Tieu Binh Ngan Mang Tieu Binh Rat Ban
13. Tập kích bất ngờBan đêm phòng ngủ cực kỳ an tĩnh, Chu Tiểu Chu làm ổ trên giường 'Nhìn sách nhớ anh trai', Đỗ Hành ngồi xổm trên ghế liều mạng học tiếng Nhật, còn Cố Hiếu Cảnh ngồi trên bàn nhìn kim đồng hồ nhích từng chút qua mười giờ.Cuối cùng đến chín giờ bốn mươi lăm phút, Cố Hiếu Cảnh từ trên ghế đứng lên bắt đầu thay đồng phục huấn luyện, Chu Tiểu Chu ngờ vực nhìn cậu: "Cố Hiếu Cảnh, cậu đi tập luyện hả?""Không phải, tớ cũng đâu có rảnh tới mức đó, tớ lội lên bờ sớm nên suýt bị khai trừ, may nhờ Cao giáo quan đáng yêu đáng đáng kính của chúng ta cho thêm một cơ hội để hối cải. Nếu hoàn thành tốt, tớ mới được tiếp tục ở lại."Cố Hiếu Cảnh bịa chuyện nhìn gương cẩn thận chỉnh đốn tác phong, nhìn hoàng tử bé trong gương, Cố Hiếu Cảnh hiếm khi mà tự kỷ một phen: Ai u uy ! Đến tột cùng là con cái nhà ai đây ! Bộ dạng quá đẹp trai yo !"A? Không phải chứ..... Vậy Cao giáo quan bắt cậu làm gì? Còn trễ như vậy nữa..." Chu Tiểu Chu lấy làm lạ, trong mắt hắn, Cao giáo quan lãnh khốc kia là một người rất khó nói, nhưng người đó thế mà cho Cố Hiếu Cảnh đi cửa sau (ý là nhận hối lộ,...) ! Cố Hiếu Cảnh quả đúng là một nhân tài hiếm có mà, ngay cả Cao giáo quan cũng không muốn để vụt khỏi tay. Do thế, sự sùng bái mù quáng trong lòng Chu Tiểu Chu dành cho Cố Hiếu Cảnh lại tăng lên vài phần."Dù sao cũng chẵng phải chuyện tốt gì đâu !" Đỗ Hành nhịn không được chen mồm vào, "Nhưng Cố Hiếu Cảnh này, cậu ngây thơ quá rồi, tớ nghĩ Cao Diêm Vương nhất định không có ý tốt gì đâu !" Lời Đỗ Hành như một dòng nước ấm áp chảy vào tim Cố Hiếu Cảnh, thật muốn ôm lấy đùi Đỗ Hành hô to một tiếng: Người anh em, cậu chính là anh trai ruột của tôi đó !Tuy nói Cao Dật 'ngụy trang' để đặc huấn cho cậu, nhưng Cố Hiếu Cảnh cảm thấy thực ra Cao Dật là do ông trời phái xuống hành hạ cậu, mỗi lần gặp y liền chả có gì tốt. Bây giờ còn bắt cậu ở bên cạnh mỗi buổi tối, trời mới biết liệu có một ngày nào đó cậu thiếp đi xong rồi sẽ không thể nhìn thấy ánh mặt trời hôm sau nữa không."Đúng rồi, vậy chừng nào mới về? Có cần để cửa cho cậu không?" Chu Tiểu Chu cảm thấy về sau Cố Hiếu Cảnh khẳng định rất có tiền đồ, vậy thì bản thân hắn đây cũng phải ra sức cố gắng mới được !"Không cần, tớ cũng không biết khi nào mới được về..." Hy vọng Cao Dật chừa cho cậu chút thời gian để ngủ, bằng không mỗi ngày vừa luyện buổi sáng vừa luyện buổi tốt, liên miên không ngừng nghỉ, thì cho dù thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Vẫy tay tạm biệt bạn cùng phòng, Cố Hiếu Cảnh bước lên cuộc hành trình.Chạy chậm một đường thẳng đến ký túc xá giáo viên xong, Cố Hiếu Cảnh mới phát hiện cậu không biết Cao Dật ở phòng nào tầng nào cả. Ký túc xá giáo viên không có quản lý như bên ký túc xá học viên, càng giống như khu nhà ở của mấy thành phần tri thức, đãi ngộ đương nhiên càng khác biệt. Cố Hiếu Cảnh đang sầu khổ, Trương Văn Dương vừa lúc huýt sáo từ trong đó đi ra."