TruyenHHH.com

TIỂU THANH MAI- XUÂN PHONG LỰU HOẢ

Chương 16

khoangtroixanhlam_99

Tiết Lê vắt óc suy nghĩ mọi khả năng có thể làm đầu gối bị thương để nói cho Trần Tây Trạch nghe.

Thậm chí, bao gồm cả lý do cô phi thân xoay người xuống cầu thang, kết quả "bẹp" một phát đụng vào tường, cũng được cô bịa ra.

Trần Tây Trạch không cắt đứt lời cô, khoanh tay, ngước mắt thưởng thức màn "biểu diễn" sinh động của cô.

Dưới con mắt đen láy và sắc bén của anh, Tiết Lê chỉ có thể thành thật giải thích toàn bộ câu chuyện - "Thật ra, đó là trận quyết đấu cuối cùng giữa em và anh trai. Anh ấy đá em tàn phế, em thì ngũ mã phanh thây anh ấy ra. Cảnh tượng rất bạo lực, đẫm máu và mất kiểm soát."

"Xem ra em rất lợi hại."

"Tất nhiên rồi. Ối!!! Đau quá, anh nhẹ tay tí đi."

Trần Tây Trạch lấy Vân Nam bạch dược và tăm bông từ trong tủ ra, nửa ngồi xổm, bôi lên vết thương trên đầu gối cho cô, động tác rất thô lỗ: "Nếu em không nói thật, anh trai sẽ cho em biết 'cảnh một khi mất kiểm soát' thực sự là như thế nào."

Chủ tịch luôn biết nghệ thuật đe dọa.

Cảm nhận được lực trên đầu gối, Tiết Lê không dám ba hoa chích chòe nữa. Cô đành phải kể cho anh mọi thứ về người cầm cờ.

"Anh có nghĩ đó là lỗi của em không? Em thực sự hy vọng cô ấy có thể được chọn."

"Ai nói dối là chó."

"Em biết cô ấy không vui, nhưng cũng không nên đổ lỗi cho em."

Trần Tây Trạch nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Rắm lớn một chút."

Tiết Lê thoải mái ngồi phịch xuống ghế bành: "Thẳng nam làm sao hiểu được yêu hận trong ký túc xá nữ."

Trần Tây Trạch dùng tăm bông chỉ vào biển chỉ dẫn ở cửa: "Viết cái gì?"

"Văn phòng hội sinh viên."

"Tại sao anh ngồi ở đây."

"Anh là chủ tịch hội sinh viên."

"Cho nên, ân oán tình thù giữa các khu ký túc xá nữ do vị chủ tịch này hòa giải sẽ không ít hơn những cuộc cãi vã mà em đã trải qua đâu."

Trần Tây Trạch cúi đầu, cẩn thận lau thuốc mỡ cho cô: "Lần trước giải quyết mâu thuẫn của ký túc xá nữ vì một hộp mỹ phẩm, liên lụy đến tám cô gái ở hai phòng ngủ và năm sáu nhóm nhỏ. Có thể nói là một vở kịch cung đình cấp sử thi."

Tiết Lê cười phá lên, phát ra một tiếng heo kêu, quay lưng lại: "Không ngờ chuyện vặt như lông gà vỏ tỏi ở ký túc xá nữ mà anh cũng phải đứng ra hòa giải."

Cô cố hết sức để nhịn cười, giải thích: "Thật ra, đây là lúc giằng co cô ấy không cẩn thận đẩy ngã em. Có thể nhìn ra cô ấy không cố ý."

"Bất cứ lúc nào cũng không nên động thủ với người khác, gọi điện thoại anh trai em tới xử lý."

Tiết Lê suy nghĩ một chút, ý vị thâm trường hỏi: "Là anh trai nào?"

"Em thích ai thì gọi người ấy."

"Vậy em gọi anh nhé."

Bàn tay đang bôi thuốc của Trần Tây Trạch đột nhiên dừng lại, nhắm mắt, nói một cách bình tĩnh: "Được"

"Nhưng anh bận rộn như vậy, liệu có đến không?"

Trần Tây Trạch lấy điện thoại của cô ra, vẽ chữ Z, nhanh chóng nhập số điện thoại của mình: "Anh sẽ đến."

