TruyenHHH.com

Tieu Bach Tho Cua Tong Tai Mafia

[...]

"Đ-Đình, không ổn rồi!! Không th..thấy bóng dáng Hàn Tiểu Hy đâu cả!! Lãnh Đ-??!"_  Chí Dương chạy hụt hơi đến cửa phòng của Tiêu Lãnh Đình. Ngay khi vừa mở cánh cửa ra liền thấy hắn đang nằm ngủ yên giấc trên đùi cô, còn Hàn Tiểu Hy thì nhẹ nhàng đắp chăn cao lên cho hắn.

Nghe thấy tiếng của Chí Dương, cô ngẩng đầu lên lập tức đưa ngón tay trước miệng mình, yêu cầu sự im lặng. Chí Dương ngay khi vừa nhìn thấy cả hai đều ổn định, hồi phục như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, từ từ đóng cánh cửa lại để không gian riêng cho hai người.

____________________________________

Nhẹ nhàng đóng cánh cửa phía sau lại, ngẩng đầu lên thì đã thấy Chí Dương dựa vào tường chờ đợi. Hàn Tiểu Hy kéo chiếc áo choàng sát vào người, đi lại gần bên cạnh anh

"Em... đã hôn mê bao lâu rồi ??"

"Gần.. 2 tháng rồi"

"Vậy, Đình anh ấy....??!"

"Ừm, kể từ khi không thấy em có dấu hiệu tỉnh lại, Lão đại... cậu ta đã như thế rồi. Ngày qua ngày cứ vậy, không thấy em có dấu hiệu chuyển đổi gì, bọn Lăng Kình, Mễ Mễ và anh cứ tưởng.."_ Chí Dương đưa tay lên che mặt, giọng nói có chút nặng nề. Hàn Tiểu Hy thì ngẩn người đờ ra một lúc, bỗng nhiên cô nhón chân mình lên đưa tay xoa nhẹ đầu anh

"Người anh lo cho đứa em của mình, thì có gì sai nào ? Nếu không có anh, em cũng chẳng thể tỉnh lại được. Vì thế nên vui lên nào, không phải em đã tỉnh dậy rồi sao ??"_ Cô nở 1 nụ cười tỏa nắng về phía anh, Chí Dương cũng lắc đầu cười. Bàn tay to khỏe vò đầu cô đầy yêu thương

"Nhanh nào, đi thay đồ đi có người đang muốn gặp em đấy"

_______________________________

Bước vào lại căn phòng ban đầu, cô nhanh chóng bước vào phòng tắm. Hơi nóng từ vòi hoa sen bốc lên khắp cả căn phòng, Hàn Tiểu Hy với tay ra nắm lấy chiếc khăn bông trắng và quấn quanh người, bước ra. Thân hình tuyệt đẹp, đường cong hoàn hảo của cô dường như không thể bị che khuất bởi chiếc khăn bông kia, ngoài ra nó còn làm cho cô thêm quyến rũ. 

Chồng chiếc áo hoodie croptop màu trắng đơn giản vào người, rồi mặc thêm chiếc quần bó màu đen trông cô thật trẻ trung, năng động và không kém phần dễ thương. Xỏ vào chiếc giày thể thao màu trắng, cô đứng dậy cầm lấy chiếc máy sấy tóc rồi hong khô tóc một hồi. 

Bước đi trên hành lang cùng với Chí Dương, họ bỗng nhiên rẽ vào một căn phòng, mở cửa ra thì Hàn Tiểu Hy dường như bị bất ngờ khi nhìn thấy 1 bóng dáng quen thuộc. Lăng Kình bên trong phòng sách, nghe thấy tiếng Cạch_ mở cửa liền quay đầu lại nhìn, thì quyển sách trên tay bông rơi xuống

Hàn Tiểu Hy vui mừng chạy lại ôm anh nhanh chóng, Lăng Kình tâm trạng cũng vui không kém ôm chấm lấy cô. "Em tỉnh lại rồi sao, Tiểu Hy ?? Thật may quá!!"

"Anh mà cũng có bộ dạng nhớ em sao chứ ?? Ha ha ha !!"

"Con nhỏ ngốc kia, ngủ mê man suốt gần 2 tháng rồi nên mới có gan mà chọc anh hả ?! Có người lo lắng cho là phúc đức 3 đời nhà em rồi đấy, biết không ?!??"

"Ha ha, rồi rồi!! Lăng Kình đại nhân!!"

__________________________________

"Lão đại sao rồi..?"_ Lăng Kình đặt nhẹ tách trà xuống bàn, khuôn mặt lo lắng hiện rõ

"Anh ấy ngủ thiếp đi rồi, tinh thần cũng tốt hơn nhiều nên anh đừng lo lắng quá"

Ngã người về sau Sofa, Hàn Tiểu Hy hai tay khoanh lại, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc 1 phần. "Nơi này.. có phải là Liên minh Thương nghiệp Phong Vân không..?!"_ Câu hỏi của cô khiến cả hai Lăng Kình và Chí Dương khựng người, bầu không khí trở nên thật căng thẳng 

"Khụ khụ... T-tiểu Hy, sao em lại biết về nó ??!"_ Lăng Kình chút xíu nữa là bịa sặc bởi nước trà. Vỗ ngực mấy lần rồi quay sang nhìn cô rồi quay về phía Chí Dương như muốn nói điều gì đó

'Không phải chứ, em ấy.. liệu có phải đã bí mật điều tra nó ?!'