Ủa không phải đồng chí Tiểu Cố đây sao ! Cậu đang đợi tôi hả?" Trương Văn Dương cười xán lạn.Cố Hiếu Cảnh cũng cười đáp: "Em đang tự hỏi làm sao mà lại có người phong tao tiêu sái như vậy chứ ! Thì ra là Trương giáo quán ! Tiếc là em đang vội đi gặp Cao giáo quan, bằng không nhất định phải xin Trương giáo quan chỉ giáo một phen.""Cao Dật? Tối như vậy rồi còn đi tìm anh ta làm gì? Nếu là để cầu xin, thì nghe tôi khuyên một câu này, không cần đi, đi cũng vậy thôi. Chỉ cần là chuyện y đã quyết định rồi, ai cũng không thể thay đổi." Trương Văn Dương nhướng mày như khiêu khích Cố Hiếu Cảnh.Cố Hiếu Cảnh cố ý làm bộ như khó xử, ủy khuất nói: "Nếu có thể đóng gói về nhà thì tốt rồi, nhưng huấn luyện viên cũng không cho em đi, tối như thế này còn kêu em tới đây để làm cái gì đó, Trương giáo quan, anh có biết không?""Cậu nói anh ta bảo cậu tới?" Trương Văn Dương dường như không thể tin nổi lời Cố Hiếu Cảnh, hắn nhận ra được Cao Dật đối xử hơi đặc biệt với Cố Hiếu Cảnh, có điều chỉ nghĩ là thiên phú bắn tỉa của Cố Hiếu Cảnh làm Cao Dật khơi dậy sự hứng thú đi, nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện không chỉ đơn giản như thế kia, bởi từ khi Cao Dật đảm nhiệm vị trí huấn luyện viên, chưa bao giờ có học viên nào được cho phép đi tìm y ngoài thời gian huấn luyện cả."Vâng, đúng rồi Trương giáo quan, anh biết Cao giáo quan ở chỗ nào không?" Cố ý chọc vào chỗ đau của Trương Văn Dương là một hành vi không đạo đức, cơ mà ai biểu Trương Văn Dương lớn đầu còn đi gây khó dễ với cậu làm chi ! Là tự anh ta đưa bản thân vào trước họng sún, không liên quan tới cậu ! (Chắc vẫn còn hờn vụ bị cướp bánh :)))) )Trương Văn Dương thích Cao Dật, Cố Hiếu Cảnh cũng không lấy làm kinh ngạc, dù sao thì bỏ qua những cái không đáng nói, Cao Dật vẫn là một người rất có mị lực. Đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Trương Văn Dương này, trừ bỏ có chút thần kinh, cũng không tệ lắm, muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, muốn đầu óc cũng có đầu óc.Cố Hiếu Cảnh tiếc thay cho Trương Văn Dương, tình cảm chính là thứ làm người ta phải đau trứng, cũng may đời này mình tính hết rồi, vui vẻ thoải mái ung dung tự tại.Tại lúc đèn vừa tắt, Cố Hiếu Cảnh gõ vang cửa ký túc xá Cao Dật. Cửa theo từng cái gõ của cậu mà từ từ mở ra, trong phòng rất tối, không có bật đèn, ngay cả rèm cũng kéo lại. Cố Hiếu Cảnh nghi hoặc đem đầu thò vào trong cửa, nhẹ giọng kêu: "Huấn luyện viên, có đó không? Em là Cố Hiếu Cảnh." Bên trong hình như không có ai, không lẽ ra ngoài rồi? Đương lúc Cố Hiếu Cảnh suy nghĩ có nên vào hay không, một trận gió đánh úp từ phía đối diện, cậu còn chưa kịp phản ứng, đã bị người ta bịt miệng lại đè chặt trên mặt đất."Tính cảnh giác kém, phản ứng chậ,, thị lực trong bóng tối yếu."Thanh âm hời hợt của Cao Dật vang lên từ phía trên người cậu. Biết người đánh lén mình là Cao Dật, Cố Hiếu Cảnh không cảm thấy nhẹ nhõm nửa phần, mà ngược lại cực kỳ tức giận. Cố Hiếu Cảnh cậu rốt cuộc trêu ai chọc ai, tại sao mỗi lần đều bị Cao Dật 'đánh' ! Thị lực trong bóng tối yếu? Cho cậu là mèo thành tinh à ! Vừa đến ban đêm hai mắt sẽ lòe lòe sáng như tia laser?"Cậu không phục?" Phẫn nộ trong mắt Cố Hiếu Cảnh, dưới mắt Cao Dật mang một hàm ý khác. Y rất thưởng thức loại ánh mắt này, một người đàn ông chính trực nên có ánh mắt như thế. Cao Dật buông cánh tay che miệng Cố Hiếu Cảnh ra, chờ phản ứng kế tiếp của cậu. "Tôi phục cái trứng !" Cố Hiếu Cảnh há mồm cắn ngay vào tay Cao Dật, giống như một