TruyenHHH.com

TIỂU THANH MAI- XUÂN PHONG LỰU HOẢ

Chương 13

khoangtroixanhlam_99

Buổi tối hôm đó, trên diễn đàn trường xuất hiện hình ảnh Tiết Lê nhảy lên người Tiết Diễn, đánh đấm anh ta một trận.

Toàn bộ diễn đàn lập tức trở nên điên cuồng - "Trước cửa ký túc xá nam, có người bịt mặt lột hết quần áo, giày dép của giáo thảo."

"Đây là ai?"

"Nhìn thân hình, rõ ràng là con gái."

"Anh ta chẳng phải là có em gái học năm nhất à, khẳng định là em gái của anh ta. Đổi lại là người khác, anh ta sớm động thủ rồi."

"Tôi đã có mặt ở hiện trường, chứng kiến toàn bộ quá trình giáo thảo bị chà đạp, không hề có lực phản kháng. Lúc cô gái nhỏ từ trên người nhảy xuống, anh ta sợ cô ấy bị ngã nên đã đưa tay che chở."

"Nghe có chút cưng chiều."

"Thật tò mò, em gái của anh ta nhất định là đại mỹ nhân."

"Chỗ này của tôi có một tấm ảnh, mọi người xem rồi sẽ biết, cô gái này thật sự là một thân ngàn vạn sủng ái. [Hình ảnh]"

Lầu trên tung ra một tấm ảnh chụp lén, là hình ảnh Trần Tây Trạch cúi người nắm lấy gương mặt cô gái bịt mặt.

Chủ tịch hội sinh viên vốn xa cách, ánh mắt nay không còn lạnh lùng như trước, nụ cười dịu dàng gợn sóng.  

"A a a a."

"Ánh mắt này...điên mất thôi. Tôi không thể nói nên lời."

"Trần Tây Trạch bình thường rất hiếm khi nói chuyện với con gái, tôi cứ tưởng trong cơ thể anh ta thiết lập chương trình bài xích người khác phái, không nghĩ tới."

"Nghe nói bọn họ là hàng xóm, cùng nhau lớn lên."

"Tôi thật sự hâm mộ cô gái kia, vì sao tôi không có trúc mã như anh ta."

"Đây hoàn toàn là ánh mắt nhìn em gái ư. 【 tuyệt đối không phải tinh chất chanh 】"

"Ánh mắt thật sự rất cưng chiều."

" << Nói về cuộc đời của tôi - Hai đại giáo thảo là anh trai tôi >>."

"Hoàn toàn là kịch bản của nữ chính mà."

"Cô ấy rất khiêm tốn, đến nay vẫn chưa hiện thân."

"Mỹ nữ đều khiêm tốn."
...
Mặc cho các bài đăng trên diễn đàn của trường có phổ biến thế nào, Tiết Lê chẳng thèm quan tâm.

Dù sao cũng bịt mặt, sẽ không ai biết cô là người nào, thích bàn luận thì cứ bàn thôi. Hiện tại cô có việc quan trọng hơn phải làm.

Đêm đó, Tiết Diễn nhìn thấy người nặc danh đăng một sản phẩm vào nhóm bán đồ cũ trong khuôn viên trường — chiếc áo khoác hip-hop thời thượng của nước ngoài mà anh ta đã mặc vài lần được em gái bán với giá 300 tệ.

Còn đôi giày thể thao Aj đó anh mới đi hai ba lần, tuy có nhiều giày đẹp nhưng đó là đôi anh ta thích nhất, giá sale là 500.

Mua hai mặt hàng cùng nhau sẽ được tặng một sợi dây chuyền.

Trong nhóm đồ cũ, có rất nhiều chàng trai biết nhìn hàng, tranh nhau mua những thứ này, điên cuồng like [Tôi muốn].

Chỉ trong ít phút, sản phẩm đã tích lũy được hàng nghìn lượt thích.

Anh ta không thể để đứa em gái ác ma kia thực sự bán đồ của mình, vì vậy đã gọi điện cho mẹ là Triệu Mỹ Bình ngay lập tức--- "Mẹ."

"Con trai, con vẫn biết đường gọi cho mẹ à. Việc học của con thế nào rồi?"

"Vẫn tốt ạ." Tiết Diễn ấp úng nói: "Mẹ, gửi cho con một ít tiền."

"Gửi tiền? Đó là gì? Là một chủ đề nghiên cứu sinh? Hay là một thuật ngữ kỹ thuật dành cho máy tính của con?"

