TruyenHHH.com

Tieu Miu Em La Ho Ly Phuong Nao


Cô nằm viện vài ngày thì về nhà , cô hỏi anh liệu có thể ra ở riêng không , anh gật đầu đồng ý cùng cô chuyển ra ở riêng ở căn nhà gần khách sạn của anh đang làm việc . Mẹ anh thấy cô lôi kéo con trai mình lại càng thêm ghét cô bà muốn đuổi đừa con gái này đi ngay nhưng chả thể làm được gì . Bây giờ cuộc sống vợ chồng anh mời thực sự bắt đầu , anh yêu chiều cô , mọi thứ cô muốn anh đều làm hết ngay cả việc buổi trưa anh đều về nhà ăn cơm ôm vợ ngủ rùi lại đi làm cũng trở thành thói quen của anh trong  3 năm này. Đúng vậy đã ba năm trôi qua những chuyện của quá khứ cũng đã thuộc về quá khứ , thứ cần quên cũng đã không còn nhờ rõ nhưng vết khâu trên tay cô vẫn còn thời gian dù có yêu đãi người con gái này thế nào cũng không thể xoá đi dấu vết đau thương đó . Mỗi tối đi ngủ anh đều cằm tay cô hôn lên vết thương đó, cô không thích hành động đó của anh vì nó khiến cô đau lòng nó chứng minh rằng trong lòng anh vẫn khônh thể  ngừng day dứt về chuyện năm đó , chuyện năm đó để lại hậu hoạ rất lớn đã ba năm rùi họ vẫn chưa có một đứa con , có lẽ trời đất đang tức giận mời trừng phạt họ, trừng phạt họ không được phép của người đã đến vời nhau . Anh ôm cô vào lòng hỏi
* Bố mẹ anh đi du lich khoảng 1 tuần , có thể cho em gái anh sang đây ở một thời gian không
* Sao anh lại hỏi vậy đây là nhà anh mà
* Anh sợ em khó chịu khi nhà có thêm người thui 
* Em không có
Cô cười nhìn anh , anh ôm cô vào lòng. Anh biết đừa em gái này của mình đã 28 tuổi không chịu lấy chồng lại được gia đình chiều hư từ bé vì mẹ anh thích con gái lên mời đẻ cố con bé ra đời được cả nhà cưng chiều lên ngang bướm trước đã khiến vợ anh chịu nhiều vất vả. Nhà riêng của anh không có người làm vì cô bảo cô không đi làm lên muốn làm việc nhà để chăm sóc anh , giờ em anh đến dương nhiên là chăm luôn cả nó rùi . Em gái anh đúng là tiểu thư đài cát không biết làm gì cả , mặc quần áo xong vất ra đó đồ thì để lung tung  , đến bữa thì vào ăn ăn xong thì đi về phòng , hay đi chơi về muộn mọi thế lại đến tay cô , anh biết nhưng chả thể nói gì vì sao à gì anh nợ con bé một chân tình khó lòng trả được ( chân tình gì tý anh kể sẽ biết ). Ngày hôm đó , anh vẫn như mọi khi về nhà ăn trưa rùi đi làm , anh vừa đi làm thì em gái anh vào phòng anh gào lên vời cô
* Chị có lấy cái vòng tay  của tôi không
* Cái vòng nào chị không thấy . Cô đang ngủ bị em chồng gọi dậy mơ màng đáp
* Chị đừng nói dối cái vòng đó do anh tôi tặng rất đắt tiền , lần trước chị khen đẹp tôi đã nghi ngờ rùi , chị lấy thì trả cho tôi , đúng là quân trộm cướp, đồ khoing có học thức không có cha mẹ dạy bảo thể nào dùng mọi cách lên gường anh tôi muốn hưởng sum sướng
