Tieu Bao Boi Cua Thieu Gia Ac Ma
" Đưa tiền cho tao! Con khốn này, mày có đưa tiền cho tao đi mua rượu không? Tại cái loại ăn hại mày mà bây giờ tao không có tiền trả nợ. Con ăn hại!", người đàn ông trung niên đạp lên người phụ nữ khiến bà ngã dúi xuống đất. Tay người đàn ông đó vẫn cầm chai rượu, hắn say xỉn lè nhè đòi tiền.Người phụ nữ đầu đập xuống đất, hai tay gắng gượng chống dậy. Chỗ xương hai bên sườn đau nhói. Bà đứng dậy, hét vào mặt hắn:" Tôi làm gì có tiền. Bán cái quán ăn chỉ có cơm nuôi con bé Hân Hân. Ông muốn có tiền tự mà đi làm. Tôi ăn hại, không giúp được!"" Á, à, giám hét vào mặt ông đây à. Tao cho mày chết!", nói rồi người đàn ông túm lấy tóc người phụ nữ, liên tiếp giáng vào mặt bà những cái tát đau đớn." Ba, ba, ba đừng đánh mẹ nữa, mẹ sẽ chết mất. Con xin ba, xin ba.", ở đâu, cô bé chừng sáu tuổi chạy đến ôm chân của người đàn ông đó, hai hàng nước mắt lăn dài.Người đàn ông đó không một chút bận tâm, đạp thẳng cô bé ngã thẳng vào tường:" Cút ra con kia. Mày với mẹ mày là hai đứa ăn hại, phá nát cuộc đời tao. Một lũ sao chổi!"" Ông không được đánh con bé. Đánh tôi đi này!", người phụ nữ chắn trước mặt cô bé, ôm cô bé vào lòng mà che chở." Này thì đánh, tao đánh chết hai mẹ con chúng mày.", người đàn ông như được tăng thêm sức mạnh, liên tục đấm đá vào hai người họ.Tiếng than khóc, tiếng van xin kêu cả một góc phố khu ổ chuột. Lát sau đánh đã chân tay, người đàn ông lững thững bước ra khỏi nhà. Hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở ở góc tường. Khuôn mặt đứa bé đầy sự bi ai kèm phẫn nộ.Hai tháng sau...." Mẹ, mẹ không được nhắm mắt. Con đi vay tiền...vay tiền đưa mẹ vào viện. Mẹ nhất định sống mà.", đứa bé ngồi phía mép giường, tay nắm chặt tay người phụ nữ thoi thóp thở." Hân nhi, mẹ chết cũng được giải thoát. Mẹ chỉ lo cho con, sợ ông ta đánh con mà thôi. Con phải nhớ, phải tự bảo vệ mình. Đây, đây cầm lấy cái này. Lúc nào sợ cứ nắm chặt nó mà gọi mẹ. Mẹ sẽ bảo vệ con.", người phụ nữ thều thào nói, hai môi khô khốc thốt ra từng lời." Không, mẹ phải sống mới bảo vệ được con.... nó không bảo vệ được. Mẹ... mẹ nhất định phải sống!", đứa bé nấc nghẹn từng lời." Hân nhi...ngoan...ngoan...ng...", người phụ nữ xoa đầu cô bé. Nói chưa dứt lời, bà đã ra đi." MẸ... MẸ .... MẸ DẬY ĐI.... ĐỪNG NHẮM MẮT.... CON GIẬN MẸ LẮM ĐẤY!.. MẸ KHÔNG DẬY LÀ CON KHÔNG THÈM.... CHƠI VỚI MẸ NỮA! MẸ ƠI..", cô bé hét lên, mắt nhòa đi, hai bàn tay run rẩy vỗ người mẹ mong bà tỉnh lại nhưng cũng bằng không.Tiếng khóc ai oán vang lên khắp phố. Hàng xóm chung quanh thương xót, họ cũng nghèo chỉ biết mỗi người cho một chút tiền, giúp một chút sức an táng cho mẹ cô bé.Người cha của cô lúc về nhà đã say túy lúy, nghe người ta bảo là mẹ cô chết rồi hắn còn cười khẩy. Vừa đi hắn vừa uống rượu vừa chửi rủa sung sướng như kiểu vừa trúng