Tieu Thanh Mai Xuan Phong Luu Hoa
Tiết Lê chạy về sân thể dục, lao vào đội hình như tia chớp, nhưng vẫn bị ánh mắt sắc bén của giáo quan phát hiện, hung hăng gọi cô——"Em đang làm gì đấy." Tiết Lê căng da đầu nói: "Báo cáo giáo quan...đi toilet.""Đi toilet hơn nửa tiếng à?""Em..."Thẩm Nam Tinh xen vào: "Báo cáo giáo quan! Cậu ấy bị đau bụng."Tiết Lê vội vàng che bụng dưới: "Ôi.""Bỏ đi, lần này tha cho em." Lâm giáo quan nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Lần sau đi vệ sinh nhất định phải báo cáo.""Rõ."Tiết Lê trở về đội ngũ, thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng cảm ơn Thẩm Nam Tinh bên cạnh.Thẩm Nam Tinh nghiêng người liếc cô một cái, trong mắt có chút kinh ngạc: "Này, khó trách lâu như vậy, hóa ra là trang điểm.""Ừ.""Không tệ. Nhìn cái miệng nhỏ được tô son này có thể thấy giá trị nhan sắc đã tăng lên 3 lần.""Thật hay giả vậy?""Thật. Được tô vô cùng tốt, đậm nhạt rõ ràng. Nhìn rất tự nhiên.""Vậy tại sao giáo viên không nhìn ra tôi trang điểm?""Thẳng nam có thể nhìn ra cái rắm ấy.""A."Đôi môi này của cô là được thẳng nam tô cho đấy.Tay nghề của Trần Tây Trạch thực sự tốt, Tiết Lê ủ rũ nghĩ, ngày thường anh hay xem live stream là xem mấy cô gái xinh đẹp nổi tiếng make up?Hừm, đúng là đàn ông.Tuy nhiên, làm sao anh có thể nghĩ rằng cô thích anh?Dựa theo quan hệ của hai người, cô đã làm gì để cho anh có loại ảo tưởng này? Có phải vì cô đỏ mặt quá dễ dàng?Nhưng chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát, cô sẽ đỏ mặt mỗi khi xấu hổ.Huống chi, anh còn tự mình tô son cho cô. Ai có thể cưỡng lại điều đó, một nữ tu thanh tâm quả dục cũng phải đỏ mặt.Tiết Lê cứ suy nghĩ lung tung cho đến khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự.Lâm giáo quan từ lâu đã không hài lòng với cô, cô gái nhỏ này, đã đến muộn rồi còn mất tập trung—— "Tiết Lê đi ra khỏi hàng, những người khác giải tán!"Các sinh viên vội vàng giải tán, lần lượt chạy đến canteen lấy đồ ăn.Tiết Lê bị giáo quan giữ lại, định bảo đám Thẩm Nam Tinh đợi mình, nhưng các cô gái đã biến mất tăm."Giáo, giáo quan.""Em nhìn mình đi. Bước đi loạn xạ, tư thế đứng thì uể oải. Cứ tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng đến tổng điểm của lớp chúng ta, đồng thời ảnh hưởng đến danh dự của tôi. Thật phiền phức.""Giáo quan, em sai rồi.""Con người em như thế, thật không biết em đậu đại học bằng cách nào?""Nhờ may mắn, em đã trả lời đúng tất cả các câu trắc nghiệm." Tiết Lê ủ rũ nói: "Nếu biết trước, em đã chọn trường đại học phù hợp với mình. Đức không xứng vị, tất có tai ương.""