TruyenHHH.com

Tieu Quai Cam Ky

Chương 64: Nhiều thêm một đứa em tiện nghi

Editor: JeffmaterXXX

Vườn trường sáng sớm rất điềm tĩnh, phương đông lộ ra màu trắng như bụng cá, rất nhanh thái dương liền dâng lên, lại là một ngày ánh nắng tươi sáng.

Đỗ Nhược đeo cặp sách, giống như thường ngày đi đến trường, nhưng mới vừa đi đến cổng trường, đã bị Tống Hiểu Mai đứng phía trước ngăn lại.

Tâm tình vui vẻ của Đỗ Nhược trong nháy mắt bị nước lạnh tưới tắt, nàng lạnh lùng nhìn Tống Hiểu Mai: "Có việc sao?"

Tống Hiểu Mai gỡ xuống kính râm màu đen, đem một đứa bé trai mặc quần yếm, đại khái chừng bốn năm tuổi đưa tới trước mặt nàng, tươi cười ưu nhã ——

"Tiểu Nhược, giới thiệu một chút với con, đây là em trai con Thần Nhất, mẹ hôm nay có chút việc phải rời khỏi, con giúp mẹ chiếu cố nó một chút, có được không?"

Thuận tiện để tỷ đệ hai người gia tăng một chút thời gian ở chung, bồi dưỡng cảm tình, để tương lai ở cùng nhau.

Gương mặt Thần Nhất nhỏ nhỏ tròn tròn, môi hồng răng trắng, diện mạo đáng yêu, nó cũng không sợ người lạ, đối với Đỗ Nhược giang hai tay, nãi thanh nãi khí nói: "Tỷ tỷ, ôm!"

Tuy rằng Thần Nhất rất đáng yêu, nhưng Đỗ Nhược lại không có bất luận hảo cảm gì.

Đỗ Nhược nhìn bé trai hướng nàng giang hai tay, chỉ cảm thấy vớ vẩn: "Tống Hiểu Mai, đây là con của bà, bà tự lo đi."

Tống Hiểu Mai muốn kéo tay Đỗ Nhược, lại bị Đỗ Nhược né tránh, nàng cũng không tức giận, "Tiểu Nhược, mẹ biết con oán giận, nhưng hài tử là vô tội, Thần Nhất là em trai cùng mẹ khác cha với con, nó rất ngoan. Vô luận con có thừa nhận hay không, đều không thay đổi được sự thật này."

"Tôi không có đệ đệ, chỉ có một ba ba."

Đỗ Nhược vòng qua nữ nhân mặt dày này, tiếp tục đi về phía trường học.

Tống Hiểu Mai giup Thần Nhất sửa lại quần áo, sờ sờ đầu nó, ôn nhu nói, "Đi, đi theo tỷ tỷ, buổi chiều mẹ tới đón con sau, được không?"

Thần Nhất mở to đôi mắt ngây thơ, gật gật đầu: "Dạ."

Hắn muốn đi theo tỷ tỷ, cùng tỷ tỷ đi học!

"Tỷ tỷ!"

Thần Nhất tung ta tung tăng theo sau, tay nhỏ nắm lấy quai đeo cặp sách Đỗ Nhược rũ xuống.

Đỗ Nhược hít sâu một hơi, xoay người, phát hiện Tống Hiểu Mai đã đi rồi.

Nhìn tiểu trùng nhỏ theo đuôi này, Đỗ Nhược nghiến răng, thật muốn đem nó ném văng ra ngoài mặc kệ!

Nhưng thằng bé còn nhỏ như vậy, Tống Hiểu Mai lại đi rồi, lương tâm Đỗ Nhược sẽ không cho phép nàng làm như vậy.

Vì thế thực buồn bực nắm tay đệ đệ, hướng phòng học đi tới.

Nhìn đến Đỗ Nhược bên người nhiều ra thêm một tiểu nam hài, Tử Tô sợ ngây người, "Tiểu Nhược, đứa nhỏ này là ai a, sao cậu lại đem nó cùng nhau đi học?"

Đỗ Nhược buông cặp sách, cuối cùng một loạt đồng học thay đổi chỗ ngồi ngồi xuống, lúc này mới đem chuyện vừa trải qua nói cho Tử Tô.

Tử Tô đồng tình nhìn nàng, "Tiểu Nhược, cậu thật thảm."

Bị mẹ ruột vứt bỏ không nói, mấu chốt mặt bà ta còn dày hơn tấm thớt lại đem con mình đưa cho nàng coi chừng, này cũng quá đáng lắm.

Đỗ Nhược cũng cạn lời: "Cái này tính là gì? Quan hệ chị em gì tám con sào cũng đụng không tới."

Nàng từ trong cặp lấy ra một thanh chocolate, đưa cho Thần Nhất, tống cổ nó: "Ta cảnh cáo ngươi, ăn ngủ cái gì đều được, thời điểm ta đi học, ngàn vạn đừng có lên tiếng, biết không?"

Thần Nhất tiếp nhận thanh chocolate, chớp chớp đôi mắt, rất ngoan ngoãn hiểu chuyện: "Tỷ tỷ, chị yên tâm, em sẽ không quấy rối."

Đỗ Nhược: "......"

Nếu Thần Nhất không nghe lời còn tốt, Đỗ Nhược có vô số biện pháp có thể khiến nó ngoan ngoãn nghe lời, nhưng nó cư nhiên nghe lời như vậy, nàng ngược lại không thể ỷ lớn hiếp nhỏ.

Buổi chiều, nàng nắm tay Thần Nhất, ngoài cổng trường nhìn thấy Tống Hiểu Mai đang chờ bọn họ ra tới.

"Mẹ!"

Thần Nhất cao hứng chạy về phía Tống Hiểu Mai.

Tống Hiểu Mai đem con trai bế lên: "Thế nào, hôm nay cùng tỷ tỷ ở chung có vui không?"

"Vui!"

"Về sau còn muốn tới tìm tỷ tỷ không?"

"Muốn!"

"Không muốn."

Thần Nhất và Đỗ Nhược cùng đồng thanh trả lời, sau khi nói xong, nàng không hề nhìn hai người, xoay người rời đi.

"Mẹ, tỷ tỷ giống như không thích con......"

Thần Nhất vừa thấy bóng lưng Đỗ Nhược rời đi, có chút mất mát bĩu môi, chực khóc.

Tống Hiểu Mai đem con trai bế lên siêu xe, nhẹ giọng an ủi: "Không sao cả, về sau mẹ sẽ thường xuyên mang con tới tìm tỷ tỷ chơi, tiếp xúc lâu rồi nàng sẽ tiếp nhận con."

Luận vô sỉ, không người nào so bằng nàng.

( ps: Muốn bịnh quá, cầu comment an ủi ~ )

☀Truyện được đăng bởi Reine☀

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com