TruyenHHH.com

Tieu Kich Truong Ve Cac Nhan Vat Trong Tac Pham Cua Mac Linh Dai Dai

48. Buổi tối, có một đạo thánh chỉ truyền đến Trần gia.

Lão gia tử chống gậy, một bước đi ba bước thở run run quỳ xuống bên cạnh Thời Sênh, liên tục chấm nước mắt.

Thánh chị đại khái chính là, phong cho Thời Sênh một chức Hộ bộ thượng thư, mong cô sẽ đóng góp cho nước nhà, vân vân.

Đọc xong, thái giám tuyên chỉ toét miệng cười, cất giọng the thé nói: "Chúc mừng Trần lão gia, chúc mừng Thượng thư đại nhân!"

Thời Sênh cũng cười lại: "Đa tạ công công, ngài cũng vất vả rồi."

A Phúc nhanh nhẹn tiến đến nói: "Mời công công vào nhà uống ly trà cho nhuận họng ạ, để chúng nô tài hầu hạ ngài chu đáo."

Thái giám kia phất tay bảo: "Tiểu tư này nói gì vậy, ta cũng là nô tài, nào dám tự mình coi là chủ tử chứ?"

A Phúc cười: "Xem ngài nói gì kìa, ngài là đại hồng nhân bên người hoàng thượng, ai dám coi ngài là nô tài chứ." Nói xong, nàng dúi vào tay thái giám một túi hầu bao lớn: "Đại nhân nhà ta có vài đồng lẻ, gửi đại nhân uống nước trên đường."

Thái giám mắt cong cong: "Đa tạ thượng thư đại nhân."

49. Thời Sênh tiễn được lão cáo già kia về đã là nửa ngày sau.

Trời đã tối, cô được A Phúc hầu hạ tắm rửa, sau đó nghỉ ngơi sớm.

Thời Sênh tự nhiên rất muốn trải nghiệm cảm giác hoá thân vào nhân vật mà không OOC.

Dù sao, nguyên chủ khiến cô tôn trọng như Trần Huyền Kính không nhiều lắm.

Khi Thời Sênh đã ngồi lên giường, chuẩn bị đi ngủ, thì nghe thấy A Phúc nói vọng từ ngoài vào: "Công tử, cây trâm ngọc điệp cài trên phát quan của ngài đâu, sao ta tìm không thấy."

Thời Sênh căn bản là không nhớ cái gì với cái gì.

Cô nghĩ nghĩ rồi nói vọng ra ngoài: "Không biết nữa. Chắc là làm rơi ở đâu đó rồi chăng?"

A Phúc lập tức gấp đến dậm chân: "Sao có thể làm mất a, đó là phu nhân quá cố để lại cho ngài đó!"

Thời Sênh thở dài bảo: "Mai bảo A Lương ra ngoài tìm xem, không thấy cũng không sao. Dù gì đồ mẫu thân để lại cho ta cũng đủ để một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày không bị trùng rồi."

"Vâng."

50. Hân quý nhân giữ hình tượng ngạo nghễ cao quý lãnh diễm tiến đến Từ Húy cung, chính là cung của Cửu điện hạ Liên Uyển.

Liên Uyển nhỏ bé thấy vậy, tiến lên theo quy củ mà chào: "Mẫu phi."

Hân quý phi lập tức nâng nó dậy, lật qua lật lại quan sát một phen, thấy không có vết thương gì mới thở phào, nhỏ nhẹ hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Thái tử đạp ta xuống nước." Liên Uyển mặt lạnh tanh mà nói.

Hân quý phi tái xanh sắc mặt, nhỏ giọng hỏi: "Con có sao không? Còn có vết thương nào không? Qua đây để ta xem kỹ lại nào."

Liên Uyển nghiêm túc từ chối: "Mẫu phi, ta không sao, không có chuyện gì, ngài không cần quá lo lắng cho ta."

"Chuyện này, con nói với hoàng thượng thế nào?"

Liên Uyển cười cười, không chút để ý nói: "Ta nói, là ta không cẩn thận ngã xuống hồ. Phụ hoàng chỉ trách ta không cẩn thận, sau đó an ủi ta vài câu, ban thưởng trấn an rồi bảo ta lui."

"Hắn tin sao?"

"Không tin thì sao mà tin thì sao? Nếu hắn muốn truy cứu thì sẽ tự có đáp án thôi. Còn nếu muốn chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không, ta chẳng phải trong mắt hắn chính là đứa nhỏ không hiểu chuyện sao?"

Hân quý phi thở phào, sau đó nhỏ nhẹ dỗ Liên Uyển: "Uỷ khuất con rồi. Chỉ trách ta được sủng ái mà không có một chút quyền lực nào, tiện nghi cho tên oắt thái tử ngang ngược với con như vậy. Uyển Nhi, con nhẫn nhịn một chút. Rồi sẽ có ngày mẫu thân sẽ bắt hắn quỳ xuống nhận tội với con."

"Vâng, mẫu phi." Liên Uyển nghe vậy chỉ mỉm cười rất nhạt, đáp lấy lệ.

