Tieu Thu Song Lai Chong Yeu Cung Chieu
Khi Mục Giai Nhan tỉnh lại, cô đang ở trong một căn phòng tối.
Cô nhớ một giờ trước cô còn ở bên trong phòng ngủ.
Mục Giai Nhan thử giật giật, lại phát hiện hai tay hai chân của cô không nhúc nhích được, hiện tại cô đã bị trói ở trên ghế.
Bắt cóc? Người nào lá gan lại lớn như vậy, dám bắt trói người ở Mục gia...... Quan trọng là, bọn họ lại trói thành công?
Không đúng, hiện tại coi như là có người nào đó muốn trói người của nhà họ Mục.
Người thứ nhất nên trói chính là ông nội, nếu không cũng có thể trói người quyền cao chức trọng như chị ba, dầu gì hiện tại Mục Giai Âm cũng là vợ của thủ trưởng, giá trị cũng lớn lắm, nhưng tại sao nhất định phải trói cô?
Mục Giai Nhan cũng không có hốt hoảng quá lâu, rất nhanh thì bình tĩnh lại.
Cô nhất định phải cố gắng tìm một cơ hội thích hợp nhất.
"Có ai không?" Mục Giai Nhan kêu chừng mấy tiếng, nhưng thủy chung không có ai trả lời. Nơi này rất tối, còn có chút ươn ướt, phòng rất âm u, Mục Giai Nhan căn bản là không thấy rõ, nhưng cảm giác chung quanh vẫn là rất trống trải, Mục Giai Nhan suy đoán nơi này hẳn là căn phòng dưới lòng đất.
Mục Giai Nhan ngồi trong phòng thật lâu nhưng cũng không có người đi vào. Lúc mới bắt đầu Mục Giai Nhan còn có thể gắng giữ tỉnh táo, nhưng chỉ qua mấy tiếng sau, tâm tình Mục Giai Nhan lại càng ngày càng hốt hoảng.
Không biết sợi dây này là cột vào trên người cô như thế nào, cô càng giãy giụa, sợi dây liền siết càng chặt. Mục Giai Nhan không dám giãy giụa, nhưng bị trói như vậy, tay chân đã sớm tê rần. Thời gian trong căn phòng tối giống như dừng lại, Mục Giai Nhan cũng không biết đã qua bao lâu.
Chỉ mới mấy tiếng mà thôi, Mục Giai Nhan lại cảm thấy hình như đã qua cả đời người rồi.
"Có ai không? Rốt cuộc có người hay không hả?" Mục Giai Nhan không để ý hình tượng quát to lên, giọng nói càng ngày càng bén nhọn: "Rốt cuộc là ai trói tôi tới nơi đây, nói chuyện đi!"
Bị bắt cóc không đáng sợ, đáng sợ là bị vứt bỏ.
Hiện tại trong lòng Mục Giai Nhan toát ra ý tưởng chính là bị vứt bỏ, chẳng lẽ có một nhóm tội phạm bắt cóc cô, còn chưa kịp xử lý chuyện của cô đã bị cảnh sát bắt được? Vậy thì cô phải làm thế nào?
Cô kêu lâu như vậy, cũng không có một người nào tới, nơi này nhất định là chỗ vắng vẻ. Làm thế nào, một mình cô đợi ở chỗ này, nếu như không có người phát hiện, cô có thể sẽ bị đói chết.
Đói chết! Mục Giai Nhan từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ qua có một ngày cô lại có thể chết bằng phương pháp này.
Mục Giai Nhan rất hoảng sợ quát to lên, ngày thường giọng nói ngọt ngào giống như chim Hoàng Oanh, nhưng mà hôm nay nghe giống như muốn đâm thủng mọi thứ.
Nhưng bên trong phòng vẫn luôn không có ai.
Ngày hôm sau, lúc Mục Giai Âm thấy dáng vẻ của Mục Giai Nhan, không khỏi lấy làm kinh hãi.
Tóc Mục Giai Nhan tán loạn, vẻ mặt ngốc trệ, một đôi mắt tràn đầy tia máu, so với mắt của quỷ hút máu trên TV còn dọa người hơn.
"Phu nhân, cẩn thận chút." Phía trước, vệ sĩ dẫn đường nói với Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm cười cười, ngược chiều ánh sáng trông thấy Mục Giai Nhan. Kiếp trước đến kiếp này, lần đầu tiên thấy Mục Giai Nhan nhếch nhác như thế.
Đột nhiên ánh đèn sáng lên, khiến trước mắt Mục Giai Nhan lóe lóe, Mục Giai Nhan nhất thời cũng không quản người đến là ai, lớn tiếng hô: "Các ngươi mau thả tôi trở về, tôi là Mục Giai Nhan! Ông nội tôi trước kia là thủ tướng, bây giờ anh rể của tôi là thủ trưởng quân khu của thành phố A, bạn trai tôi là tổng giám đốc tập đoàn Bảo Lan, nếu các người dám trêu chọc tôi, nhất định tôi sẽ để cho các người không chết tử tế được."
Mặt vệ sĩ không chút thay đổi tiếp tục dẫn đường, nhắc nhở Mục Giai Âm: "Phu nhân, cẩn thận chút, cầu thang này xây dựng có chút dốc."
Mục Giai Âm không có đi quá nhanh, từ từ đi xuống cầu thang.
Không chết tử tế được sao? Có lẽ vậy, nếu như Mục Giai Nhan hi vọng kết cục của cô ta là như vậy.
Lúc đến một nửa bậc thang, vệ sĩ nhìn phương hướng Mục Giai Nhan, mới lại nhỏ giọng dò hỏi: "Phu nhân, vị tiểu thư kia đi tiểu tại chỗ, có cần dọn dẹp không khí trong phòng ngầm dưới đất hay không?"
Căn phòng dưới đất này không thông khí, mùi nước tiểu của Mục Giai Nhan lẫn với mùi mồ hôi nhàn nhạt, thật sự là có chút khó ngửi.
Trở về nên tắm. Mục Giai Âm nghĩ thầm.
Mục Giai Âm gật đầu một cái: "Ừ, dọn dẹp một chút đi."
Lúc này vệ sĩ mới báo cho những người khác, quạt gió trên nóc phòng vừa mở, trong nháy mắt, bầu không khí liền mát mẻ không ít. Thần trí Mục Giai Nhan cũng khôi phục không ít.
Nhìn rõ người tới, trong nháy mắt, mắt Mục Giai Nhan trừng cực lớn, con mắt hơi lồi ra, giống như là muốn trừng rớt con ngươi ra ngoài: "Mục Giai Âm! Lại là cô bắt cóc tôi, cô có lương tâm hay không?"