Tiết Lê bỗng nhiên cảm giác trái tim mình bị chạm tới.

Đầu gối đột nhiên truyền đến một trận đau nhói, cô khẽ "hứ" một tiếng: "Đau quá! Nhẹ một chút."

"Cố nhịn."

Trần Tây Trạch bôi thuốc mỡ đều cho cô, nhẹ nhàng thổi qua vết thương, chờ thuốc mỡ tự nhiên khô ráo.

Tiết Lê thận trọng nhìn anh.

Thiếu niên xương cốt xinh đẹp, lông mày cao ngất, mang theo một loại cảm giác cứng cỏi nào đó.

Cho dù Tiết Lê gặp anh ở trường hay xem các đoạn phát lại cuộc thi bắn súng, anh đều làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh lùng, cao không thể chạm tới, không dễ gần. Bây giờ vị chủ tịch cao lãnh này đang ngồi xổm bên chân cô, giúp cô thổi qua vết thương ở đầu gối.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Tiết Lê nhập học...cô có cảm giác vượt trội khi giáo thảo là thanh mai trúc mã của mình.

Cúi đầu nhìn cổ áo sơ mi trắng tinh khiết của anh, trong lòng cô có một mùi vị nói không nên lời, tê dại.

Dường như mọi điều bất hạnh đã tan biến. Cô giống như một người máy WALL-E hết pin, đến bên anh trong bộ dạng tơi tả, được anh nạp đầy điện. Sau đó, tiếp tục đối mặt với cuộc sống hàng ngày với nguồn năng lượng tràn đầy.

Mấy năm nay, nếu như không có Trần Tây Trạch làm bạn, Tiết Lê cũng không biết mình sẽ biến thành cái dạng gì nữa.

Trần Tây Trạch buông ống quần của cô xuống, không lập tức rời đi, lười biếng dựa vào bàn làm việc, giữ khoảng cách rất gần, cúi đầu nhìn cô.

Cô gái nhỏ lông mi khẽ run, hai gò má trắng hồng, dái tai càng đỏ như anh đào.

"Sao đỏ mặt rồi?"

Cảm nhận được hơi thở ấm áp của chàng trai, hai má Tiết Lê đỏ bừng, ngực đập mạnh.

Ánh mắt của cô hướng bốn phía né tránh, con ngươi đen nhánh của Trần Tây Trạch tựa như đêm tối dày đặc, che trời lấp đất, không cho cô trốn tránh.

"Đỏ mặt là vì tính cách dễ xấu hổ, anh không nên suy nghĩ nhiều."

Anh bình thản "Ồ" một tiếng, khóe mắt hơi cong, nghịch ngợm nhìn cô: "Anh trai muốn suy nghĩ nhiều, phải làm sao bây giờ."

"..."

"Vậy em chỉ có thể nghiêm túc từ chối anh."

Trần Tây Trạch khẽ cười một tiếng, kéo dài âm điệu: "Tạnh mưa rồi, xấu hổ 0 em có thể đi rồi."

"Tạm biệt."

Tiết Lê đi đến bên cửa, bỗng nhiên như nhớ tới gì đó, không tình nguyện xoay người, hỏi: "Trần Tây Trạch, em hỏi anh một vấn đề."

"Anh, người bị từ chối, xin từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào của em."

Tiết Lê thấy anh tựa hồ thật sự có chút tức giận, đành phải ngấp nghễ đi đến đối diện anh, chống lên bàn làm việc: "Em không nói giỡn, nghiêm túc."

Trần Tây Trạch cũng không nói đùa, nhưng những lời này chỉ có dùng giọng đùa giỡn để nói ra, như thế mới có thể duy trì tình bạn của bọn họ.

Chàng trai ngừng suy nghĩ, lười biếng nhướng mi: "En muốn hỏi gì?"

"Trần Tây Trạch, anh nói em có nên làm người cầm cờ không?" Cô gái nhỏ hiện lên vẻ hoang mang: "Thẩm Nam Tinh rất để ý chuyện này, cô ấy giận rồi. "

"Không có gì nên hay không, là em thì chính là em."

"Nhưng cô ấy đối xử với em rất tốt, em có thể thấy rằng cô ấy cũng quan tâm đến vấn đề này."

