Chương 15. Nắng xuân của Lục phủ
Sau khi về đến Lục phủ, Lục Dịch cho người chuẩn bị cơm canh đầy đủ, tất cả bày lên bàn gỗ ở sảnh chính đại viện phía Nam của hắn. Kim Hạ lúc này đã sớm ôm bụng ủy khuất vì đói, ánh mắt nhìn Lục Dịch như thể một chú mèo con tội nghiệp chờ được ăn cơm.Lục Dịch đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt hắn không dấu được niềm yêu thích đối với Kim Hạ, nhưng cũng theo đó là một chút hứng thú với việc trêu ghẹo cho chú mèo nhỏ xù lông. "Xem bộ dạng của nàng đi, hôm nay chỉ là đi làm chút việc vặt mà đã như thế này? Thế những ngày sau có khi phải chạy vạy bốn hướng không ngừng nghỉ, đến nước cũng không kịp uống thì nàng làm sao chịu được?""Hả?! Cái gì mà chạy vạy bốn hướng? Cái gì mà đến nước cũng không kịp uống? Ngài đùa ta đúng không?"Kim Hạ vốn đang ôm bụng nằm gục trên bàn, nghe được lời của Lục Dịch thì ngóc đầu dậy, chau mày nhăn mặt mà gào lên với người kia. Nhưng đổi lại Lục Dịch chỉ nhìn nàng mà chẳng nói gì, môi hắn hơi nhếch lên thành một nụ cười ranh mãnh, như có ý muốn nói, phải, là ta đang đùa nàng đấy."Ta nói này Lục đại nhân, các người dù sao cũng là quan lớn triều đình chứ đâu phải là tay sai nô bộc đâu, hà cớ gì phải tự hành mình như vậy?""Ai nói với nàng làm quan triều đình thì sẽ được hưởng an nhàn?"Một câu này của Lục Dịch khiến cho Kim Hạ nghĩ lại, ừ thì lời của nàng có chút không đúng lắm, mà hình như nghe ra cũng có một chút động chạm thì phải. Dù sao vẫn là lời không nên có, vì vậy con mèo nhỏ kia lập tức xua tay xin rút lại lời nói, vẻ mặt mười phần nịnh bợ, lời nói ngọt như được ngâm mật."Aizza không nhàn, không hề nhàn một chút nào! Các người là mệnh quan triều đình, tài cán đức độ hơn người, vì vậy trách nhiệm trên vai càng nặng nề. Điểm này.. Kim Hạ xin bái phục!"Đúng lúc này thức ăn đã được bày biện gần như đầy đủ, Lục Dịch sắp xếp lại bàn ăn một chút, đưa những món cá thịt về phía Kim Hạ. Đối với hắn chuyện ăn uống này không có điểm nào quan trọng, nhưng hắn biết rõ tiểu cô nương bên cạnh thích nhất là được ăn ngon, dù thật tình tài lẻ nấu nướng của nàng phải nói là chẳng có chút nào đáng nhắc đến. Vậy nên đã đưa nàng ở lại Lục phủ, hắn càng phải tiếp đãi chu toàn."Thôi được rồi, nào, ăn cơm đi."Kim Hạ cắn đũa nhìn Lục Dịch đem hết những món ngon bày về phía mình, lại còn tỉ mỉ múc sẵn cho nàng một bát canh gà thơm nồng, chú mèo con liền không kiềm được mà nhoẻn miệng cười vui vẻ, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm."Ban nãy nàng có nhìn ra được gì từ vị Trạch tiểu thư kia hay không?"Kim Hạ đang mải gặm miếng thịt sườn trong tay, nghe tiếng Lục Dịch hỏi thì lập tức bỏ miếng sườn xuống, đưa tay lau miệng rồi mới "nghiêm túc" trình bày."Ngài có thấy rất lạ hay không? Trong lời đại phu nhân Trạch gia nói, Trạch Địch rất được người trong gia phủ yêu thương, cái này có thể xem là lời khách sáo, nhưng bà ta lại còn nhấn mạnh thêm rằng Trạch Tú Dĩnh gần gũi thân thiết nhất với vị