Mục Giai Âm ra dấu một cái, vệ sĩ cung kính lui ra ngoài.
"Không có." Mục Giai Âm nhìn Mục Giai Nhan nói: "Từ lúc cô bắt đầu không ngừng đào góc tường nhà tôi, hủy hình tượng của tôi, tôi liền không cần vật kia rồi."
"Muốn cái đồ vật kia thì có ích lợi gì, con người vẫn nên sống phóng túng một chút mới tốt." Mục Giai Âm nhìn Mục Giai Nhan cười cực kỳ ngọt ngào: "Thí dụ như nói, tôi muốn trói cô tới đây, liền trói tới."
Phòng dưới đất rất trống trải, hơn 100 mét vuông, chỉ để một cái ghế sa lon và một cái ghế làm bằng gỗ lim, phía trên trói Mục Giai Nhan.
Mục Giai Âm ngồi xuống ghế sofa, ghế sofa mềm mại lập tức bao phủ Mục Giai Âm.
Dĩ nhiên là Mục Giai Nhan tưởng tượng ra được cảm giác ngồi ở trên ghế sofa đó thoải mái dễ chịu ra sao, nhìn trên mặt Mục Giai Âm mang theo một nụ cười tà ác, thích thú.
Mục Giai Nhan liều mạng kiềm chế, một đôi môi cũng sắp cắn nát, rốt cuộc Mục Giai Nhan cũng tìm được lý trí: "Chị ba, em biết rõ chị là vì em nói những lời đó cho Ngô Oánh Oánh mà giận em, tất cả đều bởi vì em ghen tỵ chị. Chị ba, chị không thể xem mặt mũi ba mẹ của chúng ta mà tha cho em lần này sao? Em thật sự biết sai rồi, chị ba, em không dám nữa đâu!"
Mục Giai Âm nhìn Mục Giai Nhan bởi vì cố nén tức giận, ngay cả mạch máu trên cổ cũng nổi cả lên: "Giai Nhan, không cần dối trá như vậy, cô không thể sống mà đi ra căn phòng dưới đất này, muốn nói gì thì cứ nói đi, tôi đều nghe. Cô cũng đừng nhắc chuyện của ba mẹ, hàng năm đến ngày tết, lúc đi bái tế ba mẹ cô đều giả bộ bệnh tránh không đi, cô còn không biết xấu hổ nói chuyện ba mẹ với tôi?"
Bái tế? Không khí ở nghĩa địa rất âm u, ai muốn đi tới đó, cũng không phải là tiệc, còn có thể để cho cô náo động. Chị hai cũng chỉ đi vài năm, về sau liền không đi nữa, hàng năm cũng chỉ có Mục Giai Âm ngốc nghếch đi bái tế ba mẹ.
Nhưng...... Mục Giai Âm nói gì? Cô không thể nào sống mà đi ra gian phòng này?
"Mục Giai Âm, chị dám!" Một tia lý trí cuối cùng trong đầu Mục Giai Nhan cũng đứt: "Chị quên chị đã cam kết với ông nội cái gì sao? Chị đã nói sẽ không đối phó tôi đấy! Chị đúng là bỉ ổi, nói một đằng làm một nẻo."
"Không có lương tâm, nói một đằng làm một nẻ, bỉ ổi, ở trong lòng cô, tôi còn là người như thế nào, nói ra toàn bộ đi." Mục Giai Âm nghiêng đầu nhìn Mục Giai Nhan, cười một tiếng nói: "Về sau, cô không còn cơ hội này nữa đâu."
"Mục Giai Âm, tôi cho chị biết, nếu là tôi mất tích, người thứ nhất ông nội hoài nghi chính là chị, chị phải thả tôi, về sau tất cả đều dễ nói chuyện, tôi tuyệt đối sẽ không nhắc tới chị với ông nội." Mục Giai Nhan nhìn Mục Giai Âm, giọng nói cao cao tại thượng, giống như là đang bố thí.
Đôi môi Mục Giai Âm cong cong: "Ông nội sẽ hoài nghi tôi ư? Cô căn bản cũng chưa có mất tích mà? Tối hôm qua cô còn hoàn hảo ngủ ở nhà họ Mục đấy."
"Chị có ý tứ gì?" Mục Giai Nhan có chút nghi ngờ, thật sự không hiểu đến tột cùng Mục Giai Âm muốn nói cái gì.
"Tôi để cho cô biết rõ ràng." Giọng nói Mục Giai Âm nhẹ nhàng, bấm điện thoại trên tường.
Chỉ chốc lát sau, vệ sĩ liền từ trên cầu thang mang vào một người phụ nữ bị bịt mắt.
Chờ vệ sĩ tháo mặt nạ người phụ nữ đó xuống, con ngươi Mục Giai Nhan không khỏi phóng đại lần nữa.
Cô gái kia, dáng dấp giống cô như đúc! Không chỉ có như thế, ngay cả phong cách yếu đuối của cô gái kia đều giống cô như đúc.
Cô gái kia giống như đã biết sự tồn tại của Mục Giai Nhan, ánh mắt của cô ta chỉ nhẹ nhàng rơi vào trên người Mục Giai Nhan chốc lát, liền lập tức nhìn về phía Mục Giai Âm nói: "Chị khoẻ."
"Ngày hôm qua sống ở nhà có tốt không?" Mục Giai Âm hỏi.
"Dạ, rất tốt. Mục Giai Nhan có thói quen ghi nhật kí, mặc dù không nhiều, nhưng khi nhìn những thứ kia cùng với những chuyện chị đã nói cho em biết, em đã có thể đóng giả nhân vật này rồi." Cô gái kia nói: "Ngày hôm qua, cả nhà trên dưới cũng không có nghi ngờ em, em còn cố ý cãi nhau một trận với Mục Uẩn Ngạo, Mục Uẩn Ngạo cũng không có phát hiện em có cái gì không đúng."
Mục Giai Âm nhíu nhíu mày, mới nói: "Mục Giai Nhan chính là cô, là chính cô có thói quen ghi nhật kí, không phải cô ta.""Dạ, em biết rồi." Cô gái kia gật đầu một cái, trong lúc nói chuyện đều mang một chút uất ức nho nhỏ. Cùng giọng nói của Mục Giai Nhan là hoàn toàn giống nhau.
Mục Giai Nhan giương mắt mà nhìn mọi chuyện trước mặt.
Cái này không thể nào...... Làm sao sẽ có người giống cô như thế, làm sao lại như vậy?
"Còn nữa, sau này không nên làm ông nội tức giận nữa, có rãnh rỗi thì bồi ông ấy." Mục Giai Âm lại nói.
"Dạ, chuyện tối ngày hôm qua sẽ không xảy ra nữa." Cô gái kia tương đối nghe lời.
