TruyenHHH.com

Tieu Quai Cam Ky

Chương 92: Đánh nhau

Editor: JeffmaterXXX

Đỗ Nhược lại một lần nhận được điện thoại từ ba ba Tử Tô, đã là ba ngày sau, nàng chưa từng nghe giọng ba ba Tử Tô tức muốn hộc máu như vậy ——

"Đỗ Nhược, tốt, rất tốt, em đủ tàn nhẫn."

"Chú đang nói cái gì?"

Đỗ Nhược vẻ mặt ngây ngốc, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Ba em tới công ty ta gây sự, lúc ta mở họp làm trò trước mặt nhiều lãnh đạo cấp cao, đánh ta một trận, hiện tại ta còn nằm ở bệnh viện không xuống giường được, em nghĩ xem ta đang nói cái gì hả?!"

Đang nằm trên giường bệnh viện, ba ba Tử Tô sắc mặt xanh mét, từ sinh ra đến bây giờ, hắn vẫn lần đầu tiên bị người đánh đến tàn nhẫn như vậy, huống hồ, còn làm trò cười trước mặt nhiều người, cái này giỏi nhịn mấy cũng nhịn không được.

Đỗ Nhược hít sâu một hơi, nàng cố kìm chế mới không làm mình cười ra tiếng, nguyên lai ba ba nói hắn sẽ xử lý chuyện này, thật sự liền đi xử lý, còn xử lý đến gọn gàng sạch đẹp, thật sự làm nàng cảm thấy hả giận.

"Ba ba Tử Tô, chú cũng đừng nóng giận, chú đối với tôi thế nào trong lòng chú không biết sao?"

Còn không biết xấu hổ vừa đánh trống vừa la làng.

Người bên kia tựa hồ bị nghẹn một chút, lát sau, mới khôi phục âm thanh ôn tồn lễ độ ngày thường, hắn còn muốn tiếp tục tẩy não Đỗ Nhược ——

"Tiểu Nhược, thúc thúc thật sự thích em, làm chuyện như vậy với em, là cầm lòng không đậu. Thúc thúc thề, ta là thật sự chỉ nghĩ đối tốt với em thôi, muốn làm em thoải mái."

Đỗ Nhược bị mấy lời ghê tởm của hắn làm nổi da gà, thật sự không muốn cùng hắn phí thời gian, trực tiếp cúp điện thoại.

Buổi tối, chờ Đỗ Dũng từ công trường về nhà, Đỗ Nhược ngồi trên sô pha, cười ngâm ngâm nhìn hắn.

Đỗ Dũng sờ sờ mặt mình, cũng ngồi xuống sô pha, "Trên mặt ba ba có dính thứ gì sao?"

Hai người nhìn nhau vài giây, Đỗ Nhược ngồi lên đùi hắn, nâng mặt ba ba lên, dùng sức hôn một cái ——

"Ba ba, con biết hết rồi, cảm ơn người."

Đỗ Dũng thói quen bóp vú con gái, cười lưu manh, "Hôn một cái liền tính cám ơn sao? Không đủ."

Xích lại gần, Đỗ Nhược nhìn vết bầm trên mặt ba ba, đau lòng không thôi, "Ba ba, người bị thương."

Đỗ Dũng không để bụng xoa xoa mặt, "Hắn bị thương còn nặng hơn ta nhiều, ta không có việc gì."

Ba ba Tử Tô tuy rằng nhìn qua gầy yếu, nhưng trong công ty quá người nhiều, thời điểm hắn đánh người bảo vệ đã chạy tới, hai bên xung đột kịch liệt, hắn một người đánh đến ba ba Tử Tô không dám đánh trả mới thôi.

"Con giúp người thoa thuốc nhé."

Đỗ Nhược từ dưới bàn trà lấy ra một hộp y tế, từ bên trong lấy ra Vân Nam Bạch Dược cùng tăm bông, cẩn thận giúp ba ba thoa thuốc.

Đỗ Dũng ôm eo con gái, xem nàng chuyên chú vì mình thoa thuốc, nội tâm dâng lên khoái ý tê tê dại dại, hắn cười khẽ một tiếng, "Lão tử nhiều năm không cùng ai đánh nhau có chút cứng tay."

Đỗ Nhược chu cái miệng nhỏ, chỗ ba ba bị thương thổi nhè nhẹ, lông mi chớp động, tò mò nói, "Ba ba, vậy trước kia người thường xuyên cùng người ta đánh nhau sao?"

Đỗ Dũng hôn lên môi con gái một cái, vẻ mặt thản nhiên, "Ân, thằng đàn ông nào thời điểm trẻ trâu không khí thịnh? Sau này có con, lão tử tính tình mới dần dần sửa đổi không ít."

"Phải không?" Đỗ Nhược cười rộ lên, ôm cổ ba ba làm nũng, "Ba ba, nói thật đi, trước kia có phải người thường xuyên vì nữ sinh mà cùng người khác đánh nhau hay không?"

Đỗ Dũng rũ mắt nhìn con gái, không nghĩ nàng đoán chuẩn như vậy, nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định ăn ngay nói thật, "Khẳng định là có, nhân bất phong lưu uổng thiếu niên."

Đỗ Nhược hừ nhẹ một tiếng, nắm tay đánh vào ngực Đỗ Dũng, "Còn may có con gái thu thập người, bằng không, còn không biết người lại muốn gieo tai họa cho bao nhiêu nữ nhân."

Đỗ Dũng liếc mắt nhìn nàng một cái, nhéo nhéo eo nhỏ mềm mại, cười nói, "Lại ghen tị?"

"Mới không có, hừ hừ."

Đỗ Nhược đánh chết cũng không thừa nhận mình ghen.

Nàng nằm trong lỏng ba ba, khóe miệng giơ lên, trong lúc lơ đãng hồi tưởng khi còn nhỏ, Đỗ Dũng đối với nàng không có nhiều kiên nhẫn, Đỗ Nhược nếu có làm sai, hắn liền tức giận, làm nàng sợ tới khóc cũng không dám khóc.

Ai mà ngờ, cái tên đàn ông tính tình táo bạo này, cũng sẽ vì con gái mình, từng chút, từng chút một mài giũa tính tình.

"Ba ba."

"Ân?"

"Khi con còn nhỏ có phải đặc biệt nghịch ngợm hay không, người lúc ấy khẳng định nghĩ con là vướng bận của người, có phải không?"

Đỗ Dũng quất lên mông con gái một cái, nhéo cằm nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, biểu tình nghiêm túc xưa nay chưa từng có——

"Nghịch ngợm đúng là nghịch ngợm, nhưng ta chưa từng nghĩ con là vướng bận, nghĩ cũng chưa từng nghĩ có."

Nếu không, hắn cũng sẽ không ngày ngày đi công trường dọn gạch, vì muốn cung cấp cho Đỗ Nhược điều kiện sinh hoạt tốt hơn một chút.

Hết thảy chuyện đó, là hắn cam tâm tình nguyện.

Đỗ Nhược hốc mắt phiếm hồng, cái mũi có chút chua, đem mặt chôn vào ngực Đỗ Dũng, ồm ồm nói, "Con cũng không hối hận."

Không hối hận vì yêu người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com