lô.Sau an táng, người cha nhẫn tâm kia bắt cô đi xin ăn về đưa tiền cho hắn. Cô lang thang đầu đường xó chợ. Người đi ngang qua ném cho cô vài đồng, có hôm còn không xin được một nghìn nào. Cô nhìn những đứa trẻ cùng tuổi, nước mắt rơi lã chã vì ghen tị. " Con ranh kia, mày đứng lại. Mày không xin được tiền mà còn về nhà lên giọng với tao à? Tao đánh cho mày chết!", người đàn ông tay cầm cái gậy gỗ ven đường, chạy đuổi theo một đứa trẻ, miệng chửi thề loạn cả xóm.Đứa trẻ quần áo rách nát, đầu tóc rối bù xù, mặt lem nhem bẩn thỉu. Trên người cô bé đầy rẫy vết thương, có vết còn chảy máu ròng ròng ở trên tay. Dáng người gầy gò, làn da xanh xao. Cô bé chạy thục mạng về phía trước.Trên một chiếc xe hơi sang trọng, người đàn ông ngồi ở ghế sau đang chú tâm làm việc trên màn hình máy tính. Vị tài xế mắt chăm chú lái xe, miệng hỏi:" Thiếu gia, giờ chúng ta đến công ti hay về biệt thự?"" Đến chi nhánh ở đường Z", giọng nói lạnh lùng vang lên." Vâng ", người tài xế cung kính đáp.Chiếc xe rẽ trái, đi vào đường Z ." Con khốn đứng lại cho tao.", giọng nói lè nhè đầy men rượu ầm ĩ trong ngõ.Cô bé không nói gì, lập tức lao thẳng ra đường lớn, trùng hợp đó lại là đường Z." Kítttttt....", tiếng xe hơi phanh gấp vang lên rồi dừng hẳn. Người ngồi trong xe mất đà lao về phía trước. Lục Tử Hạo bực bội nhưng cũng không để lộ ra mặt. Anh đang vội đến chi nhánh xử lí chuyện khiếu nại của khách hàng.Đứa trẻ nằm sóng soài trước đầu xe, mặt cắt không còn một giọt máu. Lục Tử Hạo bước xuống, một thân âu phục lịch lãm, khuôn mặt của con lai toát lên khí chất vương giả. Vì ngoài trời đang có mưa xuân lất phất, anh cầm chiếc ô đen tiến đến gần cô bé. Hơi thờ nam tính cộng thêm mùi nước hoa đặc trưng riêng của anh khiến người xung quanh cũng phải ngoái lại nhìn. Đằng sau một chiếc ô tô cũng dừng lại, bốn tên vệ sĩ mặc đồ đen từ đầu đến chân bước ra, đứng phía sau Lục Tử Hạo." A, con khốn kia đây rồi. Mày bị xe đụng rồi hả? Đấy là sự trừng phạt của ông trời dành cho mày đấy.", người đàn ông phi từ trong ngõ ra, cái giọng lè nhè phả ra hơi rượu khiến Lục Tử Hạo không khỏi nhíu mày.Ông ta kéo con bé đứng dậy, miệng quát to:" Đi, đi về nhà rồi tao xử mày!"" Chú, cứu con...", cô bé đó cất lên chất giọng yếu ớt, khản đặc.Lục Tử Hạo nhìn một màn này khiến cho hai con ngươi mắt hắn giật giật. Anh không có nghĩa vụ đều phải cứu tất cả các đứa trẻ trên đời bị như vậy. Nhưng cô bé kia thì khác, anh không hiểu mình muốn gì. Nhưng hiện tại hắn muốn cứu cô bé." Buông con bé ra!", Lục Tử Hạo gằn lên từng chữ. Ánh mắt lạnh lùng lia về phía người đàn ông nhẫn tâm kia.Người đàn ông dừng bước, quay lại nhìn Lục Tử Hạo. Cô bé đó như vớ được vàng, lập tức hất tay người đàn ông kia ra mà chạy về phía Lục Tử Hạo." Haha, mày là thằng nào? Nó là con tao, tao phải dạy dỗ nó. Mày không có quyền