Tieu Thu Bach Quy Va Chuyen Phieu Luu O The Gioi Game
Lời tác giả:- Sorry vì chương ra trễ :v- Lần sau nếu mà thấy lâu quá không có chương thì một là do thằng tác lười và bận, hai là do nó đang ủ bom đấy :D=====Thời khóa biểu hằng ngày của Lilith:Buổi sáng: Dọn dẹp phòng ăn và tiền sảnhBuổi trưa: Dọn bàn ăn và rửa chén đĩaBuổi chiều: Đi săn cùng Bá tướcBuổi tối: Quét dọn sân sau và vườn hoaGhi chú: Trong thời gian rảnh (quãng nghỉ giữa các buổi và thời gian dư ra sau khi đã thực hiện xong các công việc được chỉ định) thì có thể làm gì tùy ý, miễn không đi quá giới hạn cho phép.=====Ít nhiều thì cũng đã được một năm kể từ khi tôi đến làm hầu gái cho ngài Bá tước. Ban đầu thì kinh nghiệm còn chưa nhiều nên có hay sai sót nhưng những hầu gái khác trong nhà đã tận tình chỉ bảo nên tôi làm quen với nó khá nhanh.Khi vừa mới chuyển vào, tôi nghĩ rằng những hầu gái khác phải đố kị với mình vì thân với ngài Bá tước hơn. Ai cũng biết là các hầu gái luôn muốn được trở nên thân mật nhất với chủ nhân của mình, còn lý do thì nhiều lắm. Nhưng khi nhận được sự tiếp đón nhiệt tình và thân thiện thì có vẻ như tôi đã sai.Tôi bắt đầu coi nơi này giống như ngôi nhà thật sự của mình rồi. Những hầu gái ở đây như là các người chị của tôi vậy. Còn về phần ngài Renwick, tôi khá yêu quý ông ấy, như một người con gái với cha mình. Tôi đã từng ngỏ ý muốn được làm con gái nuôi của ngài Bá tước vì mình là một đứa trẻ mồ và ông vui vẻ chấp nhận nó.Người cha nuôi Renwick yêu thương tôi hết mực nhưng không hẳn là chiều chuộng. Tôi cũng yêu thương và tôn trọng ông ấy, nói thật thì ai trong căn nhà này cũng thế cả. Các chị hầu gái cũng coi Renwick như người cha của chính mình. Họ yêu thương, tôn trọng, kính phục, vâng lời và trung thành một cách đáng kinh ngạc.Tôi không thể phủ nhận điều đó, vì chính tôi cũng như vậy.Nói đến tình phụ tử mới nhớ, hình như T.M có thù hằn gì với nó hay sao ấy. Có một lần khi chúng tôi đang đi dạo ở công viên thì bắt gặp một người cha đang chơi với con mình. Lúc đó biết anh ta đã nói gì không?「Cha và con à? Thứ tình cảm giả tạo.」Anh ta đã nói thế đấy. Tuy rằng không thể hiện ra bên ngoài nhưng ánh mắt của T.M chứa đầy sự kinh tởm và khinh bỉ.Kỳ lạ phải không? Ai mà chả muốn được cha mình yêu thương chứ, mặc dù tôi và cha mình có mối quan hệ chẳng tốt đẹp mấy.Đó chỉ là chuyện của nhiều năm trước khi tôi chết thôi. Hình như vài năm sau đó thì T.M có thay đổi. Anh ta bắt đầu chăm đọc những cuốn sách dạy con và thường hay đi vắng rất lâu mới về.Khoan đã, anh ta không có con hay gì đâu, mà nếu có thì chắc cũng không phải của tôi nữa. Tôi đã thử điều tra nhiều lần về việc đó nhưng câu trả lời vẫn chỉ là không.Mà thôi lạc đề rồi, có lẽ không nên nói về vấn đề này sẽ tốt hơn."Này Lilith, đến giờ đi săn rồi.""Vâng con đến đây!"Đáp lại lời của bố, tôi nhanh chóng chạy đến chỗ của ông ở trước cổng căn biệt thự và chúng tôi cùng nhau đi săn.