Hậu cung bây giờ chia làm hai phe. Một phe về phía hoàng hậu và thái tử, một phe về phía Nhã hoàng quý phi và nhị hoàng tử.

Hân quý phi vốn chỉ là một tiểu thư dòng nhánh của một gia tộc đang xuống dốc, căn bản là dựa vào sự che chở của hoàng đế, hoàn toàn không có quyền lực gì thực tế, cũng hoàn toàn không có mẫu gia chống lưng.

Bao năm nay, nàng chính là từng bước một từ một mỹ nhân được thăng lên tận quý phi vị, cũng là liều mạng dưới mí mắt hoàng hậu và Nhã hoàng quý phi mà sinh ra Liên Uyển.

Nên nhớ, hoàng đế có chín đứa con trai, chỉ còn ba đứa con lành lặn và một tên tàn phế là ngũ hoàng tử, còn lại không chết yểu thì cũng bạo bệnh tạ thế.

Hân quý phi thất thần, ánh mắt của nàng đảo một vòng, sau đó liền rơi lên vật trên bàn của Liên Uyển, hơi chần chừ hỏi: "Đây là... "

Liên Uyển nhìn vật kia, tâm tình tựa hồ thả lỏng rất nhiều, nhu thuận đưa tay miết miết cây trâm ngọc điệp trên bàn, dịu dàng nói: "Tín vật định tình của ta."

"Thật sao?"

"Ừm."

"Chỉ cần ngươi thích là được, ta đều sẽ chúc phúc cho ngươi." Nàng cười bảo: "Có thể cho ta biết là thiên kim nhà ai không? Ta có thể sớm cùng nàng bồi dưỡng tình cảm, tương lai ngươi lấy về cũng đỡ bỡ ngỡ nàng."

Nhắc đến vị ca ca hồi chiều, Liên Uyển hào hứng hơn rất nhiều. Hắn lắc đầu nói: "Không được, ngài sẽ làm hắn sợ."

Rủi người ta chạy mất thì sao bây giờ?

Liên Uyển cười: "Mẫu phi thật không cần nhọc lòng vì nhi thần. Nhi thần có thể tự mình lo liệu lấy."

"Được...được rồi."

Ánh mắt của Hân quý phi trù trừ nhìn cây trâm. Nàng thật ra có chút e ngại Liên Uyển.

Đứa nhỏ này, thật sự quá thông minh. Thông minh đến không phải nhân loại .

Sinh ra không khóc không quấy. Vừa qua ba tháng đã tập bò, bốn tháng tập đi, chưa đầy một tuổi liền biết nói, hai tuổi tự mình mày mò viết chữ, ...

Khi thái tử còn đang đắc ý vì hắn làm được một bài thơ thì Liên Uyển đã thuộc làu kinh sử.

Tiếc là Liên Uyển luôn biết giấu tài, tâm tính kiên định khác người.

Nàng có lúc hoài nghi nó thật sư không phải chỉ là một đứa bé tầm thường, mà chính là thiên chi kiêu tử, nhân trung long phượng, sau này sẽ làm nên đại nghiệp.

Hân quý phi sau đó lại suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng hỏi: "Ta kiếm thị vệ cho con nhé? Phòng ngừa thái tử lại đối con động tay chân."

Liên Uyển lắc đầu: "Đừng làm thái tử cảnh giác, mẫu phi..." Nó đưa mắt nhìn Hân quý phi: "Ngài không cần lo lắng, ta sẽ không để thái tử có cơ hội hãm hại ta lần nữa đâu."

"Chỉ cần ngài và ta không phạm phải lỗi lầm gì, để thóp rơi vào tay thái tử, ta bảo đảm mẫu tử chúng ta sẽ bình yên vô sự." Liên Uyển mỉm cười: "Ngài chỉ cần lo tốt lấy lòng hoàng đế, tất cả đã có ta lo."

Và huynh ấy.

Liên Uyển luôn có cảm giác Thời Sênh sẽ đứng về phía mình, đó gần như là một loại trực giác, một loại bản năng như được đúc kết qua bao nhiêu năm tháng.

Nó đột nhiên có hơi tiếc nuối.

Hình như còn chưa hỏi tên huynh ấy nữa nhỉ.

Hân quý phi ngàn nghe vạn thuận Liên Uyển, nghe khuyên liền nói: "Ta biết rồi. Uyển Nhi, con nên nghỉ ngơi sớm đi thôi ."

Liên Uyển thưa vâng, đứng dậy cúi đầu hành lễ.

Hân quý phi cũng khẽ gật đầu đáp lễ với nó, sau đó xoay người bãi giá hồi cung.

Liên Uyển nhìn dáng nàng khuất bóng, đến khi trong phòng khôi phục một mảng yên tĩnh, mới từ trong vạt áo lấy ra một cái khăn tay lụa voan mỏng, trải ra trên bàn, sau đó đem cây trâm lấy trộm hồi chiều gói kỹ càng, rồi quý trọng mà cất vào ngực.

Tối đó, Liên Uyển sờ vạt áo trước hơi cộm lên, yên tâm mà ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com