TruyenHHH.com

Tieu Nhuoc Phong Thieu Nien Bach Ma Tuy Xuan Phong

Dài tập, Tương đối chữa lành, Không CP, Trùng sinh
#Tiêu Nhược Phong, #Lôi Mộng Sát, #Tiêu Nhược Cẩn, #Tiêu Lăng Trần, #Tiêu Sở Hà

-----o0o-----

Tác giả: Nhược Hứa Nhàn Thừa Nguyệt
https ://idontcare534. lofter. com/post/1f08154c_ 2bce35146

• Cảnh báo cực kì OOC

• If Tiêu Nhược Phong trùng sinh, thời gian tự giả thiết, năm Minh Đức thứ 11, trước khi Lôi Mộng Sát tử trận

• Sản phẩm nhà làm tự thưởng thức, logic hỗn loạn chưa rõ cốt truyện

• Đề cập đến nhiều nhân vật, không có hướng CP cố định

Note: Các chi tiết gần gần với nguyên tác, bao gồm Ám Hà Truyện.

_____________________

Thiên Khải, phủ trụ quốc tướng quân.

Lôi Mộng Sát hỏi với vẻ ngờ vực: “Thật sự không có gì khác thường?”

Diệp Khiếu Ưng trả lời chắc chắn: “Thật, cũng chỉ có trước khi thủ lĩnh bước vào là khác thường, nhưng ta cảm thấy là do sinh bệnh còn mơ ngủ.”

Lôi Mộng Sát xoa cằm.

Diệp Khiếu Ưng tuy thô lỗ nhưng cũng không phải không có chỗ tinh tế, nếu y đã nói không thành vấn đề thì có khả năng là không sao. Thân vệ mình cũng không điều tra được có gì không đúng, chẳng lẽ là do mình nghĩ nhiều thật? Thôi, tóm lại bây giờ mình ở Thiên Khải, Tiêu Nhược Phong thoạt nhìn vẫn ổn, có lẽ sẽ không xảy ra sơ suất gì.

Nghĩ đến đây, Lôi Mộng Sát thoáng yên lòng, bắt đầu cân nhắc tối nay đến Lang Gia vương phủ ăn ké một bữa.

Trước khi đến còn phải mang cái gì đó mới lạ lấy lòng Tiêu Lăng Trần, nếu không nhóc con lại mặt nặng mày nhẹ với hắn. Quá đáng thật nha, không tôn trọng người lớn gì cả!

Hạ đi thu đến, đồ chơi của trẻ con trong thành Thiên Khải đều bị Lôi Mộng Sát thu mua, thực đơn ở Lang Gia vương phủ hắn cũng đã ăn hết một lượt.

Khi gió thu một lần nữa đảo qua lá rụng trước cửa vương phủ, lãnh thổ biên cảnh Bắc Ly lại bị quân đội Nam Quyết quấy nhiễu.

Nhận được quân báo, Tiêu Nhược Phong thở dài, nhắm mắt trầm ngâm.

Chiến tranh rốt cuộc cũng tới, đây là khởi điểm cho rất nhiều sự kiện ở kiếp trước, nhưng đời này hắn hy vọng biến nó thành kết thúc của mọi chuyện.

“Huynh không thể đi Nam Quyết.” Tiêu Nhược Phong đi thẳng vào vấn đề.

Lôi Mộng Sát chậm rãi uống chén canh cua còn lại, nghe vậy liền đặt chén xuống, khó hiểu: “Nam Quyết còn chưa đánh vào, Phong Phong, đệ nói mấy lời này có sớm quá không?”

Tiêu Nhược Phong đáp: “Sư huynh, huynh biết rõ tác phong của Nam Quyết, thêm một thời gian nữa nhất định sẽ có đại chiến. Có đôi lời, chi bằng nói trước.”

“Không cho ta đi, vậy ai đi?” Lôi Mộng Sát nói: “Năm ngoái đánh với Bắc Man, Diệp Tự Doanh thắng hiểm, hiện giờ vẫn chưa chỉnh đốn hoàn toàn. Đệ sức khỏe không tốt, ngoan ngoãn ở Thiên Khải dưỡng bệnh đi.”

Tiêu Nhược Phong: “Thuốc của Cơ đường chủ rất hữu dụng, đệ đỡ hơn nhiều rồi.”

“Thật không?” Lôi Mộng Sát không chút e dè nắm cổ tay hắn, theo ống tay áo rộng của Lang Gia Vương sờ lên cánh tay, chỉ cảm thấy da thịt lạnh ngắt.