Đôi mắt đen của Trần Tây Trạch nhìn cô chằm chằm: "Mèo, khi còn bé anh đã nói với em, quá mức thiện lương, là tàn nhẫn với mình."

"Em nhớ rõ."

Nhưng cô chưa từng trải qua cuộc đời của Trần Tây Trạch. Cho nên, chưa bao giờ hiểu ý tứ của câu này, cho dù là hiện tại.

"Khi còn bé em thấy anh đáng thương nên mời anh ăn kem, mỗi lần anh chỉ chừa cho em một miếng rất ít, em không cảm thấy ấm ức sao?"

"Có chứ." Tiết Lê căm tức nhìn anh: "Khi còn bé anh thật sự rất đáng ghét."

"Vì vậy, đây là câu trả lời mà anh dành cho em."

Tiết Lê cúi đầu, tinh tế suy nghĩ một chút, hiểu được ý tứ của Trần Tây Trạch.

"Nhưng có lúc anh cũng đối xử với em rất tốt. Cho nên, em không cảm thấy ấm ức."

"Anh là anh, người khác là người khác." Trần Tây Trạch ôm bờ vai gầy của cô gái nhỏ, nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Em không thấy bạn cùng phòng, bạn bè của em vì lợi ích bản thân mà tranh đấu, thậm chí phản bội lẫn nhau, nếu em lui bước thì sẽ không có gì cả."

Tiết Lê gật gật đầu, hậu tri hậu giác hiểu ra.

Anh nói đúng, Thẩm Nam Tinh vì chuyện nhỏ này mà trở mặt với cô, nếu cô ấy đã đem chuyện làm người cầm cờ đặt lên trên tình bạn của hai người, mà mình vẫn còn bận tâm đến tình nghĩa chị em, như vậy mới thật sự ngu ngốc.

Tiết Lê có chút thấp thỏm nhìn Trần Tây Trạch: "Trần Tây Trạch, anh có cảm thấy em đặc biệt yếu đuối, luôn sợ hãi rụt rè không?"

Trần Tây Trạch thờ ơ vặn chặt nắp bút: "Em đã muốn từ chối anh, còn quan tâm anh nghĩ như thế nào?"

"..."

Mạch não của anh sao lại quanh co như vậy, đi một vòng vẫn về đề tài trước đó.

Tiết Lê không hỏi nhiều nữa, xoay người ra cửa, nhưng mà không đi được hai bước, lại vội vàng chạy trở về, giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi, ở văn phòng anh chạy tán loạn chung quanh: "Xong rồi xong rồi."

"Gặp quỷ?"

"So với quỷ còn đáng sợ hơn. Tiết Diễn tới rồi."

"Em vẫn sợ cậu ta?"

"Anh ấy tới đuổi giết em. Chẳng phải là do em đã bán quần áo và giày dép của anh ấy à." Tiết Lê chột dạ nói: "Trong khoảng thời gian này em phải tránh một chút, tránh đầu sóng ngọn gió, nếu không anh ấy nhất định sẽ giết chết em."

"Cậu ta dám."

Trần Tây Trạch đứng lên, đẩy cô gái nhỏ về phía sau mình.

Tiết Lê không muốn Trần Tây Trạch cứng rắn với anh mình, nhìn thấy văn phòng trống rỗng, không có nơi nào để trốn ngoại trừ bàn của Trần Tây Trạch.

Cô vội vàng đi tới, kéo chiếc ghế xoay tiện dụng của anh ra, chui vào gầm bàn: "Làm ơn, để em trốn."

"..."

Trước khi cô chui vào, Trần Tây Trạch đè vai cô lại: "Em chắc chắn muốn trốn dưới gầm bàn?"

"Ừ."

Có vẻ như đây là nơi duy nhất còn người có thể trốn.

Trần Tây Trạch túm lấy cổ áo cô, dặn dò: "Vào đi, dù thế nào cũng không được ra ngoài, chờ anh em đi rồi nói sau."

Nếu không hiểu lầm sẽ nghiêm trọng.

Để bảo vệ mình, Tiết Lê vội vàng đồng ý.

Trần Tây Trạch di chuyển ghế qua, hai chân duỗi ra dưới bàn, toàn bộ che chắn cô gái nhỏ: "Đừng lộn xộn."