con sói, một khí cắn con mồi rồi có chết cũng không nhả ra.Không đoán được Cố Hiếu Cảnh sẽ xài chiêu này, Cao Dật cuối cùng cũng có ngày bị lật thuyền trong mương. (Lật thuyền trong mương: Thuyền đi trong mương chắc chắn không bị lật thế mà lại lật; nghĩa là chuyện không thể xảy ra lại xảy ra.)Cao Dật bị cậu cắn cũng không có lập tức đẩy Cố Hiếu Cảnh ra, y yên lặng không nói gì nhìn cái đầu lông xù bên tay trái mình, rõ ràng dây thần kinh đau đớn đã sớm mất đi cảm giác giờ phút này lại có điểm quái lạ, nhưng không hẳn là đau.Mùi máu tươi trong miệng rốt cục nhượng Cố Hiếu Cảnh hồi phục lại tinh thần, dần dần thích ứng với bóng tối, cậu ngẩng đầu mờ mịt nhìn Cao Dật. Tiếp phải nói gì đây? Vẫn là nên chủ động giải thích với hành vi vừa rồi nhờ?"Thô tục, phải sửa !" Cao Dật thản nhiên liếc Cố Hiếu Cảnh một cái, sau đó xoay người đi tới cửa bật đèn lên.Máu từ trong vết cắn chảy ra ngoài, Cao Dật thuần thục mở hộp sơ cứu ra, dùng thuốc sát trùng lau qua rồi quấn băng vải lên. Cố Hiếu Cảnh không nói gì nhìn Cao Dật, một bận oán khí trong lòng rốt cục tiêu tan trong một phát cắn, kế tiếp sao đây?Cao Dật lại gần Cố Hiếu Cảnh, vươn tay phải không bị thương, ngón tay chà xát môi cậu, mang theo vết máu thuộc về mình đi. Nhìn Cố Hiếu Cảnh căn bản đang thất thần, Cao Dật nắm cằm cậu, nâng mặt cậu lên, để hai mắt cậu nhìn thẳng vào mình."Thứ tôi cần, không phải là chó nghiệp vụ, hiểu?" Cao Dật gằng từng chữ một.Anh cần chó hay không, liên quan gì tới tôi? Ách, không đúng ! Cố Hiếu Cảnh bấy giờ mới triệt để hồi thần: Tôi sát ! Anh ta nói mình là chó đúng không ! Tôi giống Shepherd chỗ nào? Dù bị buột so sánh với chó, thì tôi cũng phải là thiên sứ Samoyed trắng tuyết sạch sẽ, người gặp người thích !"Anh mới là Shepherd !""Cậu chỉ cần trả lời hiểu hay không. Tôi không muốn nghe đáp án khác. Hiểu không?""..." Cố Hiếu Cảnh ngậm chặt miệng không lên tiếng, cậu cảm thấy Cao Dật vốn chính là đồ độc tài, ngay cả quyền lợi nói 'Không' cũng không cho.Cao Dật cũng không nói gì, cứ như vậy nhìn Cố Hiếu Cảnh, hai người giằng co một hồi, cuối cùng Cố Hiếu Cảnh hiển nhiên bại trận."Hiểu." Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Đại trượng phu co được dãn được ! Cố Hiếu Cảnh ra sức an ủi bản thân, một ngày nào đó, cậu sẽ đủ sức đả đảo Cao Dật thôi !"Tính tình, phải sửa !" Cao Dật nghĩ Cố Hiếu Cảnh hẳn cũng được xem như một người thông minh khôn khéo hiểu đời, cho dù cách cư xử không sắc bén được vậy. Mà về thái độ tối nay của cậu đối với y, Cao Dật rất không hài lòng.Cố Hiếu Cảnh nhe răng: "Hiểu." Trời ! Lắm yêu cầu thật, huấn luyện viên anh đang tìm người yêu hả? Đúng là tìm người yêu mà !"Ừ." Cao Dật gật đầu, tiếp tục nói: "Tôi giao cho cậu cương vị là một xạ thủ bắn tỉa đặc chiến, nhưng cũng không muốn cậu đem việc bắn tỉa thành một cái nghề, mà muốn cậu đem nó biến thành kỹ năng hạng một. Sự nhạy bén về bắn tỉa của cậu rất tối, nhưng còn những mặc khác thì vẫn còn khoảng cách chênh lệch rất lớn với đặc cấp.""