Tiết Diễn: "..."

"Gửi tiền, là một loại tu dưỡng và phẩm chất cao thượng của cha mẹ."

"Tại sao mẹ chưa từng nghe nói qua."

Tiết Diễn không diễn với bà nữa: "Triệu Mỹ Bình phu nhân. Xin đừng giả ngu với con nữa."

"Phản rồi..."

Triệu Mỹ Bình giọng nói sắc bén: "Con là tên phá gia chi tử. Hai tuần trước bà đây mới gửi tiền cho con, sau đó lại gửi tiếp, con cho rằng mẹ là cái máy rút tiền hả. Con lên đại học, quần áo có bao nhiêu cái vali, xài bao nhiêu là tiền."

"Mẹ, đừng giả vờ nữa, nhà chúng ta đâu thiếu chút tiền này. Ông ngoại chẳng phải đã buông lỏng để mẹ trở về công ty à?"

"Con biết cả chuyện này?"

"Con đâu phải Tiết Lê, ngốc nghếch, cái gì cũng không để ý."

"Em gái của con hơi ngốc, nhưng nó không giống con, tiêu xài hoang phí." Triệu Mỹ Bình tức giận nói: "Con nhìn Trần Tây Trạch sống cạnh nhà chúng ta đi, không xin gia đình một xu nào khi nó lên đại học."

Tiết Diễn buồn bực nói: "Cậu ta muốn cũng không có điều kiện này. Cậu ta đã phải tự kiếm tiền khi lên trung học, từng giành được một chiếc cúp đẳng cấp thế giới. Con không thể so sánh với cậu ta được."

"Con cũng không kém." Triệu Mỹ Bình có chút kiêu căng nói: "Mẹ chưa bao giờ cảm thấy con trai mình kém hơn nó, con ở trong lĩnh vực chuyên môn của mình cũng có thể giành được top.1. Tại sao phải so sánh với nó."

"Nếu mẹ đã hiểu đạo lý này thì đừng so sánh Tiết Lê với con. Hiện tại, nha đầu kia thấy con giống như gặp cừu địch, hận không thể ăn tươi nuốt sống con."

"Nó mà dám."

"Thật đúng là dám."

Nhắc tới con gái, Triệu Mỹ Bình lập tức trầm xuống: "Tiết Lê thế nào, ở trường không gây họa chứ?"

Tiết Diễn một tay ôm túi, dựa vào vách tường hành lang, tức giận nói: "Làm gì có chuyện..."

Chỉ gây ra một vụ "cướp" trên đường mà thôi.

"Con hãy ra dáng là một người anh trai đi. Chăm sóc nó thật tốt, kèm cặp nó học hành, tham gia ít câu lạc bộ vô bổ hơn, không cho phép yêu sớm. Điểm số của nó vốn không đỡ nổi tường, nếu bản thân không nỗ lực thì ai có thể giúp nó đây."

Tiết Diễn nghĩ đến ước mơ tươi đẹp của Tiết Lê về việc "sẽ có một mối tình ngọt ngào ở trường đại học", nói: "Nó đã gần 19 tuổi rồi, bất kể sinh lý hay tâm lý...tất cả đều là người lớn, sử dụng từ yêu sớm có vẻ không thích hợp."

"Con xác định tâm trí của nó là người lớn?"

"..."

Có thể làm ra chuyện cướp bóc, chắc hẳn vừa lấy bằng tốt nghiệp mẫu giáo.

"Vâng vâng." Tiết Diễn buồn bực nói: "Con giúp mẹ thúc giục nó, vậy mẹ mau gửi chút tiền đi. Một trai một gái của mẹ sắp không vui nổi nữa rồi."

"Được được." Triệu Mỹ Bình cũng lười nói nhảm, cúp điện thoại liền chuyển cho anh 4000 tệ: "Cho em gái con một nửa, đừng nói là mẹ cho."

"Mẫu hậu xin nhận của nhi thần một lạy! orz"

Tiết Diễn nhận tiền, vui vẻ trở về ký túc xá ăn cơm hộp, kéo Tiết Lê ra khỏi danh sách đen——Tiết cao phú soái: "Gọi một tiếng anh trai, anh đây sẽ cân nhắc bố thí cho em một ít."

Băng Đường Tuyết Lê: "tui!"

