TruyenHHH.com

Tiểu Khải ! Em Yêu Anh

Chap22: Thiên Tỉ cầu hôn

KenNguyenBao

- Xin chào ! Tôi tên Lâm Ngọc Trân rất vui vì quen biết - nó lau nước mắt cười khổ

- tới nhà rồi xuống đi - Thiên nói

Nó bước xuống nhà . Vừa vào phòng

Cạch

- Cái phòng vẫn giữ vẫn màu này . Vẫn như cũ , vẫn không thây đổi chỉ có người thây đổi . - nó nặn ra nụ cười chua xót

Nó đi lại bàn học . Nó cầm cái ảnh để bàn hình anh và nó lên . Cười nụ cười hòa chung với nước mắt . Nhè nhẹ bỏ xuống nó xem có gì thay đổi không ? Nó sững người một chút khi thấy bức ảnh của nó và anh làm hình trái tim đâu rồi . Nó để vali xong chạy xuống nhà

- Anh Nguyên ! Cái hình lớn treo tường phòng em đâu ? - nó hỏi

- Không biết - Nguyên nói

- Sao không biết ? Không lẽ...... ? - nó lại bỏ Nguyên đứng đó chạy lên mở cửa phòng anh ra

Nó thấy không có người nên mới vào thẳng phòng . Nhìn ngắm một lúc nó mới phát hiện cái bức ảnh đó . Anh treo qua phòng anh . Mọi thứ của nó tặng trong thời gian qua anh tuy không biết ai gửi mà anh vẫn để rất kĩ lưỡng

- Cô vào phòng tôi làm gì ? - anh đứng sau lưng nó hỏi

- Không !..... Không - nó lấp bấp

- Cô muốn lấy gì từ phòng tôi ? - anh vẫn giữ thái độ đó mà hỏi

- Anh bỏ ngay cái thái độ đó đi được không ? Tôi chỉ qua phòng anh thôi mà ? - nó nói

Anh coi như bỏ ngoài tai . Đi lướt qua nó mở điện thoại ra chơi

- Không chuyện gì mời cô đi về - anh nói

Nó không nói gì nữa quay rót ra về . Nước mắt của nó tại sao lại rơi xuống chứ ? Tại anh ta à ? Tại người tên Vương Tuấn Khải à ?

Hôm nay sinh nhật anh. Mọi người làm đồ ăn .

Đến tối

Kéng kèng..

- Cho hỏi đây có phải nhà của Vương Tuấn Khải không ạ ? - người giao hàng hỏi

- Tiểu Khải anh có quà - cô nói vọng vào

Anh chạy ra kí nhận rồi vào trong mở hộp quà ra . Tất cả ảnh của anh đều trong đó . Mọi khoảng khắc đều của anh đều ở trong đó . Cùng tấm thiệp

" Vương Tuấn Khải ! Chắc đây là lần cuối cùng tôi gửi quà tặng sinh nhật anh . Vì tôi đã đi đến một nơi xa rồi . Ở đó chính là kí túc xá ở Hà Lan . Tôi không thể năm nào ngày 21-9 hằng năm đều gửi quà cho anh được . Ngoài cái này ra tôi đã gửi cho anh một món quà rất lớn rồi ..... Tiểu Khải hãy trân trọng những gì trước mắt  .......

Gửi: Vương Tuấn Khải
Người bí ẩn

- Người đó lại gửi quà à ? - Thiên hỏi

- Uk ! Người đó nói là đã gửi cho anh một món quà lớn . Kêu anh trân trọng người trước mắt - anh nói

- Tôi no rồi ! - nó đứng lên đi lên phòng

" Tại sao Ngọc Trân đi về . Người đó lại không gửi nữa ? Hay là người đó là Ngọc Trân ?" Anh nghĩ

- Chút nữa em phải đi đến lớp . Tạm biệt nha - Cô nói

Cô chạy đi rồi . Thấy cô khuất sau cánh cửa cậu mới tuyên bố

- Em sẽ cầu hôn Phương Anh - cậu nói

- Wow!!!!! Vậy sao ???? Nhanh đi - Nguyên nói

- Kế hoạch của em là vậy nè ##$$/^&#$/^&/&/ Ok nha ! Mọi người giúp nhá - Cậu nói