..."Lâm giáo quan nhíu mày, nhìn bộ dạng ủ rũ thường ngày của cô gái nhỏ, biết ngay cô không có bao nhiêu tự tin.Anh ta chán ghét nói: "Em cho rằng thi đại học dễ dàng như vậy, chỉ cần nhờ vận may là có thể vào được trường đại học danh tiếng?""Không thì sao.""May mắn cũng là một phần của thực lực.""Ồ, em không có thực lực.""Nếu em cứ phủ nhận bản thân như thế này, em sẽ chẳng đạt được gì cả. Chính em tự coi thường mình, thì đừng mong đợi ai khác tôn trọng em."Tiết Lê cúi đầu, nghĩ đến lời giáo quan nói, tuy là canh gà có chút độc, nhưng...Chính là đạo lý này.Giáo quan hỏi cô: "Em có sở trường gì không? Khiêu vũ? Ca hát?""Không.""Sở thích thì sao?"Tiết Lê suy nghĩ một chút, do dự không nói, vài giây sau, cô lắc đầu, quả quyết nói: "Không có."Lâm giáo quan thấy cô giấu diếm gì đó, nghiêm mặt nghiêm túc nói: "Nói dối giáo quan sẽ bị phạt chạy vòng." "À! Có có." Tiết Lê vội nói: "Học lực của em trung bình, nhưng thành tích thể thao thì khá...Anh trai em chơi Hip-hop, nửa ngày không tập nổi một động tác nào, riêng em chỉ tập một lát là biết.""Thành tích thể thao tốt, nhưng không biết cách đi đứng trong quân đội.""Nếu làm quá tốt, chắc chắn sẽ bị kéo ra làm mẫu." Tiết Lê nhỏ giọng nói."Hóa ra em đang diễn trước mặt tôi?"Tiết Lê cười nhẹ, khóe miệng có lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu: "Chỉ là không muốn bị thầy chọn mình em thôi."Cô chỉ không thích trở thành tiêu điểm chú ý của đám đông, chỉ muốn ẩn mình, làm một thứ nhỏ bé trong suốt không chút cảm giác tồn tại. "Thể thao tốt, nhảy múa hẳn cũng không tồi, tại sao không học?" Tiết Lê cau mày: "Mẹ em không cho, nói là không có tiền đồ. Bà ấy muốn em trở thành nhân viên văn phòng cao cấp, đương nhiên cần phải xuất sắc.""Thật là, sao có thể giết chết niềm đam mê của con trẻ.""Ngày thường em có sở thích thêu tranh chữ thập mà bà ấy cũng không cho." Tiết Lê vội vàng than thở: "Ngay cả mấy cái ví nhỏ, khăn tay, gấu bông em làm bà ấy cũng cắt nốt. Dặn dò em phải cố gắng học hành thi đại học, thì nghiên cứu sinh, học lên tiến sĩ.""Mẹ em thật quá đáng." Lâm giáo quan cảm thán nói: "Quá đáng hơn cả mẹ tôi. Nhiều nhất thì bà ấy chỉ đánh tôi thôi."Tiết Lê thở dài: "Em cũng hay bị đánh.""Được rồi, không nói những thứ này, huấn luyện quân sự em phải khổ luyện cho tôi. Tôi có thể lấy được tiền thưởng hay không đều phải dựa vào em.""Hóa ra là có tiền thưởng."Tiết Lê lập tức đứng nghiêm hành lễ——"Thưa thầy, em sẽ tận lực cố gắng, nhất định sẽ giành vinh quang về cho người.""Vậy mới đúng chứ, tôi sẽ tìm người giúp em." Giáo quan Lâm nhìn xung quanh, mọi người trên sân đã đi gần hết, chỉ còn lại mấy nam sinh đang chơi bóng —— "Này, Hà Tư Lễ, em lại đây."Không muốn!!!Tiết Lê đang muốn ngăn, Hà Tư Lễ nghe thấy giọng thầy Lâm, lon ton chạy tới: "Chào thầy Lâm.""Hà Tư Lễ, tôi muốn nhờ em giúp đỡ bạn học Tiết Lê cách đi đứng chuẩn quân đội. Em có đồng ý giúp không?"Hà Tư Lễ nhìn Tiết Lê, thấy cô nàng đỏ mặt, cúi đầu, đôi chân chà cỏ xanh."Không thành vấn đề thưa thầy." "Được, vậy tôi giao cho em. Rảnh rỗi đi luyện tập đi. Sau khi huấn luyện quân sự xong, bạn học Tiết Lê nói có thể mời cậu ăn tối.""Này! Này! Em không...em..."Hà Tư Lễ cười nói: "Thầy cứ yên tâm, em nhất định sẽ huấn luyện cậu ấy thật tốt."Lâm giáo quan vỗ vai chàng trai, xoay người rời sân.Tiết Lê đưa tay vặn chiếc áo rằn ri nhàu nhĩ: "Chuyện đó...""Dạo này hình như cậu tránh mặt tôi." Hà Tư Lễ cũng là một tên thẳng thắn: "Có điều gì ở tôi khiến cậu phiền lòng à? Hay là cậu ghét tôi.""À không! Không." Tiết Lê liên tục biện hộ: "Cậu rất tốt! Ý tôi là cậu rất tốt với mọi người.""Tôi không tốt với tất cả mọi người." Hà Tư Lễ lại gần nói nhỏ vào tai cô: "Tôi chỉ tốt với cô gái mà tôi cảm thấy tốt thôi.""..."Tiết Lê lùi ra sau, tiếp tục vò góc áo.Chuyện gì đang xảy ra với những chàng trai này vậy, chẳng lẽ họ đều biến thành những con người không biết dè dặt sau khi vào đại học à.Khó trách những bạn học bên cạnh thoát kiếp độc thân nhanh đến thế.Có khả năng Tiết Lê là một người có tính cách chậm nhiệt, chỉ có thể giả vờ không hiểu, không đáp lại.
Nhìn sắc trời đã nhá nhem tối, Hạ Tư Lễ đề nghị: "Lát nữa chúng ta hẵng luyện tập. Lúc này thầy nói cậu muốn mời tôi ăn tối phải không nhỉ? Chúng ta cùng nhau tới nhà ăn nhé?""Nếu tôi nói mình không có tiền, cậu có cho rằng đó là cái cớ không?" Hà Tư Lễ mỉm cười: "Không, tôi nghĩ cậu là một cô gái rất chân thành.""Cám ơn." Tiết Lê buồn bã nói: "Có tiền nhất định sẽ mời cậu."Hà Tư Lễ lập tức nói: "Vậy tôi mời cậu."Da đầu của Tiết Lê trở nên căng thẳng, Hà Tư Lễ thường xuyên tung chiêu, cô thực sự không thể chống đỡ nổi."Hà Tư Lễ, cậu rất tốt, nhưng mà...""Bạn học Băng Đường Tuyết Lê, cậu vẫn chưa hiểu hết về tôi, đừng dễ dàng từ chối. Biết đâu chúng ta sẽ có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn, tới lúc ấy cậu sẽ thay đổi suy nghĩ thì sao?"Tiết Lê cảm thấy huyệt thái dương hơi nhức, trong đầu chỉ có một thanh âm ——Tôi là ai, tôi đang ở đâu, ý nghĩa sự tồn tại của tôi là gì, tương lai của tôi ở phương nào?Hà Tư Lễ thấy cô ngẩn người, bèn cười nhẹ: "Được rồi, tôi đùa thôi, cậu đừng căng thẳng như vậy. Lần sau chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé.""Ừ."
...