nhị ca này, ta thấy cái này không giống lời nói bâng quơ.. Thế mà lúc chúng ta đến, mặc cho nhị phu nhân khóc lóc bao nhiêu thì vị tiểu thư ấy vẫn duy trì vẻ mặt băng lãnh của mình, nhìn qua cũng chẳng có một chút u sầu nào, chứ đừng nói là khóc thương nhị ca của mình..."Kim Hạ nói một hơi không ngừng nghỉ, đến đoạn mới đưa mắt nhìn Lục Dịch xin ý kiến, nhưng người kia cũng chỉ lắng tai nghe lời nàng nói, thấy nàng dừng lại mới mở miệng ý nói nàng tiếp tục. Nhận được lệnh của Lục Dịch, nàng mới tiếp lời đang dở."... Hơn nữa, ta thắc mắc phải chăng Trạch Tú Dĩnh có bị câm hay không, đến lúc ta hỏi chuyện thì nàng ta cũng không thèm trả lời, chỉ đưa mắt nhờ mẫu thân nói giúp. Điểm này rất khiến ta cảm thấy không thoải mái, vả lại còn rất đáng nghi.. À phải rồi, lúc ban đầu ta quan sát được trên người vị nhị phu nhân cùng với Trạch Tú Dĩnh cùng mang một loại ngọc bội, kiểu dáng màu sắc đều giống nhau hoàn toàn. Cái này có phải là điểm đáng ngờ hay không?""Cùng mang một loại ngọc bội?"Kim Hạ gật đầu quả quyết, phải nói là ánh mắt của nàng đặc biệt rõ ràng, đối với những chuyện nàng dám nói ra thì đảm bảo không thể sai lầm được."Phải, chính xác là giống nhau hoàn toàn, tuy là không được nhìn cận mắt nhưng ta cam đoan dám nói chúng rất giống nhau, kể từ họa tiết khắc ngọc cho đến màu sắc, nước ngọc cũng có điểm tương đồng... Nhưng mà... ánh mắt lẫn lời nói đều tố cáo sự căm ghét của nhị phu nhân dành cho hai mẹ con đại phu nhân, làm sao có chuyện đeo cùng một loại trang sức giống nhau được? Trừ khi.. là họ đều được tặng, mà còn là một người quan trọng đối với họ tặng cho.""Nàng còn nhớ rõ chi tiết về miếng ngọc bội đó hay không?"Kim Hạ trầm ngâm suy nghĩ, cố gắng nhớ lại hình ảnh hai miếng ngọc bội trên người nhị phu nhân và Trạch Tú Dĩnh. Kim Hạ không quan sát rõ vị tiểu thư kia được lâu, nhưng nhị phu nhân kia có lúc khóc lóc với bọn họ đã gần như ngồi thụp bên cạnh nàng, lúc đó nàng đã mấy lần nhìn qua miếng ngọc bội kia. Kim Hạ vừa ngẫm nghĩ, hình ảnh miếng ngọc lại càng chân thực trước mắt."Ta nhớ miếng ngọc bội màu trắng, nước ngọc trong suốt, chạm khắc hình ảnh của nhành hoa lan.. Phải rồi, bên góc trái phía trên còn khắc một chữ "Hoàn" nhỏ, chính là nó, lúc nhị phu nhân quỳ khóc với ngài, ta đã nhìn thấy rõ miếng ngọc đó!"Kim Hạ mừng rỡ vì cuối cùng nàng cũng đã nhớ rõ hình dạng của miếng ngọc bội đó, xem như cũng lập được một chút công lao.Về phần Lục Dịch, hắn cảm thấy nhẹ nhõm, cũng như hắn đã dám chắc Kim Hạ chính là lá bùa may mắn của hắn. Cái chết của Trạch Địch vốn chẳng cần đả động đến Cẩm Y vệ điều tra, nhưng cũng sau đêm hắn chết, sổ kê khai thuế ruộng của dân đang được cất giữ trong thư phòng nhà họ Trạch cũng biến mất. Nếu sự việc này bị đánh tiếng ra ngoài, e sẽ có những người không đành lòng mà làm loạn. Nay một vài điểm phát hiện của Kim Hạ đã giúp vụ án này mở ra phần nào, bây giờ việc cần làm là làm rõ nguồn gốc của miếng ngọc bội kia."Sầm Phúc, tra