"Vất vả cho cô rồi, cô về nhà trước đi, nếu ông nội biết cô chuồn êm ra ngoài lại nổi giận đó." Mục Giai Âm vỗ vỗ bả vai cô gái kia, khẽ cười cười.
Sau đó thì lại có vệ sĩ tới cho cô gái kia mang mặt nạ, mang theo cô gái kia đi ra ngoài.
"Thấy rõ?" Mục Giai Âm chậm rãi hỏi Mục Giai Nhan: "Cô cảm thấy ông nội sẽ hoài nghi tôi sao?"
"Sớm muộn gì cũng sẽ lộ tẩy thôi, mọi người đều sẽ phát hiện cô ta không phải là Mục Giai Nhan!" Mục Giai Nhan giận dữ hét, cô gái kia không phải cô, không phải!
"Mục Giai Nhan chân chính là khắp người đều bốc mùi nước tiểu ngồi ở chỗ này sao?" Mục Giai Âm nhẹ nhàng giơ giơ lên khóe môi: "Cô gái kia sẽ không bị phát hiện."
"Giai Nhan, có một câu gọi là người đang làm, trời đang nhìn." Ngón tay Mục Giai Âm nhẹ nhàng gõ lên ghế sa lon, từng câu từng chữ, rõ ràng là giọng nói nhẹ nhàng, rơi vào trong lỗ tai Mục Giai Nhan thì từng chữ cũng như tiếng sấm: "Lúc học trung học, cô ghi hận dung mạo của cô gái kia so với cô dễ nhìn, liền kêu một đám nam sinh cưỡng bức cô ấy, sau đó cô còn rộng lượng phát tán hình cô gái này bị lăng nhục lên mạng, cô gái này cũng chỉ có thể nghỉ học, từ đó đến nay sống người không ra người, quỷ không ra quỷ."
"Mục Giai Nhan, cô bị một người theo dõi vài chục năm, cô có biết hay không?" Mục Giai Âm nhìn vẻ mặt bối rối của Mục Giai Nhan, rất có hứng thú nói: "Cô gái ấy còn hiểu rõ cô hơn tôi nhiều, thậm chí còn hiểu rõ mọi chuyện hơn cô."
"Vậy thì thế nào? Cách cư xử của tôi và người khác, cô ta không thể nào biết được." Mục Giai Nhan đấu tranh dữ dội, rống giận với Mục Giai Âm.
Năm đó, cô nên xử lý sạch sẽ một chút, nữ sinh kia, cô nên trực tiếp đẩy cô ta từ lầu cuối xuống! Ai bảo dáng dấp cô ta xinh đẹp như vậy? Nam sinh cô thích lại nói cho cô biết, người anh ta thích là nữ sinh kia!
Không phải là lỗi của cô! Nữ sinh kia lại còn dám ghi hận cô, lại dám hóa thành hình dạng của cô đi trả thù cô, cô ta đáng chết!
"Con người đều sẽ quên một ít chuyện." Mục Giai Âm khẽ cười cười: "Những chi tiết gì đó, quên mất là chuyện rất bình thường, cô cảm thấy thế nào?"
"Mục Giai Âm......Rốt cuộc chị muốn làm gì? Giết người là phạm pháp chị có biết hay không?" Mục Giai Nhan giống như điên cuồng, cái ghế cồng kềnh bởi vì Mục Giai Nhan giãy giụa mà loạn quạng, đùng đùng đùng, ở trên sàn nhà gõ ra từng cái tiết tấu nặng nề.
"Không làm gì, trước khi cô chết, tôi còn muốn hỏi cô một vài vấn đề." Mục Giai Âm quay đầu lại tìm hiểu phía sau mình: "Tôi biết rõ cô sẽ không thành thật trả lời vấn đề của tôi, cho nên chúng ta nên thử vài thứ trước đã."
"Chị muốn làm gì?" Tâm Mục Giai Nhan phảng phất bị treo ngược lên.
Hôm nay Mục Giai Âm dầu muối đều không ăn để cho cô cảm thấy sợ tới cực điểm, cố tình Mục Giai Âm nói từng câu từng chữ đều mang nụ cười, nụ cười kia âm trầm giống như lệ quỷ muốn đoạt đi mạng sống của cô mà.
Mục Giai Nhan nuốt nước miếng một cái nói: "Mục Giai Âm, chị...... Để Quyền Thiệu Viêm biết, chị là một người phụ nữ như vậy, chị chờ thân bại danh liệt đi!"
"Cô biết ai dẫn tôi tới nơi này sao?" Nụ cười trên môi Mục Giai Âm càng thêm ngọt ngào.
Mục Giai Nhan cắn cắn môi, một dự cảm không tốt hiện lên.
"Là Quyền Thiệu Viêm đó." Mục Giai Âm rất tốt bụng công bố đáp án: "Người ở bên ngoài coi chừng cũng là người của Quyền Thiệu Viêm, Giai Nhan, tôi rất ngạc nhiên, rốt cuộc cô là từ đâu có tự tin luôn cảm thấy Quyền Thiệu Viêm sẽ thích cô."
Đột nhiên giọng nói của Mục Giai Âm trở nên nghiêm túc: "Tôi càng hiếu kỳ, đến tột cùng là ai cho cô lá gan, để cho cô một lần lại một lần phá hư hôn nhân của tôi, để cho cô một lần lại một lần xuống tay ác độc với đứa bé trong bụng tôi?"
"Chị rốt cuộc đang nói cái gì? Đứa bé trong bụng của chị chính là Ngô Oánh Oánh làm hại, tại sao chị không đi gây sự với cô ta?" Mục Giai Nhan vội vàng dời đi thù hận của Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm không hề mỉm cười nữa, con ngươi sắp phun lửa rõ ràng chứa đầy thù hận. Nồng nặc, giống như có thể nuốt hết tất cả lửa giận.
"Cho nên, trong mỹ phẩm dưỡng da của tôi có chứa thành phần gây sinh non cũng là Ngô Oánh Oánh làm?" Mục Giai Âm cười lạnh nhìn Mục Giai Nhan. Khi đó, cô cũng biết Mục Giai Nhan sẽ nắm lấy tất cả cơ hội tới đối phó cô.
"Giai Nhan, cô thật sự có bản lãnh, mỗi lần đều có thể bức tôi đến đường cùng." Nụ cười trên mặt Mục Giai Âm rốt cuộc đã trở lại, thanh thanh đạm đạm giống như là gió xuân êm dịu nhất: "Vốn dĩ cô gái kia là chuẩn bị chờ đủ mười tháng sau khi đứa bé của tôi ra đời mới bắt đầu đối phó tôi, vốn dĩ tôi còn chưa từng nghĩ sẽ đối với cô làm đến một bước này. Nhưng cô luôn có thể để cho tôi lòng dạ độc ác. Giai Nhan, về sau, tôi sẽ không lương thiện đối với bất cứ người nào nữa."