Hà Tư Lễ rời khỏi sân thể dục, lấy điện thoại add bạn Wechat của Tiết Lê, gửi cho cô một tin nhắn—— "Lời tỏ tình đột ngột vừa nãy có phải đã làm cậu sợ không. Chúng ta làm bạn trước nhé?"Tua vít của Trần Tây Trạch chạm vào Chip, màn hình sáng lên, tin nhắn bay thẳng vào màn hình."..."Anh vào Wechat thấy yêu cầu thông qua bạn tốt và một tin nhắn.Từ chối, chặn, liền mạch không một động tác thừa.Sau khi làm xong tất cả những thứ này với vẻ mặt vô cảm, Trần Tây Trạch không nhìn nội dung khác trong điện thoại của cô, thoát ra ngoài, tiếp tục sửa điện thoại.Tiết Lê trốn khỏi sân thể dục chạy đến tiệm sửa điện thoại không ngừng nghỉ.Thấy cửa hàng đóng kín, trước cửa treo tấm biển "đóng cửa."Cô thò đầu nhìn vào bên trong, khi đó giọng nói trầm ấm của Trần Tây Trạch vang lên - "Em đang nhìn gì vậy, vào đi." "Ồ."Tiết Lê đẩy cửa bước vào.Chiếc quạt điện cũ kỹ kêu kẽo kẹt, nhiệt độ trong phòng vẫn rất cao.Trần Tây Trạch đeo một chiếc kính chuyên dụng, đang sửa một chiếc đồng hồ điện tử thể thao màu đen, các linh kiện của đồng hồ rất nhỏ, Anh đang cầm một chiếc bút thử điện bằng những đầu ngón tay mảnh mai, kiểm tra điện áp của chiếc đồng hồ điện tử, ánh mắt nhìn vào bảng điều khiển hết lần này đến lần khác. "Trần Tây Trạch, điện thoại của em đã sửa chưa?""Đằng kia."Trần Tây Trạch nghiêng đầu ra hiệu, Tiết Lê nhìn thấy điện thoại di động trên tủ.Cô gần như không nhận ra nó.Màn hình hoàn toàn mới, mượt mà như ngày nào, ngay cả những vết trầy xước ở một bên cũng biến mất, vết nứt ở mặt sau thân máy cũng không còn, giống như một chiếc điện thoại di động mới.Cô mở màn hình, thấy màn hình khóa quen thuộc mới chắc chắn đây là điện thoại của mình. Màn hình khóa của cô là một con mèo trắng với quầng thâm dưới mắt, cùng với hàng chữ dễ thương___ 【Hôm nay không được thức khuya! 】Nhìn kỹ, trên màn hình hình như có một lớp kính cường lực. "Trần Tây Trạch, suýt chút nữa còn tưởng rằng anh mua điện thoại mới cho em.""Em chỉ giỏi mơ mộng hão huyền.""Đây là màn hình chính hãng phải không?""Ừ."Tiết Lê biết thay màn hình chính hãng rất đắt, cũng phải 1 2 nghìn gì đó."Cái này, cái này...sao em có thể không biết xấu hổ mà nhận chứ."Trần Tây Trạch nhướng mi mỏng, đưa mã QR ở bên cạnh cho cô: "Băn khoăn, hoan nghênh chuyển tiền.""Dựa theo quan hệ của chúng ta, nói tới tiền sẽ làm tổn thương đến tình cảm."Tiết Lê vô lại nằm trên quầy, cười nhìn anh sửa đồ.Anh xắn tay áo lên, lộ ra một phần bắp tay vạm vỡ, dưới làn da trắng nõn lạnh lẽo có những mạch máu xanh hơi nhô lên, kéo dài đến tận mu bàn tay, ngón tay thon dài khỏe khoắn."Trần Tây Trạch, em mời anh ăn tối coi như cảm ơn.""Em có tiền không?"
"Em vẫn còn một vài đồng."