rõ tung tích của miếng ngọc bội chạm khắc hình hoa lan, góc trái khắc thêm một chữ "Hoàn". Phải tìm cho được chủ nhân ban đầu của miếng ngọc bội, cũng như lý do tại sao nhị phu nhân Trạch gia lẫn Trạch Tú Dĩnh đều có miếng bội ấy.""Rõ! Thưa đại nhân!"Sầm Phúc nãy giờ đứng túc trực ở bên cạnh, nghe Lục Dịch truyền lệnh liền tức khắc quay người đi làm việc của mình.Bọn họ nãy giờ mải nói chuyện về chuyến đi đến Trạch gia ban nãy, kể cả Kim Hạ ban nãy còn mè nheo đòi ăn cơm cũng đã sớm buông đũa. Lục Dịch phân phó Sầm Phúc làm việc xong mới quay lại nhìn bàn ăn, rồi hắn gắp một miếng thịt cho vào bát Kim Hạ, bảo nàng mau ăn đi. Con mèo nhỏ Kim Hạ nhìn hành động của hắn, ý cười trong ánh mắt càng đong đầy, một lần nữa cúi đầu ăn cơm. Mà người bên cạnh nàng nhìn thấy vậy cũng cúi đầu ăn, thường ngày cũng chỉ thấy nhà bếp Lục phủ nấu nướng vừa miệng, không mặn không nhạt đủ để nuốt xuống bụng. Nhưng hôm nay hắn lại phá lệ cảm thấy bữa cơm này không tệ, nếu nói thoáng một chút thì chính là rất ngon.Người làm trong nhà đi đi lại lại, tất bật bày dọn rồi lại quét tước sân vườn, nhưng lúc đi qua sảnh chính đại viện phía Nam bất giác ai nấy cũng đều mỉm cười. Cảnh sắc bên trong, không biết đã bao nhiêu năm rồi bọn họ mới lại được nhìn thấy. Cũng chính trong khoảnh khắc ấy, trong lòng mỗi người trên dưới Lục phủ dường như cũng cảm nhận rõ ràng sự ấm áp lạ thường của mùa xuân năm này, khiến cho lòng người như được nhuộm nắng vàng._ _ _ _ _ _ _Giữa ban trưa nắng gắt đổ xuống khắp quang cảnh bốn hướng, bên phía Nghiêm gia không khí lại càng nặng nề sau khi xảy ra một trận náo động. Mà nguyên do sau cùng chính là vì đại tiểu thư Nghiêm Ngọc Vĩ lại một lần nữa bỏ trốn, thậm chí còn mạnh tay đánh ngất nha hoàn bên cạnh mình.Nghiêm Thế Phiên sau khi nghe tin không tìm thấy tiểu muội ở trong tiểu viện, liền cho người lục tung cả Kinh Thành chỉ để tìm người. Hắn tức giận nhìn khắp căn phòng khuê nữ đã trở nên bừa bộn, bao nhiêu trang sức châu báu ở trong hộc tủ đều đã bị lấy đi, nếu là những khuê nữ nhà khác bị mất tích cùng với hiện trường thế này, nhiều người sẽ nghĩ là đã bị kẻ gian bắt đi. Nhưng Nghiêm phủ thành cao bề thế, người canh giữ lại đặc biệt nghiêm ngặt, hơn nữa tính khí của Nghiêm Ngọc Vĩ đối với người làm đại ca như Nghiêm Thế Phiên hắn hiểu rõ hơn ai hết. Sau khi được Kim Hạ bắt mạch, sức khỏe của Ngọc Vĩ đã tiến triển hơn rất nhiều, vì vậy hắn mới mềm lòng không giam hãm nàng quá đáng nữa, đổi lại thường xuyên cho phép nàng ra ngoài dạo phố dưới sự canh chừng của thị vệ. Nhưng rồi hắn vẫn không dám ngờ là một Nghiêm Ngọc Vĩ chân yếu tay mềm nay lại cả gan khiến cho một đám thị vệ và gia nhân trong viện ngất đi, lấy cơ hội bỏ trốn. "Lúc đó... lúc đó Tố Nhi vào phòng mang thuốc theo đúng bữa cho tiểu thư, tiểu thư rất nhanh đã uống hết, sau đó người gọi Tố Nhi đến bên cạnh... bảo là muốn cho tỳ nữ xem thứ hương liệu rất thơm mà người vừa mới mua được... Tố Nhi chỉ nhớ, hương liệu ấy đúng là rất thơm, nhưng sau khi ngửi vào liền thấy chóng mặt, sau đó... Tố Nhi thật sự chẳng nhớ gì nữa cả. Lúc tỉnh dậy mới nghe tin tiểu thư đã trốn đi rồi... Công tử, xin công tử tha mạng cho Tố Nhi, là Tố Nhi sai phạm, chỉ dám xin công tử tha mạng..!"Tỳ nữ thân cận Tố Nhi sau khi tỉnh dậy, nghe được các gia nhân khác nói lại rằng tiểu thư đã không còn ở trong phủ thì không khỏi kinh sợ, là nàng ta đã không canh chừng người cẩn thận, hoàn cảnh này chẳng khác nào tội chết đang chờ. Nàng ta sợ hãi rơi nước mắt, quỳ thụp trên sàn không ngừng dập đầu tạ tội, giọng nói xen lẫn cùng tiếng khóc. Nhưng đúng thật không trách được Tố Nhi, lần bỏ trốn này Nghiêm Ngọc Vĩ đã chuẩn bị từ lâu, nàng liều mình muốn đi tìm người trong lòng, mặc kệ nguy hiểm cũng muốn thử sức một lần. Thậm chí ngay cả chuyện dụ cho đám thị vệ quân binh của đại ca nàng Nghiêm Thế Phiên ngửi thứ mê hương ấy mà cũng dám làm. Xem ra lần này cũng là họa không tránh được.Mà Nghiêm Thế Phiên đối với chuyện này lại càng tức giận, nhưng hơn hết, hắn lo lắng cho vị tiểu muội này còn hơn tất thảy. Nghiêm Ngọc Vĩ từ nhỏ đã được nuôi lớn trong khuê phòng, dù cho học rộng tài cao ra sao nhưng đối với việc tự mình đối mặt với thế gian hiểm nguy bên ngoài đúng là vẫn khó mà đảm bảo được. Đã từ rất lâu rồi, trên gương mặt của Tiểu Các Lão mới lại hiện lên dáng vẻ chật vật, khó khăn giữa hoàn cảnh nguy nan như vậy.Nghiêm Thế Phiên sau càng nghĩ càng giận, hắn chỉ hận không thể hai tay lật tung mảnh đất Đại Minh rộng lớn, tìm cho ra bóng dáng Nghiêm Ngọc Vĩ bắt về phủ."Cho người đi tìm tiểu thư, tuyệt đối phải đem được người về đây, các ngươi không tìm được thì tốt nhất đừng về! Đặc biệt phong tỏa tin tức, không được để truyền tin ra ngoài, có biết chưa hả?"Tức thì, hắn ghì chặt tách trà trong tay, vừa dứt lời thì tách trà ngọc thúy trong vắt như màu nước kia cũng tan thành từng mảnh vỡ, rơi dưới sàn cẩm thạch.Toàn bộ thị vệ cùng gia nhân nghe thấy tiếng vỡ, dù đang cúi đầu không dám nhìn nhưng cũng đủ hiểu rõ cảnh tượng vừa xảy ra. Nghĩ đến đó tay chân bọn họ càng run rẩy, ai nấy đang cúi đầu thì càng hạ mình không dám ngẩng."Rõ! Thưa công tử!"Chỉ có một đám thị vệ nghe theo lệnh của Nghiêm Phong rút quân ra ngoài, theo lệnh tìm kiếm đại tiểu thư. Bỏ lại trong phòng những kẻ người làm không ai dám tự ý lui ra, càng không dám hó hé một chút. Sau cùng vẫn là Nghiêm Thế Phiên chịu không nổi sự tức giận trong lòng, phất tay áo đứng dậy rời đi. Ngay tức khắc sau khi nhìn bóng công tử khuất sau cánh cửa, lão quản gia của Nghiêm phủ mới chống đỡ cả thân thể già yếu đang run rẩy của mình vào cột đình giữa nhà, chỉ tay bảo những người khác nhanh tay dọn dẹp lại mọi thứ thật ổn thỏa. Trong một khoảnh khắc, lão quản gia đưa mắt nhìn những thứ hỗn độn trong phòng, chỉ biết lặng lẽ thở dài."Nếu lần này tiểu thư không sớm trở về, e là không tránh được việc mang họa.."