2.000 tệ đã được đánh xong, thấy tình huống này, anh ta lập tức hủy chuyển khoản.

Tiết cao phú soái: "Nha đầu chết tiệt, trả quần áo cho lão tử trước."

Băng Đường Tuyết Lê: "Đã bán."

Tiết cao phú soái: "Em nghiêm túc?"

[Bên kia đã chặn bạn và từ chối tin nhắn của bạn]

"..."

Được rồi, có cốt khí, tiếp tục chống đỡ đi. Anh ta quá lười để quản lý cô.

Tiết Lê đem quần áo Tiết Diễn bán đi, 800 tệ bị đối phương mặc cả đến 600, cô cũng không so đo.

Dù sao hàng đã qua sử dụng, có thể bán đi cũng không tệ rồi.

Tuy nhiên, cô đã đánh giá thấp sự nổi tiếng của giáo thảo.

Vào buổi tối, Tiết Lê lướt qua bài đăng của cô về giao dịch đồ cũ, những lượt thích [Tôi muốn] đều có bốn chữ số.

Một anh trai nhỏ keo kiệt trước đó đã nói chuyện riêng với cô, sau khi thương lượng với cô một lúc lâu, giá 800 tệ đã được thương lượng thành 600 tệ.

Tiết Lê đột nhiên thay đổi quyết định, hủy giao dịch và thay đổi thuộc tính của bài đăng từ bán thành đấu giá.

Anh trai keo kiệt gọi điện cho cô, hy vọng mua được với giá gốc 800 tệ? Tiết Lê có tiềm năng gian thương, cười nói: "Buổi tối 8 giờ, đúng giờ đấu giá, quá hạn không chờ."

Đấu giá bắt đầu, Tiết Lê trơ mắt nhìn giá đấu 800, bị người ta một đường nâng lên cao, cuối cùng nâng lên 3500, mấy anh trai nhỏ keo kiệt ngồi canh đều muốn khóc.

Mà Tiết Lê suy đoán, trong những người nâng giá cả này, ngoại trừ fan não tàn của Tiết Diễn ra, chỉ sợ có cả bản thân Tiết Diễn não tàn cũng không chừng.

Không sao cả, cuối cùng giá giao dịch là 3800, Tiết Lê rốt cục đem đống quần áo rách nát này bán ra ngoài.

Điều này ngược lại làm cho Tiết Lê thêm vài phần tin tưởng, chỉ cần cô lưu tâm nhiều hơn, con đường phát tài ở khắp nơi.

Cuối cùng cô đã nộp 100 tệ học phí và vẫn còn dư rất nhiều, nó có thể duy trì trong một thời gian dài với một kế hoạch tốt.

Tuy nhiên, chỉ trong vài ngày, một khoản phí bảo hiểm y tế khác lại đến, nói rằng khoản phí này trước đây không được tính vào học phí, hiện tại mỗi người phải nộp 2.000, ủy viên sinh hoạt đang đợi ở cửa ký túc xá để thu tiền.

"Đánh chết tôi đi."

Tiết Lê vô cùng đau đớn, đạp lên giường giở trò lưu manh: "Đây là đi học hay là ăn cướp."

"Bà đây không học nữa."

Thẩm Nam Tinh vừa chuyển tiền vừa nói: "Đơn xin nghỉ học có thể tải xuống trên trang web chính thức của trường, viết xong sáng mai giao đến văn phòng học viện, xem xét ba ngày, ngày thứ tư, cậu có thể thu dọn hành lý trở về."

"..."

"Tôi đặt trước bàn học của cậu, làm nơi đặt mỹ phẩm của tôi."

Lục Vãn Thính nghe vậy, cũng vội vàng nói: "Vậy tôi đặt trước giường cậu, để đồ dùng hàng ngày của tôi, người câm không có ý kiến gì chứ, có ý kiến mở miệng nói."

Lưu Thi Vũ chớp chớp mắt, không còn gì để nói.

Tiết Lê cầm điện thoại di động, tức giận xuống giường.

Ủy viên sinh hoạt không có biểu hiện gì khi đưa mã QR, giống như một cỗ máy thu tiền tàn nhẫn: "Chọn nó, bỏ học hoặc trả tiền."

Tiết Lê thật vất vả mới thi đậu đại học, lần sau cũng không có vận khí tốt như này nữa.