"Chị rốt cuộc đang nói cái gì? Cái gì mỹ phẩm dưỡng da?" Ngón tay Mục Giai Nhan đâm vào lòng bàn tay mình. Mặc dù trong lòng đã sớm tuyệt vọng, nhưng Mục Giai Nhan còn chờ mong, hi vọng Mục Giai Âm có thể giống như bình thường, cho cô thêm một cơ hội.
Lần đó, cô đi vào nhà Mục Giai Âm bỏ thuốc vào mỹ phẩm dưỡng da, nhưng mà Mục Giai Âm làm sao biết? Khi đó cô ta rõ ràng ở trong phòng bếp nấu cơm cho cô nha.
Khiến Mục Giai Nhan thất vọng chính là, lần này Mục Giai Âm căn bản cũng không có để ý đến cô, mà là tránh qua một bên, mặc cho đám vệ sĩ kia tiến bố trí gian phòng.
Những người vệ sĩ kia đẩy mạnh tới một cái thùng lớn, lại đem tới đây một mặt gương rất lớn.
Rất nhanh, Mục Giai Nhan đối diện với tấm gương treo trên tường. Vốn là ghế sa lon đặt ở đối diện Mục Giai Nhan cũng bị dời đi.
Mục Giai Nhan không thể tin nhìn trong gương...... Cô nhất định là đã xuyên không rồi, đúng, cô nhất định là xuyên qua đến trên người của bà điên nào đó.
Trong gương dáng vẻ cô tiều tuỵ, sắc mặt khô vàng, một đôi mắt đỏ giống như là mắt thỏ, quần áo trên người càng thêm xốc xếch đến cực hạn. Lúc đầu, cô mặc chính là quần ngủ đơn giản, căn phòng dưới đất này vừa lạnh vừa ươn ướt, không có khí ấm, trên người Mục Giai Nhan sớm đã bị đông lạnh. Mạch máu kia giống như càng thêm xuyên thấu qua da thịt trắng nõn, một cái tiếp một cái dữ tợn, xem rất kinh khủng.
Mà trên người cô chỗ bị trói đã sớm xuất hiện dấu vết tím bầm giống như là bị ngược đãi.
Bởi vì cô giãy giụa, quần ngủ vốn là phủ đến cái mông, thoáng đi xuống một chút, lúc này sớm đã bị xốc lên thật cao, chỉ lộ ra một cái quần lót nhỏ màu trắng mang chút hấp dẫn.
Mà hiện tại, Mục Giai Nhan rõ ràng nhìn thấy, trong lúc này dưới quần lót của cô thấm ra nước tiểu màu vàng. Còn phía dưới ghế cô ngồi có một ít nước...... Cho nên những người đàn ông kia mới vừa tiến vào thấy chính là bộ dáng này của cô?
Mục Giai Nhan xoay đầu về phía Mục Giai Âm: "Mục Giai Âm, chị không thể làm như vậy! Không thể như vậy!"
Mà lúc cô thấy bên cạnh mình còn đứng một người đàn ông, giọng Mục Giai Nhan lanh lảnh hơn: "Mày đi ra ngoài cho tôi! Ai cho mày đứng ở chỗ này, đi ra ngoài!"
Mục Giai Nhan đưa tay muốn đẩy người đàn ông kia, nhưng bởi vì tay chân cũng bị trói chặt, Mục Giai Nhan căn bản không thể động.
Mà dưới sự đấu tranh dữ dội, cái ghế rốt cuộc mang theo Mục Giai Nhan cùng nhau ngã trên mặt đất.
Không hề phòng bị, Mục Giai Nhan liền trực tiếp bị đập đầu, một tiếng động lớn, khiến suy nghĩ Mục Giai Âm ở bên ngoài rốt cuộc bay trở lại.
"Mới có như vậy, cô đã không chịu nổi?" Mục Giai Âm mỉm cười nhìn Mục Giai Nhan.
Kiếp trước, Mục Giai Nhan cũng đối với cô làm như vậy.
Cả ngày lẫn đêm Mục Giai Nhan nhìn về phía mặt gương này vui vẻ xem cô bị hủy dung mạo.
Mục Giai Nhan có biết, khi cô lần đầu tiên bị khóa chặt trong căn phòng tối này thì cho dù là bị đói bụng suốt cả hai ngày, cô lại ngay cả chút phản ứng cũng không có. Sớm đã thành thói quen......
"Mục Giai Âm, chị chính là ma quỷ, chị lại dám làm vậy với em gái ruột của mình!" Mục Giai Nhan trợn mắt nhìn Mục Giai Âm: "Ông nội giáo dục chúng ta như thế nào, chẳng lẽ chị quên sao?"
"Chưa, tôi chỉ là bị người ép đến đường cùng, thân bất do kỷ mà thôi." Nụ cười Mục Giai Âm trong suốt, đi tới bước này cũng là do Mục Giai Nhan cô ban tặng.
"Mục Giai Nhan, tôi hỏi cô, cô tra được nhược điểm gì của Mục Giai Thu?" Mục Giai Âm nhìn giọng nói của Mục Giai Nhan từ từ trở nên đông lạnh: "Nói đi, tôi có thể suy tính để cho cô chết nhẹ nhõm một chút."
"Tôi cái gì cũng không có tra được!" Mục Giai Nhan dùng ánh mắt thù hận nhìn Mục Giai Âm nói: "Mục Giai Âm, ông nội, chị hai, bọn họ sẽ thay tôi báo thù!"
Mục Giai Âm hướng về phía người đàn ông đứng bên người Mục Giai Nhan nháy mắt, người đàn ông kia hiểu ý, từ bên cạnh lấy ra một cây bông băng, cầm lấy một cái bình nhỏ bên cạnh, chấm chút nước trong bình, đè lại đầu Mục Giai Nhan, hờ hững ở trên khuôn mặt Mục Giai Nhan bôi bôi trét trét.
Nước kia lau đến trên mặt vẫn thấy nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng không tới một giây, chính là đau như thiêu như đốt.
Cảm giác đau đến mỗi một dây thần kinh của Mục Giai Nhan, Mục Giai Nhan không nhịn được cất giọng thét lên, nước mắt trên mặt càng thêm không khống chế được trào ra. Mà lại một lần nữa, Mục Giai Nhan không cầm được, trong không khí lan tràn ra một cỗ nồng nặc mùi khai của nước tiểu.
"Phu nhân, có muốn chặn lại miệng của cô ta hay không?" Vệ sĩ thấy Mục Giai Âm lui về phía sau một bước, liền làm tròn bổn phận hỏi.