_ _ _ _ _ _ _Đêm đen buông xuống, trong khu rừng già phía Tây Kinh Thành, một bóng dáng nhỏ nhắn của nữ tử từng bước tiến sâu vào rừng cây, đôi chân nàng ta không ngừng run rẩy không dám bước mạnh. Cho đến khi dáng người cao lớn của nam nhân kia xuất hiện trước mắt nàng, nữ tử ấy mới nhanh chân chạy đến bên người ấy, dáng vẻ gấp gáp vội vàng.Khi bước đến, ngay lập tức Trạch Tú Dĩnh lấy từ tay áo một cuốn sổ được bọc kĩ bằng vải lụa, dúi vào tay nam nhân kia."Đây, thứ ngươi cần ta đã đem đến. Sau này... Sau này đừng đến tìm ta nữa! Công sức ta giữ thứ này cho ngươi những ngày qua cũng không dễ dàng chút nào!"Nam nhân kia chau mày nhìn vị tiểu thư xinh đẹp trước mặt, hắn nhếch miệng chê trách dáng vẻ lo sợ trước sau của nàng ta."Chỉ là nhờ ngươi một chút việc vặt, cũng khó khăn như vậy sao? Vậy ý là một cái mạng kia của tình lang trong lòng ngươi cũng không xứng để ta lấy được sổ kê khai này?"Trạch Tú Dĩnh nghe lời nói châm biếm kia mà tức giận đến đỏ mặt, nhưng trong tình thế này nàng chẳng thể làm được gì. Mạng đã không còn, vật cũng đã bị lấy đi, bây giờ nàng chỉ mong có thể bình an sống phần đời còn lại, quên hết những chuyện không vui trước nay. Thế nhưng khi nàng vừa quay lưng bước đi, giọng nói sắc lạnh của kẻ kia lại vang lên, chọc đến nỗi sợ trong lòng nàng."Hãy nhớ giữ lấy cái miệng của ngươi, đừng khiến công tử phải không vui.. Phúc phần của Trạch gia, còn chờ ngươi định đoạt."Thân thể của nữ tử không ngừng run rẩy, khi nàng ta quay đầu nhìn về phía sau thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng nam nhân kia nữa. Trạch Tú Dĩnh khẽ rùng mình, khoác lại mảnh áo rồi tức tốc chạy ra khỏi khu rừng, trở về với khuê phòng êm đẹp của mình.Nhưng thật ra nàng ta đã quên rồi, nơi gia phủ nhà nàng, vẫn có một bóng người đang chờ nàng trong đau đớn... Nàng trách người vô tình, mà đâu hay chính bản thân nàng cũng đã sớm quên lời thề ước thuở ban đầu..._ _ _ _ _ _ _Khi Sầm Phúc trở lại Lục phủ, đêm đen đã phủ bóng trên vạn vật, chỉ còn lại thư phòng của Lục Dịch vẫn còn sáng đèn. Sầm Phúc sau khi quay lưng đóng cửa cẩn thận mới tiến vào bẩm báo chuyện ban trưa vừa được phân phó."Đại nhân, đã truy ra được nguồn gốc của miếng ngọc bội. Đây là món trang sức nổi tiếng của một tiệm phục sức có tiếng tên là Hoàn Bích. Cách đây tầm một năm, Trạch Địch từng giúp ông chủ của tiệm phục sức này phân xử một vụ tranh chấp, hai miếng ngọc kia là nằm trong hộp quà đáp lễ mà ông chủ kia đưa đến."Lục Dịch đã gấp lại cuốn sách trong tay từ lúc Sầm Phúc bước vào, hắn đặt cuốn sách xuống bàn, sau đó mới từ tốn nhấc tách trà hoa sứ bên cạnh lên, cùng lúc lời vừa thốt ra miệng."Nói vậy.. Cả hai miệng ngọc bội kia một bên được tặng cho mẹ ruột của Trạch Địch, một bên lại tặng cho Trạch Tú Dĩnh.. Xem ra mối quan hệ này cũng không bình thường.."Sầm Phúc đến đây cũng không biết nên nói gì nữa, nhưng rồi hắn chợt nhớ đến chuyện vừa nghe ngóng được ban chiều, nhanh chóng báo lại."