Cô tứ giận đứng dậy đi về phía cô em chồng trừng mắt lên mình con bé , khiến con bé phát sợ , cô cố khiền  hết cảm xúc mình để không dơ tay cho con bé một bạt tay nhưng không chịu được dơ tay "bộp " ..............."Bộp " , cô đánh em anh , anh đánh cô . Má em anh chỉ hơi hồng  còn miệng cô thì chảy máu , không cần nghe cô nói gì anh lôi em gái mình đang đứng khóc  ra khỏi phòng tức giận đóng cửa để lại mình cô đứng giữa phòng , cô cười khổ  anh chưa bao giờ nặng lời vời cô giờ lại dơ tay tát cô không rõ lí do , cô lên gường nằm trong chăn  nhắm mắt ngủ tiếp kệ trong miệng mình toàn vị máu . Còn anh vừa đi làm nhờ ra quên tài liệu quay về lấy thì thấy cô tát em mình không cần đúng sai anh gián xuống mặt cô một cái tát tức giận lôi em mình về phòng , nhìn em gái mình đang khóc thấy trong lòng lo lắng nó chưa bao giờ bị ai nói nặng lời chứ đừng nói là đánh có chuyện gì thì nói nhẹ nhàng là được lại tát con bé thê
* Em đã khóc đủ chưa ? Có chuyện gì nói mau
* Chị ta .....lấy vòng tay của em ............em nói chị ấy trả lại mà chị ấy không trả ............em nói chị ấy là đồ ăn cắp , dùng cách lên gường  anh muốn sống sum sướng ..........chị ta liền tát...........em có nói gì sai
* Sao em lại làm vậy . Anh gào lên
* Không đúng sao ở nhà này chỉ có mình chị ta là đụng vào đồ em
* Chiếc vòng nào
* Là vòng anh tặng em lúc 20 tuổi , hôm trước chị ta khen nó đẹp em đã nghi rùi
Anh đừng dậy nhùn căn phòng bừa bãi của em mình đi đến chỗ quần áo tổng hợp của cô bé nào là áo , váy , quần , áo con tìm thấy liền đưa ra chiếc mặt cô bé
* Không thể nào. , rõ ràng em tìm không thấy mà
Mặt anh càng thêm tức giận vất chiếc vònh xuống đất rùi đi ra ngoài nhìn cánh cửa phòng ngủ rùi quyết định đi làm đã tối về ôm vợ xin lỗi vậy. Đi làm muộn lên về cũng muộn hơn mọi khi  , anh bước vào nhà tối om chắc em gái anh đi chơi không biết đi đâu , anh đi vào phòng ngủ thấy cô đang nằm co do trong chăn anh đi tời gọi cô dậy
* Linh Lan , em ốm hả
* Chồng anh về rùi à , em chỉ ngủ quên thui , để em đi chuẩn bị cơm cho anh
Cô thò mặt sưng của mình ra khỏi nói  đứng dậy  đi về phía cựa anh định ngăn cô muốn ra ngoài ăn thì " rầm " ( thôi khỏi ăn đưa vợ vào viện đi anh). Cô nằm trên gường bệnh truyền nước , bác sĩ nói cô bị nghiễm trùng răng chảy máu không sử lí  lên phát sốt , bác sĩ  đi ra ngoài để lại hai vợ chồnh anh , cô nhìn anh cười nói
* Chồng à em lại khiến anh lo rùi
Anh không nói gì chỉ cúi xuống hôn lến trán cô , gần 10 giờ hai người mời về tời nhà . Nằm trên gường anh ôm vợ mình vào lòng
*  Vợ à , lúc tôi  20 tuổi con bé 10 tuổi lúc đó tôi đánh nhau vời một người bạn thân của tôi hắn cứu người bạn gái tôi lúc bấy giờ , đến khi tôi quay người bỏ đi hắn dùng gậy  định đánh vào đầu tôi thì con bé rang tay ra đỡ cho tôi lên tay trái con bé bị tật cả đời này tôi mang nợ nó  tôi mong em hiểu cho tôi
* Em hiểu em không trách anh . Cô cúi mặt và ngực anh
* Cám ơn em
* Hàn Quân , anh là người thân duy nhất trên thế giời này của em , anh đừng bao giờ bỏ rơi em nếu không em sẽ không thể chịu nổi
* Ngốc sao tôi lại bỏ rơi em chứ
Anh hôn nhẹ lên trán cô , rồi ôm cô nằm ngủ sáng mai

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com