Cô nhớ một giờ trước cô còn ở bên trong phòng ngủ.
Mục Giai Nhan thử giật giật, lại phát hiện hai tay hai chân của cô không nhúc nhích được, hiện tại cô đã bị trói ở trên ghế.
Bắt cóc? Người nào lá gan lại lớn như vậy, dám bắt trói người ở Mục gia...... Quan trọng là, bọn họ lại trói thành công?
Không đúng, hiện tại coi như là có người nào đó muốn trói người của nhà họ Mục.
Người thứ nhất nên trói chính là ông nội, nếu không cũng có thể trói người quyền cao chức trọng như chị ba, dầu gì hiện tại Mục Giai Âm cũng là vợ của thủ trưởng, giá trị cũng lớn lắm, nhưng tại sao nhất định phải trói cô?
Mục Giai Nhan cũng không có hốt hoảng quá lâu, rất nhanh thì bình tĩnh lại.
Cô nhất định phải cố gắng tìm một cơ hội thích hợp nhất.
"Có ai không?" Mục Giai Nhan kêu chừng mấy tiếng, nhưng thủy chung không có ai trả lời. Nơi này rất tối, còn có chút ươn ướt, phòng rất âm u, Mục Giai Nhan căn bản là không thấy rõ, nhưng cảm giác chung quanh vẫn là rất trống trải, Mục Giai Nhan suy đoán nơi này hẳn là căn phòng dưới lòng đất.
Mục Giai Nhan ngồi trong phòng thật lâu nhưng cũng không có người đi vào. Lúc mới bắt đầu Mục Giai Nhan còn có thể gắng giữ tỉnh táo, nhưng chỉ qua mấy tiếng sau, tâm tình Mục Giai Nhan lại càng ngày càng hốt hoảng.
Không biết sợi dây này là cột vào trên người cô như thế nào, cô càng giãy giụa, sợi dây liền siết càng chặt. Mục Giai Nhan không dám giãy giụa, nhưng bị trói như vậy, tay chân đã sớm tê rần. Thời gian trong căn phòng tối giống như dừng lại, Mục Giai Nhan cũng không biết đã qua bao lâu.
Chỉ mới mấy tiếng mà thôi, Mục Giai Nhan lại cảm thấy hình như đã qua cả đời người rồi.
"Có ai không? Rốt cuộc có người hay không hả?" Mục Giai Nhan không để ý hình tượng quát to lên, giọng nói càng ngày càng bén nhọn: "Rốt cuộc là ai trói tôi tới nơi đây, nói chuyện đi!"
Bị bắt cóc không đáng sợ, đáng sợ là bị vứt bỏ.
Hiện tại trong lòng Mục Giai Nhan toát ra ý tưởng chính là bị vứt bỏ, chẳng lẽ có một nhóm tội phạm bắt cóc cô, còn chưa kịp xử lý chuyện của cô đã bị cảnh sát bắt được? Vậy thì cô phải làm thế nào?
Cô kêu lâu như vậy, cũng không có một người nào tới, nơi này nhất định là chỗ vắng vẻ. Làm thế nào, một mình cô đợi ở chỗ này, nếu như không có người phát hiện, cô có thể sẽ bị đói chết.
Đói chết! Mục Giai Nhan từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ qua có một ngày cô lại có thể chết bằng phương pháp này.
Mục Giai Nhan rất hoảng sợ quát to lên, ngày thường giọng nói ngọt ngào giống như chim Hoàng Oanh, nhưng mà hôm nay nghe giống như muốn đâm thủng mọi thứ.
Nhưng bên trong phòng vẫn luôn không có ai.
Ngày hôm sau, lúc Mục Giai Âm thấy dáng vẻ của Mục Giai Nhan, không khỏi lấy làm kinh hãi.
Tóc Mục Giai Nhan tán loạn, vẻ mặt ngốc trệ, một đôi mắt tràn đầy tia máu, so với mắt của quỷ hút máu trên TV còn dọa người hơn.
"Phu nhân, cẩn thận chút." Phía trước, vệ sĩ dẫn đường nói với Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm cười cười, ngược chiều ánh sáng trông thấy Mục Giai Nhan. Kiếp trước đến kiếp này, lần đầu tiên thấy Mục Giai Nhan nhếch nhác như thế.
Đột nhiên ánh đèn sáng lên, khiến trước mắt Mục Giai Nhan lóe lóe, Mục Giai Nhan nhất thời cũng không quản người đến là ai, lớn tiếng hô: "Các ngươi mau thả tôi trở về, tôi là Mục Giai Nhan! Ông nội tôi trước kia là thủ tướng, bây giờ anh rể của tôi là thủ trưởng quân khu của thành phố A, bạn trai tôi là tổng giám đốc tập đoàn Bảo Lan, nếu các người dám trêu chọc tôi, nhất định tôi sẽ để cho các người không chết tử tế được."
Mặt vệ sĩ không chút thay đổi tiếp tục dẫn đường, nhắc nhở Mục Giai Âm: "Phu nhân, cẩn thận chút, cầu thang này xây dựng có chút dốc."
Mục Giai Âm không có đi quá nhanh, từ từ đi xuống cầu thang.
Không chết tử tế được sao? Có lẽ vậy, nếu như Mục Giai Nhan hi vọng kết cục của cô ta là như vậy.
Lúc đến một nửa bậc thang, vệ sĩ nhìn phương hướng Mục Giai Nhan, mới lại nhỏ giọng dò hỏi: "Phu nhân, vị tiểu thư kia đi tiểu tại chỗ, có cần dọn dẹp không khí trong phòng ngầm dưới đất hay không?"
Căn phòng dưới đất này không thông khí, mùi nước tiểu của Mục Giai Nhan lẫn với mùi mồ hôi nhàn nhạt, thật sự là có chút khó ngửi.
Trở về nên tắm. Mục Giai Âm nghĩ thầm.
Mục Giai Âm gật đầu một cái: "Ừ, dọn dẹp một chút đi."
Lúc này vệ sĩ mới báo cho những người khác, quạt gió trên nóc phòng vừa mở, trong nháy mắt, bầu không khí liền mát mẻ không ít. Thần trí Mục Giai Nhan cũng khôi phục không ít.
Nhìn rõ người tới, trong nháy mắt, mắt Mục Giai Nhan trừng cực lớn, con mắt hơi lồi ra, giống như là muốn trừng rớt con ngươi ra ngoài: "Mục Giai Âm! Lại là cô bắt cóc tôi, cô có lương tâm hay không?"
Mục Giai Âm ra dấu một cái, vệ sĩ cung kính lui ra ngoài.