Đại nhân, phía Nghiêm gia hôm nay đang náo động, Nghiêm tiểu thư lại bỏ trốn rồi. Lần này e là không dễ dàng như trước nữa.""Nghiêm Ngọc Vĩ?"Thật ra người dân Kinh Thành mấy ai mà chưa từng nghe danh tiếng của vị tiểu thư đài trang này, thậm chí với kẻ không ham mê chuyện thường tình như Lục Dịch cũng đã từng nghe qua không ít lần về vị tiểu thư này. Rằng nàng ta tư sắc lẫn tài năng đều có phần hơn người, chỉ là tính tình không được tốt cho lắm, đã không ít lần gây náo loạn Nghiêm gia."Có biết được người đã đi đâu không?""Đến bây giờ vẫn chưa có tung tích, thưa Đại nhân.""Được rồi, hôm nay đến đây thôi, ngươi quay về nghỉ ngơi đi."Sau khi Sầm Phúc rời đi, Lục Dịch mới đặt tách trà xuống bàn, tự mình thu dọn từng cuốn sách và cả bút nghiên lại thật gọn. Sau đó hắn cũng rời khỏi thư phòng, men theo con đường giữa vườn hoa mà tiến về tư phòng.Chỉ là đi được nửa đường, khi nhìn qua phía tiểu viện Kim Hạ ở, nhìn tư phòng của nàng đã sớm tắt đèn, trên môi hắn lại vô thức nở nụ cười. Con mèo lười ấy có vẻ đã rất mệt rồi, có khi bây giờ đang vùi mình ngủ say đến mức đá cả chăn đệm ra ngoài khi nào cũng không hay.Cứ như vậy Lục Dịch không biết mình đã đứng giữa vườn hoa ngăn giữa tiểu viện của hắn và Kim Hạ bao lâu rồi, chỉ nhớ rằng hắn đang nhìn về phía tư phòng yên ắng của người ấy, sau đó bất giác từ lúc nào lại nhớ đến dáng vẻ của nàng trong từng hoàn cảnh khác nhau. Rồi chẳng biết từ khi nào ánh mắt hắn lại hướng về ánh trăng trên cao, khiến tâm trí hắn cũng trở về với cái đêm ở đèo Phong Lâm, âm sắc của bản Đào Yêu tự lúc nào đã dệt nên một giấc mộng trong tim của một Cẩm Y vệ lạnh lùng như hắn..."Ngài không ngủ được sao?"Tiếng nói của Kim Hạ trong đêm tối kéo Lục Dịch về với thực tại, bỗng dưng người trong giấc mộng lại xuất hiện ngay trước mắt không khỏi khiến hắn bất ngờ. Vốn là hắn còn tưởng nàng đã ngủ rồi, nhưng sao.."Sao nàng lại ra đây, đói bụng ư?"Kim Hạ lắc đầu, nàng tiến đến bên cạnh hắn, cùng ngước mắt nhìn lên bầu trời cao vời vợi. Trong lúc ấy, Lục Dịch cảm tưởng hắn đã nhìn thấy một giọt long lanh hiện lên trong mắt nàng. Chỉ là hắn không dám chắc, giọt long lanh ấy là ánh trăng rọi xuống, hay là nàng đang rơi lệ."Nàng.. có tâm sự sao?"Người trong lòng hắn hạ đôi mi mắt xuống, tinh tế mà che đi nỗi niềm trong lòng. Nàng chỉ bộc bạch đôi lời bằng
thứ giọng điệu mà nàng cho là đã bình thường nhất có thể. "Chỉ là bỗng dưng lại cảm thấy nhớ một vài cảnh vật, một vài bóng dáng thân thuộc... Vốn định ra ngoài đi dạo một chút, không nghĩ là sẽ gặp ngài ở đây..."Kim Hạ cảm nhận rõ ràng ánh mắt của nam nhân kia đang nhìn mình, nàng biết hắn lo lắng cho nàng, sợ rằng nàng không vui, cũng sợ nàng không thoải mái. Vậy nên rất nhanh Kim Hạ đã lại nở nụ cười, cũng với những lời nói sau cùng là vì muốn an ủi người bên cạnh, cũng như an ủi chính mình."Cũng có thể là do ban nãy ăn no quá nên bây giờ không ngủ được, nên mới suy nghĩ những chuyện không đâu như thế này. Còn ngài, không ngủ được sao?"Lục Dịch không