"Ngồi im ngồi im, cảm ơn đại ca."

Cửa văn phòng bị Tiết Diễn đẩy ra: "Trần Tây Trạch, tiểu vương bát đản Tiết Lê đâu."

"Không có ở đây."

"Tôi đã tận mắt thấy nó chui vào văn phòng cậu." Tiết Diễn lục lọi rèm cửa sổ: "Tiết Lê, đừng trốn nữa. Ông đây thấy em rồi."

Tiết Lê cuộn tròn trong bàn, che miệng thở gấp.

Ghế của Trần Tây Trạch lại nhích vào trong, đầu gối đè lên sườn cô gái nhỏ: "Đã nói rồi, cô ấy không có ở đây."

Tiết Diễn không tìm thấy người, hừ nhẹ một tiếng: "Để cho tôi tìm được, tôi không đánh chết nó mới lạ."

Trần Tây Trạch viết báo cáo tổng kết, thờ ơ nói: "Tìm được, nhớ để cho tôi một hơi thở."

"Làm gì? Định thừa dịp đang nóng à."

"Thừa dịp cái..."

Anh gần như chửi thề, đúng lúc phanh kịp, trầm giọng nói: "Em gái cậu đang nợ tôi một cái ví tiền."

"Nó làm túi tiền cho cậu, chẳng lẽ trao đổi tín vật định tình."

Tiết Diễn đi tới, hai tay chống lên trên bàn làm việc của Trần Tây Trạch: "Tiểu nha đầu này là một hỗn thế ma vương, Tôn Ngộ Không chuyển thế."

"Muốn càu nhàu, ra ngoài rẽ phải phòng tư vấn tâm lý, miễn phí."

Tiết Diễn không chịu rời đi, ngồi trên bàn làm việc, nghịch cây mọng nước trên bàn: "Trần Tây Trạch, cậu thích nó ở điểm nào? Đối xử với nó tốt như vậy."

"..."

Tiết Lê dưới bàn, không khỏi có chút đỏ mặt, ngước mắt lên liền nhìn thấy đôi chân dài miên man của Trần Tây Trạch, vội vàng dời tầm mắt.

Chỉ cầu Tiết Diễn đừng nói bậy nữa.

Thật xấu hổ.

"Cậu nói người em gái này của tôi bộ dáng không tệ, dù sao cũng là em gái tôi, chỉ là không biết cách ăn mặc."

Tiết Lê dưới bàn dựa vào góc bàn, ôm đầu gối, bĩu môi ——Tự kiêu qúa đáng, ai muốn giống anh.

Tiết Diễn cũng mặc kệ Trần Tây Trạch có thích nghe hay không, dứt khoát oán giận nói: "Tôi biết nó ghét mình, nhưng phải có giới hạn chứ. Em gái người ta giống như áo bông nhỏ, suốt ngày gọi anh trai, anh trai, chỉ có nó...suốt ngày đối với lão tử mặt mày dựng thẳng, tôi nợ nó à? Mình không xuất sắc cũng không chịu cố gắng thật tốt, đem toàn bộ sai lầm đổ lỗi cho sự ưu tú của người khác, cái này thật quá đáng."

Đột nhiên, cây bút trong tay Trần Tây Trạch bị ném bay ra ngoài, những vết mực đen bắn tung tóe khắp người Tiết Diễn.

"Chết tiệt."

Trần Tây Trạch lạnh lùng nói: "Câm miệng."

"Nó không có ở đây, cậu sợ cái gì?"

Tiết Lê dưới bàn, che miệng, đáy mắt tỏa ra chua xót.

Đúng vậy, cô không xuất sắc, mẹ không thích cô, chỉ thích anh trai, rõ ràng là thiên vị...

Trong lòng cô cảm thấy không công bằng, có ác cảm với anh trai.

Ngay cả quyền không vui cũng không có sao.

Tay Trần Tây Trạch vươn xuống dưới bàn, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô.

Tiết Lê lau nước mắt, từ dưới gầm bàn chui ra, đỏ mắt, hung tợn trừng mắt nhìn Tiết Diễn.

"Mẹ kiếp."