Vẻ mặt Lôi Mộng Sát như muốn nói “Ngươi còn gì để biện hộ nữa không”, nhìn chằm chằm Tiêu Nhược Phong.

Tiêu Nhược Phong lúng túng: “Sư huynh, công pháp của Lôi môn đặc thù, là do huynh có nhiệt độ cơ thể tương đối cao.”

Lôi Mộng Sát bĩu môi. Y biết bệnh hàn của Tiêu Nhược Phong gần đây có chút cải thiện, cũng nhờ thời tiết ngày hè nắng nóng trước đó, hơn nữa Tiêu Nhược Phong cũng tự giác chủ động uống thuốc hơn.

Nhưng vẫn chưa đủ để tùy ý xuất chinh.

Hơn nữa, hắn không thể tùy ý xuất chinh trước giờ không phải chỉ vì bệnh hàn.

Thấy y không nói gì, Tiêu Nhược Phong bèn tiếp tục: “Nam Quyết khí hậu nóng ẩm, cho dù đến mùa đông cũng sẽ không quá lạnh. Còn về những chuyện khác, ta sẽ tìm hoàng huynh nói rõ ràng.”

Lôi Mộng Sát nhíu mày, cẩn thận quan sát hắn, dường như muốn tìm ra chút manh mối từ gương mặt bình thản ấy.

Lát sau, y nhẹ giọng: “Phong Phong, dường như đệ rất phản đối ta xuất chinh. Trận chiến trước khi ta trở về đã như thế, hiện tại cũng y vậy. Có thể nói cho ta biết vì sao không?”

Đương nhiên không thể nói thật. Tiêu Nhược Phong im lặng trong chốc lát, “Ta mơ một giấc, thấy huynh trong mơ đến Nam Quyết, sau đó không trở về nữa.”

“Ta chết ở Nam Quyết chăng? Vậy còn đệ? Trong mơ đệ thế nào?”

Tiêu Nhược Phong khẽ cười: “Ta thế nào… không quan trọng. Sư huynh, quan trọng là huynh, là trận chiến lần này. Vẫn nhớ những gì đại sư huynh nói lúc trước chứ? Huynh ấy nói mệnh huynh có một kiếp, ứng ở phương nam.”

“Ta không tin số mệnh.” Lôi Mộng Sát nói. Y biết Tiêu Nhược Phong không có nói thật, Lang Gia Vương sao có thể vô duyên vô cớ bị một giấc mơ ảnh hưởng đến mức này? Nhưng Tiêu Nhược Phong hiển nhiên không muốn nhiều lời, vậy y cũng không hỏi thêm.

Tiêu Nhược Phong: “Huynh không tin, ta tin được không? Tóm tại, huynh không thể đi Nam Quyết.”

“Đúng là quan lớn một bậc đè chết người.” Lôi Mộng Sát cười một tiếng, không rõ cảm xúc thế nào: “Đệ biết ta không đồng ý cho đệ một mình xuất chinh. Không chỉ ta, rất nhiều người đều không đồng ý.”

“Nhưng họ cũng không ngăn được ta.”

“Đúng vậy, cho nên chúng ta đều nhún nhường một bước, đi cùng nhau, được không?” Lôi Mộng Sát hỏi: “Có điều vị kia ở Bình Thanh Điện chưa chắc sẽ đồng ý, cho dù có đồng ý thì hắn sẽ nghĩ thế nào?”

Nếu đã có chuyển biến tốt, Tiêu Nhược Phong liền chấp nhận, đồng ý ngay lập tức.

Lôi Mộng Sát nhận ra gì đó, chỉ vào hắn, cả giận: “Đệ, sao đệ lại như thế chứ! Có phải ngay từ đầu đệ đã định là hai chúng ta cùng đi, nhưng sợ ta không đồng ý mới dứt khoát nói không cho ta đi, đúng không?”

Tiêu Nhược Phong cười, rót rượu cho y.

Hắn trước đây cũng từng cùng Lôi Mộng Sát đến phương nam, nếu không kiếp trước cũng sẽ không ấp ủ hy vọng mà cho phép Lôi Mộng Sát xuất chinh. Với tình trạng của hắn, một mình xuất chiến không khả thi cho lắm, đi cùng Lôi Mộng Sát có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Tiêu Nhược Phong rất có niềm tin với chính mình. Có mình ở bên cạnh Lôi Mộng Sát, dù như thế nào cũng sẽ giữ được mạng y.