..." Bớt lên mặt đi, đến tột cùng phải huấn luyện như thế nào, mời ngài nhanh vào vấn đề chính ! Đồng chí huấn luyện viên ! Mau dạy nhanh một chút, cho tôi đi ngủ sớm một chút.Cao Dật mở một cánh cửa khác trong phòng, đó một căn phòng được ngăn rộng chưa tới bốn mét vuông, cách mặt đất ba mươi mili mét về phía trên toàn bộ là mạng lưới dây chỉ dày đặc, hơn nữa trên mỗi sợi dây còn treo thêm chuông. "Bắt đầu từ đêm nay, cậu sẽ ngủ ở đây, không nên đụng vào chuông." Cao Dật nói xong để lại cho Cố Hiếu Cảnh một bóng lưng khốc soái. Đây là cái thứ gọi đặc huấn? Cố Hiếu Cảnh mơ màng, bất quá cậu vẫn tự giác ngũ thể đầu địa quỳ rạp trên mặt đất, chậm rãi nhích vào. Cậu nhớ kỹ lời Cao Dật nói, không được đụng vào chuông. Mặc dù hơi tò mò chuông reo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng Cố Hiếu Cảnh cũng rất lý trí khắc chế xảm xúc muốn nếm thử. Cũng không phải vì Cố Hiếu Cảnh không có gan mạo hiểm, mà là do sự không tín nhiệm phát ra từ trong lòng Cố Hiếu Cảnh đối với cái danh hiệu 'Diêm Vương mặt lạnh' của Cao Dật. Bị gọi như vậy, Cao Dật suy cho cùng phải có bao nhiêu biến thái a ! Vạn nhất chuông reo lên xong một đám sinh vật kỳ lạ chui vào thị tẩm cậu thì sao đây? Cố Hiếu Cảnh cảm thấy bản thân trước mắt vô luận là tâm lý hay sinh lí, năng lực thừa nhận gì gì đó đều chưa cao nhiều lắm.Một đêm này, Cố Hiếu Cảnh cơ hồ không dám ngủ thật, cậu sợ ngủ rồi, thân thể sẽ không khống chế được mà lộn xộn. Thật khổ sở nghe được dấu hiệu rời giường, Cố Hiếu Cảnh xém khóc luôn tại chỗ. Rời giường rồi thì làm gì? Chạy phụ trọng năm ngàn mét ! Nếu mà cứ tiếp tục như vậy sẽ chết đó....Cố Hiếu Cảnh nhìn bộ dáng tiều tụy của mình trong gương, tùy tiện rửa mặt rồi lấy bàn chải đánh răng, bôi kem lên rồi bắt đầu đánh răng."Cậu không ngủ nguyên đêm?"Nghe tiếng ngẩng đầu, liền thấy Cao Dật quần áo chỉnh tề đứng ở cửa."Ừa..." Còn không phải nhờ ơn của ngài !"Sáu giờ ba mươi mốt phút, không tồi." Cao Dật nâng tay nhìn thoáng qua đồng hồ, băng vải màu trắng quấn trên tay có điểm chói mắt."Gì cơ?" Bởi vì ngủ không đủ giấc, Cố Hiếu Cảnh cảm thấy tư duy của mình nhất thời theo không kịp."Thời gian ẩn náu của cậu, lần đầu tiên làm vậy mà không tồi. Sáng nay cậu không cần tham gia huấn luyện tập thể." Chưa đợi cho Cố Hiếu Cảnh cao hứng có thể đi ngủ đông xong, lại nghe Cao Dật nói thêm một câu: "Tám giờ, bác sĩ tâm lý, tôi hẹn trước cho cậu rồi."Cố Hiếu Cảnh sửng sốt, ánh mắt nhìn Cao Dật mang theo sự cảm ơn, nhưng vẫn ngập tràn bất mãn: Này Cao đại ca, sao anh không hẹn trễ chút xíu hả, để tôi có thể hảo hảo mà ngủ bù được không?Cao Dật không nói thêm cái gì nữa, Cố Hiếu Cảnh vẫn như củ chậm rãi rửa mặt trong phòng vệ sinh, nghe tiếng mở cửang vang lên từ bên ngoài, xác định Cao Dật đã rời khỏi, cậu mới từ trong phòng vệ sinh đi ra. Đến phòng khách muốn rót ly nước uống, ngoài ý muốn phát hiện trên bàn là bát cháo trắng vẫn còn tỏa ra hơi nóng, kèm theo dưa góp và một quả trứng luộc. Là Cao Dật sáng sớm tới căn tin mua sao?Bất hạnh thay, Cố Hiếu Cảnh nhanh chóng phát hiện dấu vết phòng bếp mới được sử dụng. Cao Dật nấu cơm? Còn chừa lại cho cậu ăn? Cố Hiếu Cảnh cảm thấy mọi việc trước mắt rất không chân thực chút nào. Bất quá, lúc cháo gạo trắng thơm mềm theo thực quản chậm rãi vào trong dạ dày, Cố Hiếu Cảnh chợt nghĩ, Cao Dật này thoạt nhìn lạnh lùng khó đoán, nhưng y kỳ thật cũng không tệ lắm.Hết Chương 13
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com