Tiết Diễn mắt thấy dưới gầm bàn chui ra một người lớn, nhất thời hoảng sợ.

Thấy rõ là Tiết Lê, anh ta mở to hai mắt nhìn Trần Tây Trạch đang ngồi ngay ngắn, rồi nhìn Tiết Lê, biểu tình trở nên vô cùng quỷ dị: "Tiết Lê, em...em...em làm gì dưới đó?"

"Anh đáng ghét như vậy, ai muốn làm áo bông nhỏ của anh. Em chỉ có một người anh trai, chính là Trần Tây Trạch."

Tiết Lê đẩy anh ta ra, khóc lóc xoay người chạy ra khỏi văn phòng.

Tiết Diễn sắc mặt khó coi như ăn phải ruồi, đi đến bàn của Trần Tây Trạch, đập bàn: "Vừa rồi cậu đã làm gì em gái tôi."

Trần Tây Trạch biết tình cảnh này, thế nào cũng không giải thích được, anh dứt khoát dựa vào ghế, cười lạnh nói: "Có thể làm gì nữa."

"Cậu...đồ cầm thú. Tiết Lê cái gì cũng không hiểu, cậu lừa nó, cậu có phải là người không?"

Trần Tây Trạch trong mắt tràn đầy trào phúng: "Vừa rồi nói thế nào, bây giờ đã trở thành anh trai tốt rồi?"

"Tôi... tôi mắng nó, với việc cậu bắt nạt nó là hai chuyện khác nhau."

"Mèo con nói, chỉ nhận một mình tôi."

Tiết Diễn tức giận đến hàm răng va vào nhau lập cập, nắm lấy cổ áo của Trần Tây Trạch, tức giận nói: "Nó ngu nhưng cậu thì không, nếu dám chiếm tiện nghi của nó, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu."

Trần Tây Trạch tuyệt đối không phải là người dễ bị bắt nạt, trở tay, ấn người đàn ông lên bàn, cánh tay "răng rắc" một tiếng bẻ ở phía sau, đau đến mức Tiết Diễn phải nhe răng trợn mắt —"Buông ra, buông ra."

"Đau quá."

"A a a muốn đứt rồi."

Trần Tây Trạch đá anh ta ra ngoài, ngữ khí kiên định nói: "Nếu dám nói cô ấy ngu, lão tử nghe thấy một lần đánh một lần."
......
Tiết Lê nghẹn một bụng tức giận trở về ký túc xá, giống như giẫm lên bánh xe gió, xách cờ chạy ra ngoài như một trận gió, đi tới bãi cỏ lớn ở lầu một hình chữ hồi luyện tập nhào lộn.

Cô chỉ muốn hít một hơi thật sâu, nắm lấy cơ hội thuộc về mình.

Thẩm Nam Tinh khinh thường cô, Tiết Diễn cũng khinh thường cô nốt.

Kẻ thua cuộc nên chui đầu vào chỗ nấp, không bao giờ ló đầu ra.

Dựa vào đâu?

Dù thế nào đi nữa, lần này cô không muốn lùi bước.

Giáo viên nói rằng cô rất giỏi, rất nhiều chàng trai muốn cô dạy họ nhào lộn.

Cô không vô dụng.

Sau khi luyện tập tới hơn nửa đêm, lúc trở về phòng tắm rửa, Thẩm Nam Tinh lải nhải nói cô đánh thức cô ấy. Tiết Lê cũng không có phản ứng, yên lặng tắm rửa, lên giường ngủ.

Ngày hôm sau quân huấn nghỉ ngơi nửa ngày. Sáng sớm, Tiết Lê đi bãi cỏ nhỏ dưới lầu luyện tập.

Thẩm Nam Tinh bưng chậu, ngáp dài từ phòng giặt quần áo đi ra, nhìn động tác chơi cờ hiên ngang xinh đẹp của Tiết Lê, sắc mặt u ám, thấp giọng lẩm bẩm: "Dối trá."

Ánh mắt của Tiết Lê không tốt, nhưng thính giác cực kỳ nhạy bén, một tiếng này không lớn không nhỏ, nhưng vẫn đủ cho cô nghe thấy.

Cô buông cờ xuống, tức giận nhìn về phía Thẩm Nam Tinh: "Cậu nói gì."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com