"Đợi anh làm xong đơn hàng này." "Được." Tiết Lê mở cửa, bước vào quầy, ngồi bên cạnh anh trên chiếc ghế nhỏ, nhìn anh sửa chữa chiếc đồng hồ điện tử một cách thích thú.Trần Tây Trạch giơ tay xoay chiếc quạt điện cũ kỹ, tạo góc thích hợp thổi vào người cô."Anh thường kiếm tiền bằng cách làm công việc bán thời gian này?" "Ừ." "Là nhà vô địch thế giới, chẳng lẽ vẫn thiếu tiền?"Trần Tây Trạch thản nhiên nói: "Anh không phải người tốt, toàn bộ số tiền kiếm được đều tặng cho nữ streamer xinh đẹp rồi".Tiết Lê "ừ" một tiếng nặng nề: "Em thấy anh làm ăn rất tốt. Anh nhất định phải đứng đầu danh sách những kim chủ.""Em cũng biết kim chủ.""Em đương nhiên biết." Tiết Lê tức giận nói: "Anh làm việc này nhất định phải kiếm được rất nhiều tiền.""Bởi vì có rất nhiều cô gái như em, mỗi cái điện thoại cũng không thể cầm nổi.""Không phải đâu, họ đến cửa hàng nhỏ này là vì thích anh. Anh nghĩ rằng họ thực sự muốn anh sửa điện thoại cho họ."Trần Tây Trạch ném cho cô một ánh mắt "ai mượn em nói với anh chuyện này"--- "Ông đây dựa vào khuôn mặt của mình để kiếm sống. " "..." Không biết xấu hổ.Tiết Lê kiên nhẫn đợi anh một lúc, thấy trán anh lấm tấm mồ hôi, ngẩng đầu lên thì phát hiện quạt điện đang thổi thẳng vào người mình, Trần Tây Trạch không hưởng được chút nào."Này, quạt điện của anh không quay đầu được à?""Cái này cũ lắm rồi, xoay không được. Có thể bật lên đã là nể mặt anh lắm rồi."Tiết Lê bĩu môi, thầm nghĩ anh thật keo kiệt, quạt điện hỏng đến mức này vẫn không chịu thay.Nhưng, Trần Tây Trạch keo kiệt không phải ngày một ngày hai.Khi còn bé, anh có một đồng cũng muốn bẻ làm hai. Chưa bao giờ mua đồ ăn ngon cho mình, mỗi lần Tiết Lê mua kem cho anh ăn cùng đều bị anh cắn hơn nửa.Cho dù là nghèo đến thế, nhưng vài ngày không gặp thôi, anh đều sẽ mang cho cô ít đồ ăn vặt.Tiết Lê chịu không nổi, nhỏ giọng hỏi: "Nóng không?""Em nói xem?"Cô thấy lưng anh lấm tấm mồ hôi, sắc mặt càng đỏ hơn.Thế là Tiết Lê xách ghế bước tới, chuẩn bị bước lên ghế kéo đầu quạt sang bên anh.Trần Tây Trạch xoay người kéo cô lại, ôm eo, cau mày nói: "Đừng trèo cao như vậy, nếu ngã, anh sẽ không trả tiền thuốc men.""..."Tiết Lê bị anh ôm ngang hông, lưng dán vào người anh.Cơ thể anh cứng như sắt, da nóng như lửa đốt.Tiết Lê hai má nóng bừng, vùng ra khỏi tay anh, thoát khỏi lòng anh: "Em không phải trẻ con, sẽ không ngã." Trần Tây Trạch đứng dậy lay đầu quạt, thản nhiên nói: "Lại gần đây, cùng nhau quạt.""Ừ."Tiết Lê ngồi cạnh anh trên một chiếc ghế đẩu, hai người chỉ cách nhau một nắm tay, dường như cô không thấy mát nên nhích lại gần anh.Trên người chàng thanh niên có mùi hương gỗ rất sạch sẽ, cô nhẹ nhàng ngửi ngửi, quay đầu phát hiện trên tay phải của anh đeo một chuỗi hạt gỗ màu đỏ sẫm, mùi thơm hẳn là từ sợi dây tỏa ra. "Trần Tây Trạch, chuỗi hạt này từ đâu ra?" "Người khác cho.""Ai, con gái hả?"Trần Tây Trạch liếc nàng một cái: "Em không thích anh, nhiều chuyện vậy làm gì?"Tiết Lê bị anh làm cho đỏ mặt, giải thích nói: "Tò mò thôi!""Anh không thể thỏa mãn được trí tò mò của em." "Vậy em không đãi anh bữa tối nữa. Đi đây."Cô đứng dậy đi về phía cửa quầy, Trần Tây Trạch ngăn cô——"Tiết Lê.""Gì.""Ngồi xuống."Trần Tây Trạch thậm chí không ngẩng đầu lên, ra lệnh với giọng điệu mạnh mẽ.