Cô chỉ biết khóc chuyển tiền cho ủy viên sinh hoạt, may mắn là trong thẻ vẫn còn rất nhiều nên đợi đến buổi đánh giá của hội sinh viên vào thứ sáu tuần sau cũng không phải vấn đề lớn.

Lần này, cô bắt đầu nghiêm túc ôn tập.

Mỗi đêm đọc sách đến khuya, ký túc xá dùng đèn chiếu sáng sẽ ảnh hưởng đến việc ngủ của người điếc và người câm, vì thế cô bưng băng ghế nhỏ đi đến hành lang của ký túc xá.

Thẩm Nam Tinh mỗi đêm đều ôm máy tính ở đó live stream.

"Cậu cũng đến."

"Ừm, cùng nhau cố gắng." Tiết Lê ngồi xuống bậc thang phía sau cô ấy.

"Tôi livestream đấy, đừng vào ống kính."

"OK."

Kèm theo âm thanh moah moah của Thẩm Nam Tinh, Tiết Lê nghiêm túc làm bài kiểm tra.

Nửa giờ sau, thấy cô ấy duỗi lưng nghỉ ngơi, Tiết Lê tò mò hỏi: "Cậu làm live stream thế này, mỗi ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"

"Thời gian ít, nhân khí của tôi không cao, so ra thì kém những người ca hát nhảy múa. Huống chi tôi không có đoàn đội, làm việc này cũng chỉ để kiếm chút tiền tiêu vặt thôi."

"Thật tốt, chờ quân huấn kết thúc, tôi cũng phải nghĩ biện pháp kiếm chút tiền."

"Được, muốn livestream, tôi dạy cậu."

"Không được, tôi không làm được cái này. Cứ có nhiều người là tôi không dám nói chuyện."

Tiết Lê tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Thẩm Nam Tinh nhìn trên đầu gối cô có một quyển "Ngân hàng câu hỏi trắc nghiệm" dày cộp: "Tại sao cậu phải cố gắng như thế, lúc này mới năm nhất thôi mà."

"Nghe đàn chị nói, khảo hạch kia của hội sinh viên gọi là trăm dặm chọn một, đề tài rất khó. Thi lại còn phải đánh một vòng, có thể vượt qua đều là người nổi bật."

Tiết Lê thở dài, cô biết ngưỡng cửa hội sinh viên rất cao, so với xã đoàn bình thường thậm chí đoàn ủy đều khó vào.

Nhưng cô đã đồng ý với Trần Tây Trạch, cô phải thử.

Thẩm Nam Tinh hiểu được tâm tư của cô: "Thật ra, cậu chính là vì Trần Tây Trạch nên mới muốn vào."

"Đúng vậy." Cô không hề che giấu nói: "Anh ấy nói để tôi làm tạp vụ, sẽ thỏa mãn sự ấm no của tôi, coi như là làm thêm, hẳn sẽ không bận rộn."

"Tôi không tin." Thẩm Nam Tinh tựa hồ vừa nhìn đã nhìn ra tâm tư của cô gái nhỏ: "Tìm nhiều cớ như vậy, cậu chính là muốn tiếp xúc với anh ta nhiều hơn."

"Không có."

Thẩm Nam Tinh nhún nhún vai: "Thích anh ta cũng không phải chuyện mất mặt gì, trong trường có rất nhiều cô gái thích anh ta."

"Tôi không thích anh ấy." Tiết Lê nghiêm trang nói: "Sau này các cậu đừng lấy tôi và Trần Tây Trạch ra đùa nữa."

"Thật không thích à?"

"Tôi thua xa anh ấy." Cô gái nhỏ nhẹ nhàng dựa vào tường, nhìn ánh trăng tròn sáng trong trên bầu trời, nhàn nhạt nói: "Tôi tự biết."

Thẩm Nam Tinh thở dài: "Được, không trêu cậu nữa."

Nói xong, cô ấy một lần nữa trở về chỗ làm việc dành riêng cho mình, bắt đầu phát sóng trực tiếp trò chơi.

Lúc này, điện thoại di động Tiết Lê rung lên, 123 đã lâu không nói gì nay lại gửi tin nhắn cho cô —— "Đang làm gì vậy?"

Lúc này, Hà Tư Lễ tìm cô, là muốn nói chuyện phiếm hả?

Cô không có thời gian.

Tiết Lê vội vàng đem sách trắc nghiệm trên đầu gối chụp ảnh gửi cho bên kia xem ——"Làm bài tập. [Hình ảnh]"

Dựa theo EQ của Hà Tư Lễ, hẳn là có thể hiểu được ý tứ khéo léo từ chối nói chuyện phiếm của cô, không nghĩ tới.