can thiệp.", người đàn ông đang trong cơn say, thấy Lục Tử Hạo nói như vậy liền bật lại. Và ông ta không biết bản thân đã đụng phải ai." Ông còn dám nói, ngày mai đừng mong nhìn thấy mặt trời.", Lôi Khải từ phía sau Lục Tử Hạo quát lớn, hắn là người thân cận nhất của Lục Tử Hạo. Và người hắn tôn kính , sùng bái nhất cũng chính là Lục Tử Hạo. Vì thế, hắn không cho phép ai dám bôi nhọ anh.Tên độc ác vô lương tâm kia chìm trong men say rốt cuộc cũng tỉnh. Hắn nhìn Lục Tử Hạo rồi lại nhìn bốn tên vệ sĩ đằng sau rồi nhận ra mình đã đụng phải ai. Ông ta cười lấy lòng, cái miệng vừa rồi còn phát ra từ ngữ thô tục thì bây giờ nếu không nhìn hắn nói chắc chắn sẽ nghĩ là không phải ông ta:" Đại thiếu gia, đây là con gái tôi. Tôi chỉ muốn dạy dỗ nó một chút thôi. Ngài cứ lo việc của ngài, đừng bận tâm chúng tôi làm gì."" Tôi muốn mua lại con bé. Cho tôi một con số, ông sẽ có đủ.", Lục Tử Hạo đi thẳng vào vấn đề chính.Kẻ đang trốn nợ như hắn kia nghe thấy sẽ được một khoản tiền khổng lồ liền lập tức sáng mắt. Ông ta không suy nghĩ nhiều mà liền đưa ra một con số lớn:" 500 ngàn nhân dân tệ. Nếu thiếu gia có đủ tôi lập tức đưa con bé cho ngài."Lục Tử Hạo nhếch môi cười khinh bỉ. Con gái hắn rứt ruột đẻ ra mà chỉ cần tiền là hắn lập tức bán:" Được!"Nói rồi anh đưa mắt nhìn Lôi Khải. Vì đã ở bên Lục Tử Hạo nhiều năm nên hiểu ý của anh, lập tức lái xe đi lấy tiền. Mười lăm phút sau Lôi Khải quay lại, trên tay là một vali tiền kèm một bản hợp đồng.Vali tiền ném thẳng vào người đàn ông tham lam kia. Sau đó, Lôi Khải mang bản hợp đồng đến trước mặt ông ta:" Ông kí vào đây, từ nay về sau con bé không là gì của ông cả!"Ông ta ôm chặt lấy vali tiền, méo mó cười:" Tôi có được học hành gì đâu mà kí với quẹt."Lôi Khải không đáp lời, bỏ một cái hộp mực đỏ ra, bắt ông ta lăn tay vào bản hợp đồng. Kể từ giây phút ấy, cô chính là người của anh, là người của Lục Tử Hạo.Trước khi đi lên xe, cô bé đó còn kéo tay Lôi Khải:" Chú, chú giúp con một việc được không?"Lôi Khải gật đầu.Cô bé chạy đến chỗ thanh gỗ, nhặt lên sau đó đưa cho Lôi Khải:" Chú giúp con đánh ông ta ba phát."Lôi Khải giật mình, không ngờ cô bé lại đưa ra yêu cầu như vậy. Đưa mắt về phía Lục Tử Hạo thì nhận được sự đồng ý, Lôi Khải cầm thanh gỗ tiến về phía người đàn ông.Đám đàn em kia thấy vậy liền chạy đến giữ chặt ông ta.Ông ta sợ hãi, khuôn mặt đầm đìa mồ hôi:" Tha...tha... cho tôi... A.a..a"Không đợi người đàn ông đó nói hết, Lôi Khải đã giáng xuống một gậy. Lôi Khải là người tập võ, thân thể khỏe mạnh, rắn chắc. Vì thế một đòn này khiến người đàn ông gầy gò kia khéo phải gẫy mấy cái xương." Cái này là cho bao năm qua ông đánh đập mẹ tôi. Trả cho cái chết của mẹ tôi!", giọng cô bé nghẹn ngào, hét lớn vào mặt ông ta.Lôi Khải giáng tiếp đòn thứ hai." Cái này là cho việc ông đánh đập tôi!", nước mắt đã rơi xuống, bao nhiêu sức lực còn lại đều dùng để hét vào mặt ông ta.