"Không có." Mục Giai Âm nhìn Mục Giai Nhan nói: "Từ lúc cô bắt đầu không ngừng đào góc tường nhà tôi, hủy hình tượng của tôi, tôi liền không cần vật kia rồi."
"Muốn cái đồ vật kia thì có ích lợi gì, con người vẫn nên sống phóng túng một chút mới tốt." Mục Giai Âm nhìn Mục Giai Nhan cười cực kỳ ngọt ngào: "Thí dụ như nói, tôi muốn trói cô tới đây, liền trói tới."
Phòng dưới đất rất trống trải, hơn 100 mét vuông, chỉ để một cái ghế sa lon và một cái ghế làm bằng gỗ lim, phía trên trói Mục Giai Nhan.
Mục Giai Âm ngồi xuống ghế sofa, ghế sofa mềm mại lập tức bao phủ Mục Giai Âm.
Dĩ nhiên là Mục Giai Nhan tưởng tượng ra được cảm giác ngồi ở trên ghế sofa đó thoải mái dễ chịu ra sao, nhìn trên mặt Mục Giai Âm mang theo một nụ cười tà ác, thích thú.
Mục Giai Nhan liều mạng kiềm chế, một đôi môi cũng sắp cắn nát, rốt cuộc Mục Giai Nhan cũng tìm được lý trí: "Chị ba, em biết rõ chị là vì em nói những lời đó cho Ngô Oánh Oánh mà giận em, tất cả đều bởi vì em ghen tỵ chị. Chị ba, chị không thể xem mặt mũi ba mẹ của chúng ta mà tha cho em lần này sao? Em thật sự biết sai rồi, chị ba, em không dám nữa đâu!"
Mục Giai Âm nhìn Mục Giai Nhan bởi vì cố nén tức giận, ngay cả mạch máu trên cổ cũng nổi cả lên: "Giai Nhan, không cần dối trá như vậy, cô không thể sống mà đi ra căn phòng dưới đất này, muốn nói gì thì cứ nói đi, tôi đều nghe. Cô cũng đừng nhắc chuyện của ba mẹ, hàng năm đến ngày tết, lúc đi bái tế ba mẹ cô đều giả bộ bệnh tránh không đi, cô còn không biết xấu hổ nói chuyện ba mẹ với tôi?"
Bái tế? Không khí ở nghĩa địa rất âm u, ai muốn đi tới đó, cũng không phải là tiệc, còn có thể để cho cô náo động. Chị hai cũng chỉ đi vài năm, về sau liền không đi nữa, hàng năm cũng chỉ có Mục Giai Âm ngốc nghếch đi bái tế ba mẹ.
Nhưng...... Mục Giai Âm nói gì? Cô không thể nào sống mà đi ra gian phòng này?
"Mục Giai Âm, chị dám!" Một tia lý trí cuối cùng trong đầu Mục Giai Nhan cũng đứt: "Chị quên chị đã cam kết với ông nội cái gì sao? Chị đã nói sẽ không đối phó tôi đấy! Chị đúng là bỉ ổi, nói một đằng làm một nẻo."
"Không có lương tâm, nói một đằng làm một nẻ, bỉ ổi, ở trong lòng cô, tôi còn là người như thế nào, nói ra toàn bộ đi." Mục Giai Âm nghiêng đầu nhìn Mục Giai Nhan, cười một tiếng nói: "Về sau, cô không còn cơ hội này nữa đâu."
"Mục Giai Âm, tôi cho chị biết, nếu là tôi mất tích, người thứ nhất ông nội hoài nghi chính là chị, chị phải thả tôi, về sau tất cả đều dễ nói chuyện, tôi tuyệt đối sẽ không nhắc tới chị với ông nội." Mục Giai Nhan nhìn Mục Giai Âm, giọng nói cao cao tại thượng, giống như là đang bố thí.
Đôi môi Mục Giai Âm cong cong: "Ông nội sẽ hoài nghi tôi ư? Cô căn bản cũng chưa có mất tích mà? Tối hôm qua cô còn hoàn hảo ngủ ở nhà họ Mục đấy."
"Chị có ý tứ gì?" Mục Giai Nhan có chút nghi ngờ, thật sự không hiểu đến tột cùng Mục Giai Âm muốn nói cái gì.
"Tôi để cho cô biết rõ ràng." Giọng nói Mục Giai Âm nhẹ nhàng, bấm điện thoại trên tường.
Chỉ chốc lát sau, vệ sĩ liền từ trên cầu thang mang vào một người phụ nữ bị bịt mắt.
Chờ vệ sĩ tháo mặt nạ người phụ nữ đó xuống, con ngươi Mục Giai Nhan không khỏi phóng đại lần nữa.
Cô gái kia, dáng dấp giống cô như đúc! Không chỉ có như thế, ngay cả phong cách yếu đuối của cô gái kia đều giống cô như đúc.
Cô gái kia giống như đã biết sự tồn tại của Mục Giai Nhan, ánh mắt của cô ta chỉ nhẹ nhàng rơi vào trên người Mục Giai Nhan chốc lát, liền lập tức nhìn về phía Mục Giai Âm nói: "Chị khoẻ."
"Ngày hôm qua sống ở nhà có tốt không?" Mục Giai Âm hỏi.
"Dạ, rất tốt. Mục Giai Nhan có thói quen ghi nhật kí, mặc dù không nhiều, nhưng khi nhìn những thứ kia cùng với những chuyện chị đã nói cho em biết, em đã có thể đóng giả nhân vật này rồi." Cô gái kia nói: "Ngày hôm qua, cả nhà trên dưới cũng không có nghi ngờ em, em còn cố ý cãi nhau một trận với Mục Uẩn Ngạo, Mục Uẩn Ngạo cũng không có phát hiện em có cái gì không đúng."
Mục Giai Âm nhíu nhíu mày, mới nói: "Mục Giai Nhan chính là cô, là chính cô có thói quen ghi nhật kí, không phải cô ta.""Dạ, em biết rồi." Cô gái kia gật đầu một cái, trong lúc nói chuyện đều mang một chút uất ức nho nhỏ. Cùng giọng nói của Mục Giai Nhan là hoàn toàn giống nhau.
Mục Giai Nhan giương mắt mà nhìn mọi chuyện trước mặt.
Cái này không thể nào...... Làm sao sẽ có người giống cô như thế, làm sao lại như vậy?
"Còn nữa, sau này không nên làm ông nội tức giận nữa, có rãnh rỗi thì bồi ông ấy." Mục Giai Âm lại nói.
"Dạ, chuyện tối ngày hôm qua sẽ không xảy ra nữa." Cô gái kia tương đối nghe lời.
