm cãi với cậu, tôi đi lấy thức ăn không thì hết."- Đang định bước đi thì chợt nhớ ra quay đầu lại hỏi:" Này, Lâm Siêu Trạch đâu rồi?""Cậu ta thấy nãy có vẻ vội vàng lắm, bảo là sẽ không ăn cùng, chắc là lại có chuyện gì đó"- Justin chợt nhớ ra.🌻Đây là truyện đầu tay, nên có chút sơ sài. Vì lần đầu viết truyện nên có vẻ khá là không hay. Mong các cậu cho ý kiến sau khi đọc và ủng hộ truyện😙
🌼Hãy bấm vote ủng hộ chap nhé❤
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com