Đòn cuối cùng đã đặt lên người ông ta sau khi cô bé nói." Cái này là món quà tôi cảm ơn ông. Từ nay, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!", cô bé lần cuối nói có phần hụt hơi.Sau đó cô không biết trời đất gì nữa, ngất lịm đi. Cô đã hết sức rồi....Lục Tử Hạo vội đỡ cô bé, đưa lên xe mang về biệt thự.Ba tiếng sau....Cô bé tỉnh lại, cô không biết mình đang ở nơi nào nữa. Chỉ biết mình đang nằm trên chiếc giường màu hồng phấn rất rộng. Căn phòng cô đang nằm lấy tông màu chủ đạo là hồng phấn và xanh nước biển. Cô chưa bao giờ được ở nơi đẹp như vậy. Phía góc phòng kê một cái bàn học nhỏ, bên cạnh là một chiếc ghế sô pha. Đối diện với giường là chiếc tivi màn hình cong được gắn trên tường. Và quay sang bên cạnh là một người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm.
" Cô bé, tỉnh rồi sao?", Lục Tử Hạo dùng giọng trầm ấm lên tiếng.Cô bé đó gật đầu:" Đây là đâu hả chú?"Lục Tử Hạo xoa xoa đầu cô:" Đang ở nhà của tôi."" Chú đã mua lại con sao?", cô bé nhớ lại những gì đã xảy ra, ngu ngơ hỏi.Không có tiếng đáp lời, chỉ là một cái gật đầu." Vậy chú mua con về làm gì?", cô bé đó lại tiếp tục hỏi." Ngoan nào, đừng ngọ nguậy nữa. Nghỉ ngơi đi. Còn làm gì thì đợi khi con khỏe sẽ tự khắc biết!", Lục Tử Hạo kê lại gối cho cô.Cô bé không hỏi thêm, lập tức ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi. Cô cũng thấy hơi mệt, lưng nhức mỏi, cánh tay tê buốt.Đám người hầu bên ngoài nhìn trộm thì mắt đã trợn ngược lên từ khi nào. Đây có phải cậu chủ? Hay cậu uống nhầm thuốc? Chưa từng thấy cậu đối xử với ai dịu dàng như vậy. Nhưng hôm nay cũng đã có người khiến anh phải bận tâm." À con tên là gì?", Lục Tử Hạo đắp chăn cho cô, nhẹ nhàng hỏi." Con tên Trương Nghệ Hân!", cô bé mỉm cười đáp.
" Cô bé, tỉnh rồi sao?", Lục Tử Hạo dùng giọng trầm ấm lên tiếng.Cô bé đó gật đầu:" Đây là đâu hả chú?"Lục Tử Hạo xoa xoa đầu cô:" Đang ở nhà của tôi."" Chú đã mua lại con sao?", cô bé nhớ lại những gì đã xảy ra, ngu ngơ hỏi.Không có tiếng đáp lời, chỉ là một cái gật đầu." Vậy chú mua con về làm gì?", cô bé đó lại tiếp tục hỏi." Ngoan nào, đừng ngọ nguậy nữa. Nghỉ ngơi đi. Còn làm gì thì đợi khi con khỏe sẽ tự khắc biết!", Lục Tử Hạo kê lại gối cho cô.Cô bé không hỏi thêm, lập tức ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi. Cô cũng thấy hơi mệt, lưng nhức mỏi, cánh tay tê buốt.Đám người hầu bên ngoài nhìn trộm thì mắt đã trợn ngược lên từ khi nào. Đây có phải cậu chủ? Hay cậu uống nhầm thuốc? Chưa từng thấy cậu đối xử với ai dịu dàng như vậy. Nhưng hôm nay cũng đã có người khiến anh phải bận tâm." À con tên là gì?", Lục Tử Hạo đắp chăn cho cô, nhẹ nhàng hỏi." Con tên Trương Nghệ Hân!", cô bé mỉm cười đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com