"Vất vả cho cô rồi, cô về nhà trước đi, nếu ông nội biết cô chuồn êm ra ngoài lại nổi giận đó." Mục Giai Âm vỗ vỗ bả vai cô gái kia, khẽ cười cười.
Sau đó thì lại có vệ sĩ tới cho cô gái kia mang mặt nạ, mang theo cô gái kia đi ra ngoài.
"Thấy rõ?" Mục Giai Âm chậm rãi hỏi Mục Giai Nhan: "Cô cảm thấy ông nội sẽ hoài nghi tôi sao?"
"Sớm muộn gì cũng sẽ lộ tẩy thôi, mọi người đều sẽ phát hiện cô ta không phải là Mục Giai Nhan!" Mục Giai Nhan giận dữ hét, cô gái kia không phải cô, không phải!
"Mục Giai Nhan chân chính là khắp người đều bốc mùi nước tiểu ngồi ở chỗ này sao?" Mục Giai Âm nhẹ nhàng giơ giơ lên khóe môi: "Cô gái kia sẽ không bị phát hiện."
"Giai Nhan, có một câu gọi là người đang làm, trời đang nhìn." Ngón tay Mục Giai Âm nhẹ nhàng gõ lên ghế sa lon, từng câu từng chữ, rõ ràng là giọng nói nhẹ nhàng, rơi vào trong lỗ tai Mục Giai Nhan thì từng chữ cũng như tiếng sấm: "Lúc học trung học, cô ghi hận dung mạo của cô gái kia so với cô dễ nhìn, liền kêu một đám nam sinh cưỡng bức cô ấy, sau đó cô còn rộng lượng phát tán hình cô gái này bị lăng nhục lên mạng, cô gái này cũng chỉ có thể nghỉ học, từ đó đến nay sống người không ra người, quỷ không ra quỷ."
"Mục Giai Nhan, cô bị một người theo dõi vài chục năm, cô có biết hay không?" Mục Giai Âm nhìn vẻ mặt bối rối của Mục Giai Nhan, rất có hứng thú nói: "Cô gái ấy còn hiểu rõ cô hơn tôi nhiều, thậm chí còn hiểu rõ mọi chuyện hơn cô."
"Vậy thì thế nào? Cách cư xử của tôi và người khác, cô ta không thể nào biết được." Mục Giai Nhan đấu tranh dữ dội, rống giận với Mục Giai Âm.
Năm đó, cô nên xử lý sạch sẽ một chút, nữ sinh kia, cô nên trực tiếp đẩy cô ta từ lầu cuối xuống! Ai bảo dáng dấp cô ta xinh đẹp như vậy? Nam sinh cô thích lại nói cho cô biết, người anh ta thích là nữ sinh kia!
Không phải là lỗi của cô! Nữ sinh kia lại còn dám ghi hận cô, lại dám hóa thành hình dạng của cô đi trả thù cô, cô ta đáng chết!
"Con người đều sẽ quên một ít chuyện." Mục Giai Âm khẽ cười cười: "Những chi tiết gì đó, quên mất là chuyện rất bình thường, cô cảm thấy thế nào?"
"Mục Giai Âm......Rốt cuộc chị muốn làm gì? Giết người là phạm pháp chị có biết hay không?" Mục Giai Nhan giống như điên cuồng, cái ghế cồng kềnh bởi vì Mục Giai Nhan giãy giụa mà loạn quạng, đùng đùng đùng, ở trên sàn nhà gõ ra từng cái tiết tấu nặng nề.
"Không làm gì, trước khi cô chết, tôi còn muốn hỏi cô một vài vấn đề." Mục Giai Âm quay đầu lại tìm hiểu phía sau mình: "Tôi biết rõ cô sẽ không thành thật trả lời vấn đề của tôi, cho nên chúng ta nên thử vài thứ trước đã."
"Chị muốn làm gì?" Tâm Mục Giai Nhan phảng phất bị treo ngược lên.
Hôm nay Mục Giai Âm dầu muối đều không ăn để cho cô cảm thấy sợ tới cực điểm, cố tình Mục Giai Âm nói từng câu từng chữ đều mang nụ cười, nụ cười kia âm trầm giống như lệ quỷ muốn đoạt đi mạng sống của cô mà.
Mục Giai Nhan nuốt nước miếng một cái nói: "Mục Giai Âm, chị...... Để Quyền Thiệu Viêm biết, chị là một người phụ nữ như vậy, chị chờ thân bại danh liệt đi!"
"Cô biết ai dẫn tôi tới nơi này sao?" Nụ cười trên môi Mục Giai Âm càng thêm ngọt ngào.
Mục Giai Nhan cắn cắn môi, một dự cảm không tốt hiện lên.
"Là Quyền Thiệu Viêm đó." Mục Giai Âm rất tốt bụng công bố đáp án: "Người ở bên ngoài coi chừng cũng là người của Quyền Thiệu Viêm, Giai Nhan, tôi rất ngạc nhiên, rốt cuộc cô là từ đâu có tự tin luôn cảm thấy Quyền Thiệu Viêm sẽ thích cô."
Đột nhiên giọng nói của Mục Giai Âm trở nên nghiêm túc: "Tôi càng hiếu kỳ, đến tột cùng là ai cho cô lá gan, để cho cô một lần lại một lần phá hư hôn nhân của tôi, để cho cô một lần lại một lần xuống tay ác độc với đứa bé trong bụng tôi?"
"Chị rốt cuộc đang nói cái gì? Đứa bé trong bụng của chị chính là Ngô Oánh Oánh làm hại, tại sao chị không đi gây sự với cô ta?" Mục Giai Nhan vội vàng dời đi thù hận của Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm không hề mỉm cười nữa, con ngươi sắp phun lửa rõ ràng chứa đầy thù hận. Nồng nặc, giống như có thể nuốt hết tất cả lửa giận.
"Cho nên, trong mỹ phẩm dưỡng da của tôi có chứa thành phần gây sinh non cũng là Ngô Oánh Oánh làm?" Mục Giai Âm cười lạnh nhìn Mục Giai Nhan. Khi đó, cô cũng biết Mục Giai Nhan sẽ nắm lấy tất cả cơ hội tới đối phó cô.
"Giai Nhan, cô thật sự có bản lãnh, mỗi lần đều có thể bức tôi đến đường cùng." Nụ cười trên mặt Mục Giai Âm rốt cuộc đã trở lại, thanh thanh đạm đạm giống như là gió xuân êm dịu nhất: "Vốn dĩ cô gái kia là chuẩn bị chờ đủ mười tháng sau khi đứa bé của tôi ra đời mới bắt đầu đối phó tôi, vốn dĩ tôi còn chưa từng nghĩ sẽ đối với cô làm đến một bước này. Nhưng cô luôn có thể để cho tôi lòng dạ độc ác. Giai Nhan, về sau, tôi sẽ không lương thiện đối với bất cứ người nào nữa."