=====Khu rừng mà chúng tôi thường đến để săn quái, chủ yếu là gấu, tọa lạc về phía tây của thành phố Hettnaviklatiamu thuộc đất nước Crumparc. Nơi đây có hệ sinh thái cực kì đa dạng và phong phú với hơn năm trăm loài thảo dược khác nhau cùng hàng chục loài động vật lai sinh sống. Ngoài ra thời tiết quanh năm ở đây, nói đúng hơn là chỉ mình khu rừng này, hoạt động theo chu kỳ với mỗi sáu ngày nắng sẽ có một ngày mưa. Những điều đó được viết trong một cuốn sách với tiêu đề 「Thiên nhiên của Crumparc」.Tất nhiên là tôi chưa có kiểm tra xem thông tin này có chính xác hoàn toàn hay không, nhưng theo như những lần quan sát được khi đi săn thì đúng là hệ sinh thái ở đây phong phú thật, cả cái thời tiết theo chu kỳ đó nữa.Nhưng thật sự thì nơi đây không thu hút nhiều người lắm, một phần là vì diện tích của nó quá lớn dẫn đến việc dễ bị lạc và nguyên do chính là nơi đây tập trung trung khá nhiều quái vật khát máu và hung tợn.Thế nên khu rừng này chính là điểm đi săn lý tưởng của tôi và bố mình. Chúng tôi đến đây chủ yếu là để bố dạy cho mình cách chiến đấu thôi. Cơ mà ông có nói rằng do tôi quá chậm nên mới thua còn về phần kỹ năng thì bố bảo rằng như thế là tốt rồi."Lilith này. Về việc đó, nó sao rồi?""Vẫn chưa được thưa bố.""Thế à..."Quả thật là cho dù có cố gắng bao nhiêu thì tôi vẫn không thể giết người được. Tôi không hiểu do tâm lý hay cái gì nữa. Bố tôi nhiều lần đã cố cải thiện nó nhưng kết quả đều thất bại."Đừng buồn về việc đó! Ngược lại, nó giống như là ưu điểm của con hơn. Ta tin rằng con không cần học cách giết người để làm gì đâu.""Con biết thưa bố.""Thế thì tốt! Giờ thì tập trung vào việc đi săn nào! Hôm nay chúng ta có món thịt gấu Hauker hầm, nên chắc sẽ về sớm.""Vâng thưa bố."Theo sau lưng bố mình, chúng tôi tiến sâu hơn vào khu rừng.====="Lilith, dừng lại đã!""Con biết. Tổng cộng có ba tên."Đạo tặc là những kẻ khá thường thấy khi vào sâu bên trong khu rừng này. Thật ra thì chúng tôi gặp chúng như cơm bữa ấy, ngày nào vào đây cũng gặp, không ít cũng nhiều."Để đó cho con thưa bố.""Khoan đã! Bọn này, khác với những tên chúng ta từng gặp. Cẩn thận!"Vừa dứt lời, bố tôi nghiêng người qua trái và tránh được quả cầu lửa bay tới với tốc độ nhanh một cách suýt sao. Quả cầu đó nhanh đến nỗi mắt tôi không thể nhìn thấy chứ nói gì bắt kịp chuyển động.Bố và tôi quay lại theo phản xạ và chẳng nhìn thấy gì cả. Có lẽ là tên pháp sư đã trốn mất hoặc đang nấp ở đâu đó mà bắn lén."AGHHHH!"Bố đột nhiên hét lên dữ dội. Tôi quay sang và nhận ra rằng ông đã bị đâm từ sau lưng bằng một thanh gươm. Tên đã đâm ông khoác trên mình một chiếc áo choàng nâu kín che hết khuôn mặt nên tôi không thể biết hắn là ai, nhưng với tốc độ đó thì chắc hẳn hắn không phải người tầm thường.Tôi rút con dao găm từ sau lưng định lao vào và giải cứu cho bố mình nhưng kẻ thứ ba xuất hiện từ phía sau giữ chặt tôi lại bằng một tay của hắn, tay còn lại thì bịt miệng của tôi.Tôi cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích. Cảm giác bất lực khi nhìn bố mình bị bán hành một cách dã man là đây sao?Chúng đâm bố