'Sao có thể, nơi này bí mật đến nỗi Tiêu gia còn chẳng biết nữa..?!!'

Thấy cả hai người bọn họ cứ trơ trơ nhìn nhau chằm chằm mấy chục phút đồng hồ khiến cho Hàn Tiểu Hy thấy trong người khó chịu. "Rốt cuộc hai người có chịu nói không hả ??? Cứ nhìn nhau đắm đuối như thế kia, ugh.. thật khiến người ta nổi da gà.."

Bỗng nhiên cánh cánh cửa phòng sách được mở ra nhẹ nhàng, Triệu Mễ Mễ bước vào bên trong với khuôn mặt tươi tắn cùng nụ cười trên mặt. "Hi chị dâu~!!"

Nhưng khi nhìn thấy bọn Lăng Kình và Chí Dương, cô liền chuyển sang nghiêm túc "Lăng Kình, Chí Dương "bọn chúng" vẫn không chịu khai ra. 1 trong những tên đó đã tự cắn lưỡi tự tử, vẫn còn lại 3 tên. Người của chúng ta đang canh gác chúng bên dưới, hai người có muốn tự kiểm tra ??"

"Bọn chúng, là ai ??"_ Hàn Tiểu Hy bật người dậy, nhìn về phía Triệu Mễ Mễ thắc mắc.

"Là người của tổ chức Xà Cừ, bọn chúng muốn đòi lại chiếc USB nên đã phục kích Lão đại trên đường đến đây 2 tháng trước. Lão đại muốn bắt chúng về còn sống để tra hỏi.. nhưng bọn này khá khó nhằn.."_ Nghe đến tên của tổ chức, hai bàn tay Hàn Tiểu Hy hoá thành nắm đấm từ lâu siết chặt vào. Tên Nhan Thiên Vũ cùng bọn tổ chức Xà Cừ chết tiệt!! Bà đây nhất định sẽ tiễn chúng hết xuống địa ngục

Cô đột ngột đứng dậy, quay về phía Triệu Mễ Mễ nói:

"Mễ Mễ, dẫn chị đến đó.."

_____________________________________

Cả bốn người cùng đi đến khu giam giữ, vừa bước vào thì mùi máu tanh nồng nặc đã lan tỏa khắp nơi này từ lâu rồi. Hàn Tiểu Hy vốn dĩ không hề dị ứng với mùi này mà khi "đi săn", nó còn khiến cho cô cảm thấy hoang dại.

Nhìn những tên bị tra tấn bởi người của Tiêu Lãnh Đình, máu me văng tứa tung từng căn phòng. Bọn chúng dường như đều có vẻ thờ ơ, rã rời do sự tra tấn lâu dài này.. nhưng, điều này có là gì so với những gì chúng đã được luyện tập qua.

Hàn Tiểu Hy lướt nhìn xung quanh, bỗng nhận thấy 1 cặp mắt hổ phách nào đó trong căn phòng này đang nhìn chằm chằm vào mình. Đôi mắt sắc bén của cô nhìn trực diện vào chúng như 1 thử thách, dần dần từ trong bóng tối thân hình của một con hổ to lớn xuất hiện. Những vằn đen trên bộ lông trắng mượt tuyệt vời kia, chiếc đuôi dài vẩy qua vẩy lại bước nhịp nhàng về phía cô

Grừ!!!_ 1 bóng dáng quen thuộc nhảy về phía trước cô trong tư thế tấn công, Hàn Tiểu Hy cùng cả 3 người kia bị choáng ngợp bởi hành động nhanh như cắt này. Bạch Dực với đôi mắt xanh Ngọc Bích sáng loá trong tối, hàm răng nanh sắc nhọn với 1 vài nước dãi chảy xuống, nhìn về phía Bạch hổ như muốn ăn tươi nuốt sống

"C-con trai ?? Sao con lại ở đây ?!"_ Hàn Tiểu Hy đi tới xoa đầu Bạch Dực, cưng nựng nó đầy yêu thương. Bạch Dực phát ra những tiếng động dễ thương, chiếc đuôi ngoắc qua ngoắc lại liên tục. 

Đôi mắt cô bất ngờ nhìn về phía Bạch Hổ, sắc bén và lạnh lùng. Bạch hổ bất chợt lùi về sau khiến Triệu Mễ Mễ, Chí Dương cùng Lăng Kình ngạc nhiên. Nó dường như thấy được 1 sự hiện diện quen thuộc.. nhưng đầy nguy hiểm, lạnh lẽo. 