Thật hung dữ, anh còn gọi cô bằng tên... Tiết Lê không biết anh đang nghĩ gì nên không dám trái lời, chỉ có thể tức giận ngồi xuống.Trần Tây Trạch nhàn nhạt nói: "Sắp xong rồi, ngoan." Tiết Lê lúng túng xoay người, dựa vào lưng anh, cúi đầu nghịch điện thoại, Trần Tây Trạch hơi quay đầu, cảm nhận được sức nặng của cô gái đang dựa vào lưng mình, cổ họng ngứa ngáy.Anh vặn chai nước khoáng uống cạn nửa còn lại.
Nhìn sắc trời đã nhá nhem tối, Hạ Tư Lễ đề nghị: "Lát nữa chúng ta hẵng luyện tập. Lúc này thầy nói cậu muốn mời tôi ăn tối phải không nhỉ? Chúng ta cùng nhau tới nhà ăn nhé?""Nếu tôi nói mình không có tiền, cậu có cho rằng đó là cái cớ không?" Hà Tư Lễ mỉm cười: "Không, tôi nghĩ cậu là một cô gái rất chân thành.""Cám ơn." Tiết Lê buồn bã nói: "Có tiền nhất định sẽ mời cậu."Hà Tư Lễ lập tức nói: "Vậy tôi mời cậu."Da đầu của Tiết Lê trở nên căng thẳng, Hà Tư Lễ thường xuyên tung chiêu, cô thực sự không thể chống đỡ nổi."Hà Tư Lễ, cậu rất tốt, nhưng mà...""Bạn học Băng Đường Tuyết Lê, cậu vẫn chưa hiểu hết về tôi, đừng dễ dàng từ chối. Biết đâu chúng ta sẽ có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn, tới lúc ấy cậu sẽ thay đổi suy nghĩ thì sao?"Tiết Lê cảm thấy huyệt thái dương hơi nhức, trong đầu chỉ có một thanh âm ——Tôi là ai, tôi đang ở đâu, ý nghĩa sự tồn tại của tôi là gì, tương lai của tôi ở phương nào?Hà Tư Lễ thấy cô ngẩn người, bèn cười nhẹ: "Được rồi, tôi đùa thôi, cậu đừng căng thẳng như vậy. Lần sau chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé.""Ừ."
...
Hà Tư Lễ rời khỏi sân thể dục, lấy điện thoại add bạn Wechat của Tiết Lê, gửi cho cô một tin nhắn—— "Lời tỏ tình đột ngột vừa nãy có phải đã làm cậu sợ không. Chúng ta làm bạn trước nhé?"Tua vít của Trần Tây Trạch chạm vào Chip, màn hình sáng lên, tin nhắn bay thẳng vào màn hình."..."Anh vào Wechat thấy yêu cầu thông qua bạn tốt và một tin nhắn.Từ chối, chặn, liền mạch không một động tác thừa.Sau khi làm xong tất cả những thứ này với vẻ mặt vô cảm, Trần Tây Trạch không nhìn nội dung khác trong điện thoại của cô, thoát ra ngoài, tiếp tục sửa điện thoại.Tiết Lê trốn khỏi sân thể dục chạy đến tiệm sửa điện thoại không ngừng nghỉ.Thấy cửa hàng đóng kín, trước cửa treo tấm biển "đóng cửa."Cô thò đầu nhìn vào bên trong, khi đó giọng nói trầm ấm của Trần Tây Trạch vang lên - "Em đang nhìn gì vậy, vào đi." "Ồ."Tiết Lê đẩy cửa bước vào.Chiếc quạt điện cũ kỹ kêu kẽo kẹt, nhiệt độ trong phòng vẫn rất cao.Trần Tây Trạch đeo một chiếc kính chuyên dụng, đang sửa một chiếc đồng hồ điện tử thể thao màu đen, các linh kiện của đồng hồ rất nhỏ, Anh đang cầm một chiếc bút thử điện bằng những đầu ngón tay mảnh mai, kiểm tra điện áp của chiếc đồng hồ điện tử, ánh mắt nhìn vào bảng điều khiển hết lần này đến lần khác. "Trần Tây Trạch, điện thoại của em đã sửa chưa?""