tôi liên tục, cắt đi tứ chi của ông, đốt cháy vết thương bằng quả cầu lửa. Chúng còn mở toang miệng của ông và đổ vào trong những thứ chất lỏng mà chúng gọi là độc.Chẳng mấy chốc, mắt của bố tôi nhuốm màu đen thẫm, máu từ đó mà chảy ra. Các vết nứt bỗng xuất hiện trên cơ thể và chưa đầy mười giây thì toàn bộ làn da của ông tróc ra hết. Bố la hét một cách dữ dội mặc dù ý thức của ông đang mờ dần.Sau cùng thì những gì còn lại ở đó chỉ là một cái xác bị biến dạng xấu xí."Aghhhhhh!"Tên thứ ba bỗng đưa tay ra khỏi miệng và che mắt tôi lại, sau đó thì sức nóng tỏa ra từ bàn tay đó đã đốt cháy mất hai nhãn cầu của tôi. Quá đau đớn, tôi hét lên.- Này! Mau bịt miệng nó lại!- Xin lỗi. Tao làm ngay đây.Tầm nhìn của tôi chỉ có mỗi màu đen. Tuy nhiên, tôi vẫn có thể 'nhìn' bằng tai và biết được phần nào đó về không gian xung quanh. Dù vậy, cơn đau vẫn là cơn đau, hai nhãn cầu bị đốt cháy trực tiếp mà không có thuốc gây mê thực sự là một cơn ác mộng.- Có nên giết nó không?- Để xem nào... nhìn cũng được đấy! Hay là ta ** nó đi!- Mày nói đúng nhỉ! Tuy rằng cơ thể có hơi nhỏ nhưng gương mặt được phết đấy! Tao nứng lắm rồi....Chuyện sau đó thì ai cũng biết rồi đấy. Ba tên, mỗi tên một lỗ, ba lỗ. Bị gang bang đúng là không tốt đẹp mấy nhỉ? Hơn nữa, nó cũng rất đau, đặc biệt là ở phần cổ họng.Tôi cũng chẳng mới lắm với việc bị gang bang đâu. Thật ra thì tôi đã trải qua việc này rất nhiều lần ở kiếp trước rồi. Hình như là...Những người con gái bị cha mẹ bán đi cho bọn buôn người chỉ vì tiền được gọi là gì nhỉ?'Một lũ đĩ cái.'Đúng rồi, chính là như thế. Đó là tôi trước khi được T.M cứu. Ngày qua ngày chỉ làm món đồ chơi cho bọn đàn ông thối tha, nên mỗi lần làm tình thì những nỗi ám ảnh về lần đầu của mình ở kiếp trước lại ập đến và ám ảnh tôi. Cũng giống như khi ở với Leon vậy.Sau khi đã vui đùa với cơ thể của tôi đến khi chán, chúng bán tôi cho bọn buôn nô lệ và một lần nữa, tôi lại có mặt trên các quầy hàng như những món đồ không hơn không kém. Đi hết thành phố này đến thành phố khác, quốc gia kia đến quốc gia nọ, qua tay biết bao nhiêu người chủ và hứng chịu nhiều sự hành hạ và lạm dụng tình dục, cảm xúc của tôi dần mất đi.Một hôm khi mà người chủ của mình không để ý, tôi đã lén dùng {Heavenly Song} để chữa lành đôi mắt của bản thân sau nhiều năm chỉ nhìn thấy mỗi màu đen. Nhưng khi đã được nhìn thì mọi thứ xung quanh cũng chẳng khác gì mấy lúc bị mù, cũng chỉ là một màu xám đơn sắc.Điều tôi luôn lo lắng chính là việc những chị hầu gái sẽ phản ứng ra sao nếu như biết việc bố đã chết còn tôi thì bị bán đi.Tôi không thể biết được việc đó, vì mình cũng chẳng bao giờ gặp lại họ nữa đâu.=====Lời tác giả: Chẳng muốn viết cái chương này tí nào nhưng vì nó nằm trong mạch truyện nên đành vậy -_- Do vậy nên nếu đọc nghe câu từ có vẻ không hay thì thông cảm nha :v Lúc đầu còn định viết chương 15.5 để kể chi tiết hơn nhưng mà thấy nó tởm (theo đúng nghĩa đen) quá nên xóa :v
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com