"Chị rốt cuộc đang nói cái gì? Cái gì mỹ phẩm dưỡng da?" Ngón tay Mục Giai Nhan đâm vào lòng bàn tay mình. Mặc dù trong lòng đã sớm tuyệt vọng, nhưng Mục Giai Nhan còn chờ mong, hi vọng Mục Giai Âm có thể giống như bình thường, cho cô thêm một cơ hội.
Lần đó, cô đi vào nhà Mục Giai Âm bỏ thuốc vào mỹ phẩm dưỡng da, nhưng mà Mục Giai Âm làm sao biết? Khi đó cô ta rõ ràng ở trong phòng bếp nấu cơm cho cô nha.
Khiến Mục Giai Nhan thất vọng chính là, lần này Mục Giai Âm căn bản cũng không có để ý đến cô, mà là tránh qua một bên, mặc cho đám vệ sĩ kia tiến bố trí gian phòng.
Những người vệ sĩ kia đẩy mạnh tới một cái thùng lớn, lại đem tới đây một mặt gương rất lớn.
Rất nhanh, Mục Giai Nhan đối diện với tấm gương treo trên tường. Vốn là ghế sa lon đặt ở đối diện Mục Giai Nhan cũng bị dời đi.
Mục Giai Nhan không thể tin nhìn trong gương...... Cô nhất định là đã xuyên không rồi, đúng, cô nhất định là xuyên qua đến trên người của bà điên nào đó.
Trong gương dáng vẻ cô tiều tuỵ, sắc mặt khô vàng, một đôi mắt đỏ giống như là mắt thỏ, quần áo trên người càng thêm xốc xếch đến cực hạn. Lúc đầu, cô mặc chính là quần ngủ đơn giản, căn phòng dưới đất này vừa lạnh vừa ươn ướt, không có khí ấm, trên người Mục Giai Nhan sớm đã bị đông lạnh. Mạch máu kia giống như càng thêm xuyên thấu qua da thịt trắng nõn, một cái tiếp một cái dữ tợn, xem rất kinh khủng.
Mà trên người cô chỗ bị trói đã sớm xuất hiện dấu vết tím bầm giống như là bị ngược đãi.
Bởi vì cô giãy giụa, quần ngủ vốn là phủ đến cái mông, thoáng đi xuống một chút, lúc này sớm đã bị xốc lên thật cao, chỉ lộ ra một cái quần lót nhỏ màu trắng mang chút hấp dẫn.
Mà hiện tại, Mục Giai Nhan rõ ràng nhìn thấy, trong lúc này dưới quần lót của cô thấm ra nước tiểu màu vàng. Còn phía dưới ghế cô ngồi có một ít nước...... Cho nên những người đàn ông kia mới vừa tiến vào thấy chính là bộ dáng này của cô?
Mục Giai Nhan xoay đầu về phía Mục Giai Âm: "Mục Giai Âm, chị không thể làm như vậy! Không thể như vậy!"
Mà lúc cô thấy bên cạnh mình còn đứng một người đàn ông, giọng Mục Giai Nhan lanh lảnh hơn: "Mày đi ra ngoài cho tôi! Ai cho mày đứng ở chỗ này, đi ra ngoài!"
Mục Giai Nhan đưa tay muốn đẩy người đàn ông kia, nhưng bởi vì tay chân cũng bị trói chặt, Mục Giai Nhan căn bản không thể động.
Mà dưới sự đấu tranh dữ dội, cái ghế rốt cuộc mang theo Mục Giai Nhan cùng nhau ngã trên mặt đất.
Không hề phòng bị, Mục Giai Nhan liền trực tiếp bị đập đầu, một tiếng động lớn, khiến suy nghĩ Mục Giai Âm ở bên ngoài rốt cuộc bay trở lại.
"Mới có như vậy, cô đã không chịu nổi?" Mục Giai Âm mỉm cười nhìn Mục Giai Nhan.
Kiếp trước, Mục Giai Nhan cũng đối với cô làm như vậy.
Cả ngày lẫn đêm Mục Giai Nhan nhìn về phía mặt gương này vui vẻ xem cô bị hủy dung mạo.
Mục Giai Nhan có biết, khi cô lần đầu tiên bị khóa chặt trong căn phòng tối này thì cho dù là bị đói bụng suốt cả hai ngày, cô lại ngay cả chút phản ứng cũng không có. Sớm đã thành thói quen......
"Mục Giai Âm, chị chính là ma quỷ, chị lại dám làm vậy với em gái ruột của mình!" Mục Giai Nhan trợn mắt nhìn Mục Giai Âm: "Ông nội giáo dục chúng ta như thế nào, chẳng lẽ chị quên sao?"
"Chưa, tôi chỉ là bị người ép đến đường cùng, thân bất do kỷ mà thôi." Nụ cười Mục Giai Âm trong suốt, đi tới bước này cũng là do Mục Giai Nhan cô ban tặng.
"Mục Giai Nhan, tôi hỏi cô, cô tra được nhược điểm gì của Mục Giai Thu?" Mục Giai Âm nhìn giọng nói của Mục Giai Nhan từ từ trở nên đông lạnh: "Nói đi, tôi có thể suy tính để cho cô chết nhẹ nhõm một chút."
"Tôi cái gì cũng không có tra được!" Mục Giai Nhan dùng ánh mắt thù hận nhìn Mục Giai Âm nói: "Mục Giai Âm, ông nội, chị hai, bọn họ sẽ thay tôi báo thù!"
Mục Giai Âm hướng về phía người đàn ông đứng bên người Mục Giai Nhan nháy mắt, người đàn ông kia hiểu ý, từ bên cạnh lấy ra một cây bông băng, cầm lấy một cái bình nhỏ bên cạnh, chấm chút nước trong bình, đè lại đầu Mục Giai Nhan, hờ hững ở trên khuôn mặt Mục Giai Nhan bôi bôi trét trét.
Nước kia lau đến trên mặt vẫn thấy nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng không tới một giây, chính là đau như thiêu như đốt.
Cảm giác đau đến mỗi một dây thần kinh của Mục Giai Nhan, Mục Giai Nhan không nhịn được cất giọng thét lên, nước mắt trên mặt càng thêm không khống chế được trào ra. Mà lại một lần nữa, Mục Giai Nhan không cầm được, trong không khí lan tràn ra một cỗ nồng nặc mùi khai của nước tiểu.
"Phu nhân, có muốn chặn lại miệng của cô ta hay không?" Vệ sĩ thấy Mục Giai Âm lui về phía sau một bước, liền làm tròn bổn phận hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com