đáp lại lời nàng, nhưng khi ánh mắt hắn nhìn nàng, Kim Hạ cũng tinh ý nhìn ra được mấy phần suy tư trong mắt hắn. Nàng chau mày, không biết nên khuyên nhủ hay khích lệ như thế nào, chỉ đành lấy chuyện thương tích đã cũ ra để nói với hắn."Ta biết ngài bận rộn công vụ, cũng phải lo toan nhiều thứ. Nhưng cũng đừng vì vậy mà bỏ mặc bản thân, lần trước may mắn là ta cứu được ngài, nhưng thật sự không phải khi nào cũng may mắn như vậy. Vết thương cũ có thể vẫn sẽ bị đau nhức khi trở trời, ngài.. ngài vẫn nên chú ý một chút."Rất nhanh thôi Kim Hạ đã khôi phục lại giọng điệu thường ngày, nhưng dù sao đêm cũng đã khuya, nàng hạ giọng một chút, lại vô tình biến thành kiểu nói chuyện thỏ thẻ đáng yêu của một tiểu cô nương bé nhỏ. Mà hình ảnh Kim Hạ cúi đầu không dám đối mặt với hắn, cùng với những lời quan tâm chân thành ấy, tất thảy như hòa vào cùng một dòng suối len lỏi qua trái tim của hắn, xoa dịu cả một tâm hồn hiu quạnh."Ta biết rồi, nàng cũng trở về nghỉ ngơi đi. Ngày mai ta sẽ không để nàng ngủ đến khi mặt trời lên cao nữa đâu.""Được rồi, vậy ta xin lui trước. Ngài.. ngài.. ngủ ngon."Tiểu cô nương Kim Hạ tựa như chú mèo con thích giương móng vuốt, sau khi ra oai với thiên hạ liền trở về khép nép bên cạnh người thân thuộc của mình, bao nhiêu ngạo khí đều mất sạch, chỉ còn lại vẻ ngây ngô, lại dễ ngại ngùng. Nàng vẫn duy trì dáng vẻ không dám ngẩng đầu kia, quay lưng trở về tư phòng của mình.Lục Dịch đứng đó nhìn Kim Hạ trở về tư phòng rồi, ngay lập tức hắn cũng tiếp bước trở về nơi của mình. Nụ cười nhu hòa trên môi nãy giờ vẫn không buông xuống, cũng chẳng biết từ khi nào nhu tình đã lan đến tận đáy mắt.Nàng hỏi ta tại sao giờ này chưa ngủ, ta ngại ngần chẳng dám đáp lại một câu.Nhưng thật ra chỉ một mình ta biết lý do, là vì lòng còn khắc khoải một mối tương tư, không đành lòng gác gối nghỉ ngơi.Lòng vòng một hồi lại được nhìn thấy nàng, nghe nàng nói, ngắm nhìn dáng vẻ thẹn thùng của nàng. Cứ như vậy mà trở về, chìm đắm trong dáng vẻ của nàng rồi say giấc.Đêm nay trăng thanh, mộng đẹp.
____________________
❃đôi lời của tác giả:
ngày vừa rồi khá rảnh rỗi nên ngồi tự đọc lại truyện của chính mình viết mới thấy những chương đầu tiên của truyện viết ngắn đến thảm thương, một cái lướt tay đã hết =)))))) thiệt không biết nên khóc hay cười (・_・;) nên mới bày ra cái trò ghép vài chương lại thành một, rồi lại đặt tên cho từng chương nữa. mà sửa lui sửa tới vẫn thấy còn tồn động lỗi sai chính tả, tức lắm, dù dò bao nhiêu lần rồi nhưng vẫn bị sót. nên mọi người đọc truyện nếu thấy có chỗ nào sai chính tả thì cứ comment ngay để cho mình sửa nha, mình cảm ơn lắm lắm luôn (╥_╥)lúc update chương 15 này là 23h25 nè, khuya lắm rồi, chúc mọi người có đọc truyện xong thì ngủ ngon nhé, yêu thương rất nhiều. và mong mọi người yêu thích truyện của mình thật lâu, cũng mong sao từng câu chữ mình viết không làm mọi người thất vọng 💕💕
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com