123: "20 câu hỏi trắc nghiệm, sai 18 câu."

Băng Đường Tuyết Lê: "..."

123: "Thế này mà vào hội sinh viên, hội sinh viên sẽ giải tán ngay tại chỗ."

Tiết Lê khó có thể tin nhìn tin nhắn của Hà Tư Lễ.

Họ có quen thuộc đến vậy không?

Ai cũng muốn cà khịa cô.

Tiết Lê nhẫn nại, lễ phép hỏi: "Xin hỏi có việc gì không?"

123: "Đêm nay trăng rất đẹp, chào hỏi em một tiếng."

Tiết Lê ngẩng đầu là có thể nhìn thấy mặt trăng, giống như đĩa tròn trong suốt treo cao trên bầu trời đêm xanh thẳm, quả thật rất đẹp.

Băng Đường Tuyết Lê: "Không tệ, nó hình tròn, giống như bánh kếp hành lá và bánh mochi."

123:"..."

Tiết Lê lầu bầu một tiếng: "Có ý gì vậy. "

"Sao vậy?" Thẩm Nam Tinh ngẩng đầu lên hỏi.

"Hà Tư Lễ tìm tôi, gửi tới một ít lời khó hiểu."

"Gửi gì?"

"Cậu ta nói đêm nay trăng đẹp, sau đó tôi nói nó trông giống như bánh mochi, thế rồi cậu ta im lặng."

Thẩm Nam Tinh sắp bị Tiết Lê chọc cười chết: "Ôi chao, cậu thật dễ thương."

"Tôi không biết cách nói chuyện với con trai, không thú vị bằng những cô gái khác." Tiết Lê thở dài: "Tôi quá thất bại."

"Cậu thực sự là cô gái buồn cười nhất mà tôi từng gặp." Thẩm Nam Tinh chịu không nổi nữa: "Nào, để chị đây dạy cậu. Nếu cậu ta nói đêm nay trăng rất đẹp, cậu có thể trả lời: gió đêm nay cũng rất dịu dàng."

"Điều này có nghĩa là gì?"

"Cậu ta muốn chơi thơ thì cậu cứ đối đáp lại, đừng nói cái gì mà mochi, nghe cứ như cậu chỉ biết ăn, không hiểu phong tình."

Tiết Lê cân nhắc một chút, tựa hồ có chút đạo lý: "Nam Nam, cậu thật am hiểu."

"Đương nhiên, chị đây đã trải qua biết bao kinh nghiệm sa trường."

Tiết Lê nghiêm túc bắt đầu đối: "Vế trên: Đêm nay trăng rất đẹp. Vế dưới: Gió đêm nay cũng rất dịu dàng. Hoành phi: Đêm nay khó quên."

Hoàn hảo!

Cô chỉnh sửa câu đối, gửi cho "Hà Tư Lễ"——

Băng Đường Tuyết Lê: "Thế nào. Có phải tôi rất có thiên phú văn học không?"

123: "..."

Nói không nên lời.

Trong cửa hàng sửa chữa đèn đuốc sáng trưng, mấy cô bé vẫn luôn quan sát Trần Tây Trạch dùng tuốc nơ vít vặn ốc vít.

Người con trai với ngũ quan sắc bén, mày rậm, khí chất lạnh lùng tới thấu xương, mặt không biểu cảm, đang sửa đồng hồ điện tử. Điện thoại di động của anh lúc này đang phát tiếng Anh.

Điện thoại khẽ rung lên, anh liếc nhìn màn hình, nhìn thấy câu đối, khóe miệng vô thức nhếch lên.

Đồ ngốc.

Lúc Trần Tây Trạch không cười, đặc biệt lạnh lùng, nhưng khi anh ấy cười, khí chất nhẹ nhàng, bất cần đời liền hiện ra, đặc biệt quy*n rũ người khác.

Các cô gái nhìn anh chằm chằm hồi lâu, chen lấn xô đẩy, một cô gái tóc xoăn màu hạt dẻ lấy hết dũng khí hỏi: "Có thể thêm WeChat không, em muốn làm quen với anh."

Trần Tây Trạch đưa đồng hồ điện tử cho cô, giọng điệu bình tĩnh, như đêm đông không có gió. "Xin lỗi, tôi có mèo rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com