Đằng kia."Trần Tây Trạch nghiêng đầu ra hiệu, Tiết Lê nhìn thấy điện thoại di động trên tủ.Cô gần như không nhận ra nó.Màn hình hoàn toàn mới, mượt mà như ngày nào, ngay cả những vết trầy xước ở một bên cũng biến mất, vết nứt ở mặt sau thân máy cũng không còn, giống như một chiếc điện thoại di động mới.Cô mở màn hình, thấy màn hình khóa quen thuộc mới chắc chắn đây là điện thoại của mình. Màn hình khóa của cô là một con mèo trắng với quầng thâm dưới mắt, cùng với hàng chữ dễ thương___ 【Hôm nay không được thức khuya! 】Nhìn kỹ, trên màn hình hình như có một lớp kính cường lực. "Trần Tây Trạch, suýt chút nữa còn tưởng rằng anh mua điện thoại mới cho em.""Em chỉ giỏi mơ mộng hão huyền.""Đây là màn hình chính hãng phải không?""Ừ."Tiết Lê biết thay màn hình chính hãng rất đắt, cũng phải 1 2 nghìn gì đó."Cái này, cái này...sao em có thể không biết xấu hổ mà nhận chứ."Trần Tây Trạch nhướng mi mỏng, đưa mã QR ở bên cạnh cho cô: "Băn khoăn, hoan nghênh chuyển tiền.""Dựa theo quan hệ của chúng ta, nói tới tiền sẽ làm tổn thương đến tình cảm."Tiết Lê vô lại nằm trên quầy, cười nhìn anh sửa đồ.Anh xắn tay áo lên, lộ ra một phần bắp tay vạm vỡ, dưới làn da trắng nõn lạnh lẽo có những mạch máu xanh hơi nhô lên, kéo dài đến tận mu bàn tay, ngón tay thon dài khỏe khoắn."Trần Tây Trạch, em mời anh ăn tối coi như cảm ơn.""Em có tiền không?"
"Em vẫn còn một vài đồng."
"Đợi anh làm xong đơn hàng này." "Được." Tiết Lê mở cửa, bước vào quầy, ngồi bên cạnh anh trên chiếc ghế nhỏ, nhìn anh sửa chữa chiếc đồng hồ điện tử một cách thích thú.Trần Tây Trạch giơ tay xoay chiếc quạt điện cũ kỹ, tạo góc thích hợp thổi vào người cô."Anh thường kiếm tiền bằng cách làm công việc bán thời gian này?" "Ừ." "Là nhà vô địch thế giới, chẳng lẽ vẫn thiếu tiền?"Trần Tây Trạch thản nhiên nói: "Anh không phải người tốt, toàn bộ số tiền kiếm được đều tặng cho nữ streamer xinh đẹp rồi".Tiết Lê "ừ" một tiếng nặng nề: "Em thấy anh làm ăn rất tốt. Anh nhất định phải đứng đầu danh sách những kim chủ.""Em cũng biết kim chủ.""Em đương nhiên biết." Tiết Lê tức giận nói: "Anh làm việc này nhất định phải kiếm được rất nhiều tiền.""Bởi vì có rất nhiều cô gái như em, mỗi cái điện thoại cũng không thể cầm nổi.""Không phải đâu, họ đến cửa hàng nhỏ này là vì thích anh. Anh nghĩ rằng họ thực sự muốn anh sửa điện thoại cho họ."Trần Tây Trạch ném cho cô một ánh mắt "ai mượn em nói với anh chuyện này"--- "Ông đây dựa vào khuôn mặt của mình để kiếm