Còn về huynh trưởng nghĩ thế nào… Hiện tại không lo được nhiều vậy.

______

Mười lăm mỗi tháng là ngày mà Tiêu Nhược Cẩn chọn tổ chức tiệc nhà từ khi đăng cơ đến nay.

Nói là tiệc nhà, thật ra cũng không hẳn, nói đúng hơn thì nên gọi là “tiệc liên hoan mỗi tháng một lần của Minh Đức Đế, Lục hoàng tử, Lang Gia Vương và Lang Gia Vương thế tử”.

Hôm nay là mười lăm, các cung nữ thái giám nối đuôi nhau ra ra vào vào thiên điện thường dùng để mở tiệc, từng người mang theo rượu và thức ăn bày lên bốn bàn dài.

Tiêu Lăng Trần theo Tiêu Nhược Phong vào điện, lười nhác hành lễ với Tiêu Nhược Cẩn.

Tiêu Nhược Cẩn thấy cậu nhóc không hợp quy tắc lễ nghi, lại nhìn sang Tiêu Nhược Phong bên cạnh chỉn chu chừng mực, y âm thầm trợn trắng mắt.

So với chú cháu Tiêu Nhược Phong và Tiêu Sở Hà gần gũi thân thiết, mối quan hệ bác và cháu giữa Tiêu Nhược Cẩn và Tiêu Lăng Trần có chút khó nói.

Tình cảm Tiêu Nhược Cẩn dành cho Tiêu Lăng Trần rất phức tạp. Lần đầu tiên y gặp Tiêu Lăng Trần là Tiêu Nhược Phong bế về cho y xem. Lúc đó y nhìn đệ đệ mỉm cười, lại nhìn thoáng qua nhãi con nhăn nheo đỏ hỏn trong lòng đệ đệ, chậm rãi hỏi một câu ngờ vực: “Đệ nói nó là ai?”

Tiêu Nhược Phong lặp lại lần nữa: “Huynh trưởng, đây là con đệ, đệ định đặt tên là Lăng Trần.”

Tiêu Nhược Cẩn hai mắt tối sầm.

Y hỏi: “Đệ sinh?”

Tiêu Nhược Phong nhíu mày, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Tiêu Nhược Cẩn hỏi tiếp: “Nếu không phải đệ sinh, vậy mẹ đứa nhỏ này đâu?”

Tiêu Nhược Phong có vẻ buồn rầu, nói nữ tử kia không muốn gả vào hoàng thất, chỉ để lại đứa con.

Nghe hắn giải thích xong, Tiêu Nhược Cẩn cảm xúc ngổn ngang.

Một phần chẳng trách y căm giận, đệ đệ ở bên ngoài nói chuyện yêu đương, thế mà y chẳng hề hay biết, mãi đến khi có con mới bế về cho mình xem. Mặt khác, y cảm thấy người phụ nữ này không gả cũng được, xuất thân giang hồ, gia cảnh bình dân, dung mạo tính tình không rõ, đương nhiên không xứng với đệ đệ của y. Nhưng bên cạnh đó y lại có chút bực tức, nếu đã không chịu gả sao lại còn có con, còn bỏ đứa con lại? Đây không phải lừa gạt tình cảm sao.

Tóm lại, tuy y chưa từng gặp mẹ của đứa nhỏ, nhưng đã sớm không có ấn tượng tốt. Có lẽ ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, kéo theo không thích Tiêu Lăng Trần.

Nhưng Tiêu Lăng Trần dần lớn lên, đến độ hai ba tuổi bi bô tập nói, Tiêu Nhược Cẩn vui mừng nhận ra thằng bé giống Tiêu Nhược Phong khi còn nhỏ như đúc, nhịn không được mà yêu thương nâng niu, cả ngày bồng bế, nuông chiều có đôi khi còn hơn Tiêu Sở Hà.

Thế nhưng, ngày vui ngắn chẳng tày gang, khi Tiêu Lăng Trần năm sáu tuổi, tuy mặt mũi vẫn giống Tiêu Nhược Phong lúc nhỏ bảy tám phần, nhưng tính nết trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, suốt ngày leo nóc nhà lật ngói, trêu mèo ghẹo chó gây rắc rối khắp nơi. Tiêu Nhược Cẩn nuông chiều Tiêu Lăng Trần vốn là vì Tiêu Nhược Phong, thằng bé càng ngày càng không giống Tiêu Nhược Phong, tình thương của Tiêu Nhược Cẩn cũng nhạt dần.