- Ok

Hôm nay cô về sớm . Tự nhiên nó dắt cô đi mua sắm này nọ . Và sau một buổi nó đã biến cô thành một công chúa

- Nè ! Đi đi ! - nó dắt tay cô đi lên sân thượng

- Chào em ! Anh là Vương Nguyên sẽ là người dẫn em đi đến đoạn tiếp theo - Vương Nguyên vui vẻ dắt nó lên

- Chào em anh là Vương Tuấn Khải ! Sẽ cùng em lên sân thượng - nói rồi anh và cô đi lên sân thượng

Cô đứng chính giữ ! Nó , anh và Nguyên đứng một góc xem

Từ ánh đèn được thắp lên . Một dàng bong bóng hình trái tim . Trên những sợ dây đều có ảnh cô và cậu . Cậu từ cách cửa sắt bước ra . Một Thiên Tỉ cực soái đang đứng trước mặt cô . Cậu bước đến trước mặt cô quỳ xuống gối tiếp đất .

- Em có thể làm vợ anh không ? - cậu hỏi

- Em.... em.... - cô ấp úng

- Đồng ý đi !!!! Đồng ý đi !!!! - ba người kia đang reo hò

- Em đồng ý ! - cô nhắm mắt la lên

Cậu đứng dậy ôm cô quay vòng vòng . Rồi đặt nụ hôn ngọt ngào lên môi cô

- Lãng mạng quá ! - Nguyên đứng đó nói

- Sao không chịu có bạn gái ? - Cà nó và anh đồng thanh

- Ờ.... ờ... tại... tại không thích ! Nếu tôi muốn các cô gái từ Trùng Khánh này đến Đại Lục , hay Quảng Châu còn đang đứng xếp hàng đợi kìa - Nguyên nói

- Em... biết anh hay rồi - nó cố tình trêu Nguyên

- Chừng nào mới đến ba người ? - cô chạy lại nói

Nó nhìn anh rồi lạnh nhạt nói

- Chị sắp kết hôn rồi - nó nói rồi mở cửa đi xuống

- Kết hôn ? Anh có nghe lầm không ? Ngọc Trân nói sẽ kết hôn ? Em ấy kết hôn với ai mới được chứ ? - Nguyên nói

- Anh đi ngủ ! - anh cũng bước xuống

" em ấy sắp kết hôn ? Sao ? Vương Tuấn Khải người ta nói đúng ! Có không giữ mất đừng tìm ! Nực cười !!! Hahaha !!!Cô ấy sớm kết hôn ... là kết hôn đó ! Với ai cơ ? Hừ ... haha " - anh cười xót xa ... nụ cười lại đau gấp một nghìn mấy lần

Anh uống rất nhiều rượu ! 5 , 6 chay rượu đều ở dưới sàn. Anh đi qua phòng nó với nửa tỉnh nửa say

Cốc... cốc... cốc

(Cạch)

- Ai...  - chưa nói hết đã thấy anh say nó liền đỡ anh

- Em ! Sao em lại kết hôn ? Anh đã đợi yêu lâu rồi ! 3 năm đó ... cộng 5 năm kia nữa đủ 8 năm chưa ? Đột nhiên em nói phải kết hôn. Em muốn anh phải làm sao ? Em nói đi Lâm Ngọc Trân ..... Anh yêu em... ANH.... YÊU..... EM........  YÊU EM......... - Anh nói trong nước mắt . Người ta nói những lời say rượu là những lời thật lòng

Khóe mắt nó cay cay ....  Nó khom người xuống hôn anh .

- Em nói vậy thôi !!! Em đang chờ ... anh .... chờ anh nói ... chờ anh giải thích ...  chờ anh xin lỗi....  chờ anh cầu hôn em lại lần nữa .... cái gì em cũng chờ anh - nó cũng khóc

Cả hai đi lại giường . Giờ anh và nó mới biết . Sự kiềm chế đều đến một giới hạn nhất định . Khi vướt qua giới hạn chắc chắn sẽ nổi tung.... và đêm hôm nay là đêm thanh xuân ..... của hai người . Tấm màng cửa màu trắng bay phất phới.....

Chỉ còn 2 chap nữa là end rồi...... mọi người có đang đọc Fic : [Vương Tuấn Khải] Trợ lí anh yêu em không....  ??? Mong mọi người ủng hộ nha 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com