"Ha ha ha, Bạch hổ huyền thoại giờ đây lại bỗng dưng lùi bước về sau sao ??! Quả nhiên là chị dâu"_ Triệu Mễ Mễ đứng kế bên quả thực được 1 trận cười lớn

"Nó là Bạch hổ..?"

"Nó là 1 trong những tay trái của Lão đại, bao gồm cả Bạch Dực. Ngoài Lão đại ra, em là người đầu tiên nó phải kính nể đấy"_ Lăng Kình đứng kế bên nhếch môi cười. Nghe vậy, một nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt cô, liền đứng dậy đột ngột đi về phía từng phòng giam, liếc nhìn từng tên một

Bỗng nhiên cặp mắt cô chợt đặt vào căn phòng giam cuối cùng, nơi có người đàn ông khoảng chừng gần 40, chiếc áo bị rách nát bởi những vết roi da, các vết thương cũ mới chồng chất lên nhau chằng chịt. 

"Tên đó. Lôi hắn ra đây.."

Tên được yêu cầu lôi ra, sức lực gần như bằng 0. Ngay khi nghe giọng nói làm của 1 người phụ nữ liền mở mắt ra, nhìn trừng trừng vào cô. Cặp mắt đó sắc xảo như ai kia, khuôn mặt "lãnh nhược băng sương" khiến người ta ớn lạnh.

Hắn ngay lập tức liền phun 1 ngụm máu từ trong miệng ra ngoài rồi nói:

"Muốn giết thì giết, chém thì cứ chém.. Đừng hòng ta khai ra!!"_ Hàn Tiểu Hy nhếch môi cười lạnh, cô lấy từ trong túi ra cặp găng tay đen rồi đeo vào, tiến tới chỗ hắn khuỵu xuống, bàn tay dùng chút sức bóp khuôn mặt hắn

"Ha.. ngươi đây là đang "càng hãm càng thâm" đấy..."_ Cô cười khinh miệt nói tiếp 

Cho tay vào túi quần lấy ra 1 ống tiêm với chất lỏng màu xanh Ngọc sóng sánh nhìn thật đẹp. Cô đưa qua đưa lại trước mặt hắn như muốn khiêu khích, làm cho bản thân hắn càng tò mò.. thì sẽ càng được hưởng thụ cái chết sớm hơn~

Không nhanh không chậm, cô cố tính tiêm gần chỗ huyệt tử trên lưng của hắn. Thân thể người đàn ông co quắp lại trong đau đớn, hai tay cố đưa ra đằng sau giựt ống tiêm đó ra khỏi người, nhưng không thể. Từng chút từng chút một, chất lỏng cứ thế chảy vào trong cơ thể hắn khiến tên đó đau quằn quại

Cơ thể nóng như lửa đốt, bỗng chốc liền cảm thấy khó thở và ho liên tục. Càng ngày tiếng ho Khụ khụ_ của hắn càng vang to và khàn. Càng ho to và lớn bao nhiêu, thì máu tuôn ra khỏi miệng hắn cũng nhiều bấy nhiêu đó.

"Hừm.. nhìn ngươi như vậy, chắc là đang rất hưởng thụ nhỉ ?? Tốt, tốt.."_ Kết thúc câu nói là 1 nụ cười tàn khốc, khiến hắn ta nhìn vào mà run rẩy, sợ sệt

"Khụ khụ!! Ng-ngươi..!! Đây.. đây là thứ gì ?!! Ngươi đã tiêm vào người ta thứ gì ?!!!"_ Người đàn ông đó cố hết sức rặn từng chữ ra mà nói. 

"Вирус XCL-156, Virus XCL loại 1-5-6 do ta sáng chế ra.. Sao nào, nghe liệu có quen thuộc với ngươi không~ ?? Джексон (Jackson)"_ Người đàn ông đó bây giờ mới chính thức sợ hãi cô thực sự, ngay khi câu nói tiếng Ngã đầu phát ra hắn đã không tin vào mắt mình được. Và giờ đây, Hàn Tiểu Hy cô còn nói lên cả thân phận thật của hắn nữa...

"R-Rose, là ngươi.. Chết tiệt!!!"

_________________________________________

Đã hai phút đồng hồ trôi qua, Hàn Tiểu Hy vẫn đứng đấy xoa đầu đầy cưng chiều Bạch Dực như không có chuyện gì xảy ra. Còn người đàn ông thì nôn ra 1 bụm máu này, đến 1 bụm máu khác không ngừng nghỉ. Nhìn đồng hồ trên tay, cô bước tới chỗ của người đàn ông đó lần nữa. 

"Đã chịu khai chưa, hả ? Đây chỉ là giai đoạn đầu của cuộc thử nghiệm thôi đấy.."

Vươn tay đến chỗ huyệt đạo tâm du ngay gần đốt xương sống và nói:

"Ngươi biết không, huyệt tâm du ở đây có thể làm tổn thương nặng đến tạng tâm và phế phổi. Nó có thể làm gia tăng tốc độ phát tán của Virus, và.. trong vòng 1 phút nữa xương sườn của ngươi sẽ gãy hoàn toàn"


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com