Hơn nữa, đứa nhỏ không giống cha thì là giống mẹ, sức phá hoại khủng bố của Tiêu Lăng Trần làm Tiêu Nhược Cẩn nhớ tới người phụ nữ bỏ rơi đệ đệ nhà mình, bởi vậy càng thêm bất mãn, quan hệ bác cháu hai người dần rơi vào bế tắc.

Tiêu Nhược Phong đã từng có ý hòa giải, nhưng Tiêu Lăng Trần từ nhỏ không thích vào hoàng cung, cũng không thích những lễ nghi hoàng thất, Tiêu Nhược Phong chẳng biết bắt đầu từ đâu, đành phải thôi.

______

Có điều, tiệc nhà mỗi tháng một lần vẫn phải đến.

Tiêu Lăng Trần không hề e dè ngồi xuống bên cạnh Tiêu Sở Hà, cung nữ hầu hạ bên cạnh rót rượu trái cây cho cậu.

Đối với việc uống rượu, Tiêu Nhược Cẩn không có ý kiểm soát con cháu, chỉ cần không uống rượu quá nồng mà thôi. Rượu tiệc nhà là làm riêng cho hai người họ, chế từ trái cây các mùa, vị ngọt thanh dịu nhẹ, uống nhiều cũng không hại thân.

Tiêu Nhược Phong bên kia thì không may mắn như vậy. Sau khi hắn vào chỗ, nâng ly rượu nhấp thử một ngụm, rũ mắt liền thấy đương quy và lát hồng sâm nổi trong rượu.

Đều là dược liệu tính nóng để bồi bổ, nhưng nhất định là rất khó uống.

Kiến nghị với Tiêu Nhược Cẩn đương nhiên vô dụng. Tiêu Nhược Phong quyết định âm thầm đổ chén rượu đi, rồi lặng lẽ từ dưới bàn đưa ly không cho Tiêu Lăng Trần, ý bảo con rót cho mình rượu trái cây.

Tiêu Lăng Trần làm bộ không nhìn thấy, lớn tiếng hỏi: “Phụ soái, sao người không uống?”

Tiêu Sở Hà thấy toàn bộ quá trình, đứng lên ân cần rót cho Tiêu Nhược Phong ly rượu thuốc khác, còn cố ý lắc bình rượu để dược liệu có thể rơi vào trong ly.

Tiêu Nhược Phong: …

Qua một loạt thao tác của hai người họ, Tiêu Nhược Cẩn ngồi bên trên phát hiện hành động lén lút của đệ đệ, đưa ánh mắt không đồng tình.

Tiêu Nhược Phong bất đắc dĩ, đành phải uống cạn ly rượu.

______

Tiệc nhà không nói quốc sự, bốn người uống thong thả, chỉ bàn chút chuyện lý thú gần đây.

Rượu quá ba tuần, Tiêu Sở Hà và Tiêu Lăng Trần mơ mơ màng màng dựa vào nhau, mấy thái giám dìu họ vào tẩm điện của lục hoàng tử. Dù sao cũng là đường huynh đệ, ngủ cùng nhau cũng không có gì.

Tiêu Nhược Cẩn đã hơi say. Tiêu Nhược Phong vẫn còn tỉnh táo, vẫy cung nữ lui xuống, đứng dậy dìu y.

Tối nay có việc cần nói.

______

Tiêu Nhược Cẩn ngồi trong tẩm điện, thấy Tiêu Nhược Phong không muốn đi, bèn cười nói: “Lúc trước chẳng phải không thích ở lại sao? Hôm nay không bận tâm mấy quy củ đó nữa à?”

Tiêu Nhược Phong quỳ xuống, hạ thấp giọng: “Hoàng huynh, thần đệ có một thỉnh cầu, mong hoàng huynh có thể đồng ý.”

Tiêu Nhược Cẩn đã hơi có men say, trêu đùa: “Chuyện gì mà nghiêm túc vậy? Chẳng lẽ để ý con gái nhà ai, muốn cưới về làm vương phi sao? Cô không đồng ý.”

Tiêu Nhược Phong nói: “Nếu Nam Quyết đến xâm phạm, thần nguyện cùng trụ quốc tướng quân ứng chiến.”

Vừa dứt lời, Tiêu Nhược Cẩn lập tức tỉnh táo trở lại.

Y chậm rãi ngồi thẳng người, ánh mắt u ám, hỏi từng câu từng chữ: “Ngươi nói cái gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com