sống. " "..." Không biết xấu hổ.Tiết Lê kiên nhẫn đợi anh một lúc, thấy trán anh lấm tấm mồ hôi, ngẩng đầu lên thì phát hiện quạt điện đang thổi thẳng vào người mình, Trần Tây Trạch không hưởng được chút nào."Này, quạt điện của anh không quay đầu được à?""Cái này cũ lắm rồi, xoay không được. Có thể bật lên đã là nể mặt anh lắm rồi."Tiết Lê bĩu môi, thầm nghĩ anh thật keo kiệt, quạt điện hỏng đến mức này vẫn không chịu thay.Nhưng, Trần Tây Trạch keo kiệt không phải ngày một ngày hai.Khi còn bé, anh có một đồng cũng muốn bẻ làm hai. Chưa bao giờ mua đồ ăn ngon cho mình, mỗi lần Tiết Lê mua kem cho anh ăn cùng đều bị anh cắn hơn nửa.Cho dù là nghèo đến thế, nhưng vài ngày không gặp thôi, anh đều sẽ mang cho cô ít đồ ăn vặt.Tiết Lê chịu không nổi, nhỏ giọng hỏi: "Nóng không?""Em nói xem?"Cô thấy lưng anh lấm tấm mồ hôi, sắc mặt càng đỏ hơn.Thế là Tiết Lê xách ghế bước tới, chuẩn bị bước lên ghế kéo đầu quạt sang bên anh.Trần Tây Trạch xoay người kéo cô lại, ôm eo, cau mày nói: "Đừng trèo cao như vậy, nếu ngã, anh sẽ không trả tiền thuốc men.""..."Tiết Lê bị anh ôm ngang hông, lưng dán vào người anh.Cơ thể anh cứng như sắt, da nóng như lửa đốt.Tiết Lê hai má nóng bừng, vùng ra khỏi tay anh, thoát khỏi lòng anh: "Em không phải trẻ con, sẽ không ngã." Trần Tây Trạch đứng dậy lay đầu quạt, thản nhiên nói: "Lại gần đây, cùng nhau quạt.""Ừ."Tiết Lê ngồi cạnh anh trên một chiếc ghế đẩu, hai người chỉ cách nhau một nắm tay, dường như cô không thấy mát nên nhích lại gần anh.Trên người chàng thanh niên có mùi hương gỗ rất sạch sẽ, cô nhẹ nhàng ngửi ngửi, quay đầu phát hiện trên tay phải của anh đeo một chuỗi hạt gỗ màu đỏ sẫm, mùi thơm hẳn là từ sợi dây tỏa ra. "Trần Tây Trạch, chuỗi hạt này từ đâu ra?" "Người khác cho.""Ai, con gái hả?"Trần Tây Trạch liếc nàng một cái: "Em không thích anh, nhiều chuyện vậy làm gì?"Tiết Lê bị anh làm cho đỏ mặt, giải thích nói: "Tò mò thôi!""Anh không thể thỏa mãn được trí tò mò của em." "Vậy em không đãi anh bữa tối nữa. Đi đây."Cô đứng dậy đi về phía cửa quầy, Trần Tây Trạch ngăn cô——"Tiết Lê.""Gì.""Ngồi xuống."Trần Tây Trạch thậm chí không ngẩng đầu lên, ra lệnh với giọng điệu mạnh mẽ.
Thật hung dữ, anh còn gọi cô bằng tên... Tiết Lê không biết anh đang nghĩ gì nên không dám trái lời, chỉ có thể tức giận ngồi xuống.Trần Tây Trạch nhàn nhạt nói: "Sắp xong rồi, ngoan." Tiết Lê lúng túng xoay người, dựa vào lưng anh, cúi đầu nghịch điện thoại, Trần Tây Trạch hơi quay đầu, cảm nhận được sức nặng của cô gái đang dựa vào lưng mình, cổ họng ngứa ngáy.Anh vặn chai nước khoáng uống cạn nửa còn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com