Tieu Kha Ai Dang Yeu Allhope
-----
Hiệu Tích ăn no, xoa xoa bụng từ bao giờ đã căng tròn lên. Miệng nhỏ không ngừng nói rằng " Thật ngon! ". Thi thoảng chu chu môi lên, càng nhìn càng cảm thấy thích.
Phác Chí Mẫn hạ cốc nước cam vừa uống cạn, đăm chiêu ngắm nhìn Hiệu Tích, bên ngực trái chả hiểu sao lại càng ngày càng ấm áp, điển hình là những lúc bé con cười thì trái tim lúc nào đập một cái rõ to.
Liệu cái này có phải là yêu không nhỉ?
Mà, quan tâm làm gì, nếu đã nhớ thích nhỡ yêu thì cứ việc mà theo đuổi. Chứ bây giờ Phác Chí Mẫn chỉ quan tâm cách để tống khứ Điền Chính Quốc đi thật xa.
Thực sự Phác Chí Mẫn đang được không gian riêng tư với Hiệu Tích và vô cùng vui vẻ. Rồi, cái tên này cùng Kim Tại Hưởng lại kéo nhau đến. Thậm chí, Điền Chính Quốc mới đầu giúp Kim Tại Hưởng, sau lại không ngần ngại bán đứng bạn bè chỉ để đến phá đám?
Mặc dù, Phác Chí Mẫn chuyển đến đấy mới được một tuần, nhưng như thế cũng quá đủ để biết rằng trong trường này Hiệu Tích thân thiết với Điền Chính Quốc nhất. Thậm chí, trường còn có cả hoạt động một tháng một lần bỏ phiếu cặp đôi hot nhất. Quốc - Tích đứng thứ hai không cặp nào dám đứng thứ nhất.
Phác Chí Mẫn liếc qua nhìn Điền Chính Quốc đang ngồi bên cạnh Hiệu Tích. Nào là nắm tay, ôn nhu vuốt ve gò má trắng mềm,.. Ấy vậy, Hiệu Tích cũng không than phiền hay phản đối, cứ mặc kệ Điền Chính Quốc thích làm gì thì làm.
Một bên mắt của Phác Chí Mẫn giật giật khó chịu. Được rồi, đã vậy thì bắt đầu từ bây giờ Mẫn - Tích sẽ đe dọa vị trí của Quốc - Tích.
Phác Chí Mẫn ngón tay gõ mấy nhịp xuống mặt bàn, mặt hơi cúi như suy nghĩ. Tầm hai phút sau, liền ngước mặt lên, hướng nụ cười thật dịu dàng về phía Hiệu Tích, hỏi.
" Sóc nhỏ! Tí nữa lớp em có tiết gì không? "
Hiệu Tích ngồi thẳng lại. Tay đang được Điền Chính Quốc nắm liền lập tức rụt lại, đưa lên áp vô má, nghiêng đầu suy tư.
Điền Chính Quốc hụt hẫng đơ người, ngay lập tức trừng mắt Phác Chí Mẫn để cảnh cáo. Ấy vậy, Phác Chí Mẫn không mảy may để ý, chỉ đăm chiêu ngắm nhìn bé con, mỉm cười đợi chờ Hiệu Tích trả lời.
Điền Chính Quốc cố nặn ra một nụ cười, dịch dịch người ngồi sát lại với Hiệu Tích. Không nhanh không chậm vòng tay ôm lấy eo bé con mà kéo vào lòng. Hiệu Tích không phản kháng, thậm chí còn ngửa mặt lên cười khì khì cứ như thể chuyện thường. Điền Chính Quốc cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên trán bé con một cái thật nhẹ.
Chính nhờ hành động ấy, fan hâm mộ Quốc - Tích lại được thời cơ lôi máy điện thoại ra chụp ảnh lia lịa. Nhưng là không dám hú hét a... Vô sổ kỉ luật dễ như chơi.
Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn người ngồi đối diện. Không ngoài dự đoán, cái nụ cười dịu dàng vừa nãy đã méo mó đi rất nhiều. Trong lòng Điền Chính Quốc bây giờ, cười như điên như dại.
Bỗng Hiệu Tích rời khỏi vòng tay của Điền Chính Quốc, đứng dậy, ưỡn người về phía Phác Chí Mẫn. Tươi cười.
" Tí nữa anh cùng em ra thư viện học cùng được không? "
Phác Chí Mẫn bất ngờ, lòng như nổ pháo. Ngoài mặt thì điềm tĩnh mỉm cười, nhưng hai bên tai đã đỏ ửng lên từ khi nào. Phác Chí Mẫn đưa tay xoa nhẹ đầu bé con, đáp.
" Được! Anh đi với em! "
Điền Chính Quốc mặt đen như đít nồi, không thể kiềm chế được nữa liền đứng bật dậy, tay đập mạnh xuống bàn. Thế là, gần nửa số người ở canteen đều đổ về phía này. Hiệu Tích giật nảy mình, liếc mắt nhìn bên nọ bên kia, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, người co rụt lại vì áp lực từ hàng trăm con mắt đổ dồn.
Điền Chính Quốc trừng mắt một cái, tất cả đều sợ hãi quay mặt đi làm nốt việc riêng, coi như chưa nhìn thấy gì. Đúng là em họ của Mẫn Doãn Kì, lúc tức giận hàn khí vô cùng đáng sợ.
Hiệu Tích cảm thấy cỗ áp lực vừa tiêu tan, liền ngước đầu lên tươi cười luôn. Lòng Điền Chính Quốc dịu đi, đúng thật nụ cười này phải bảo vệ suốt đời.
Phác Chí Mẫn đứng dậy, đưa tay về phía Hiệu Tích.
" Sóc nhỏ! Đi nào! "
Hiệu Tích gật đầu, nắm lấy tay của Phác Chí Mẫn. Trong lòng Phác Chí Mẫn bây giờ đang ăn mừng vì đã đuổi được Điền Chính Quốc đi. Nhưng đời không như mơ, tay còn lại Hiệu Tích không ngần ngại nắm lấy tay Điền Chính Quốc, hớn hở nói.
" Chính Quốc! Anh đi cùng đi! "
Phác Chí Mẫn như hóa đá ngay tại chỗ. Điền Chính Quốc mỉm cười, khiêu khích Phác Chí Mẫn bằng cách tỏ ra tội lỗi, tỏ ra mình như người thứ ba.
" Thôi! Anh không đi đâu, làm phiền em cùng Phác Chí Mẫn học! "
Phác Chí Mẫn cầu mong Hiệu Tích nói " Thế thôi! ", nhưng không, Hiệu Tích lại nắm chặt lấy tay Điền Chính Quốc hơn, rạng rỡ như ánh mặt trời buổi sáng sớm.
" Không phiền đâu! Có Chính Quốc em sẽ học vào hơn! "
Điền Chính Quốc gật đầu, vui vui vẻ vẻ đi theo. Phác Chí Mẫn nhếch môi, Điền Chính Quốc thật biết cố gắng. Tí nữa Phác Chí Mẫn này sẽ làm lung lay vị trí thân thiết của Điền Chính Quốc trong lòng Hiệu Tích, cứ chờ đấy.
-----
Chap này hơi dài nhỉ? ;)
Thank kiu vì đã ủng hộ :"^
I love you 3000 ❤
•Chan•
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com