chap 8
#8TIẾT_NGUYỆT_NHI ( tiếp ).
Tác giả : Lãnh Huyết Thiên Băng
Chap 8
Ngày tháng nhẹ nhanh tựa gió thoảng trên xa mạc. Chỉ chớp mắt đã trôi xa vạn dặm . Hơn ba tháng gần một trăm ngày đêm rong ruổi khắp đại mạc . Cuối cùng cũng tới thành Đôn Hoàng tiếp giáp biên giới Tây Lương. Tới cổng thành nàng lập tức nhảy xuống ngựa vừa hay có người ra tiếp đón. Xem ra phụ thâm nàng sớm đã thông báo cho đại huynh .- " Đại huynh lâu rồi không găp ."Thực sư đã ba năm rồi nàng không gặp đại huynh nhất thời cũng có cảm giác không quen . Trong lời nói lại có vài phần xa cách . Quả thật sau biến cố vừa rồi nàng đã không còn là Nguyệt Nhi trước kia ăm nói tùy tiện, phóng túng. Bây giờ trong lời nói lại có vài phần khách sáo nhất thời không hiểu rõ là do xa cách lâu ngày hay tâm tư sớm đã nguội lạnh. -"Muội đi đường chắc cũng mệt rồi vô thành sớm tắm rửa rồi nghĩ ngơi đi. Lãnh Vô Thương hắn cũng vừa mới ra ngoài. Mấy ngày nay nôn nóng gặp muội không ngờ trong thành sảy ra chuyện liền phải lập tức đi giải quyết có lẽ nay mai sẽ về" Tiết Trọng Sinh nhìn muội muội đã ba năm rồi không gặp . Không chỉ dung mạo thay đổi nhất thời tính cách cũng có đôi chút khác lạ . Truyện trong triều ít nhiều y cũng có nghe qua muội muội của y lần này cũng là thiệt thòi nhiều rồi . Y nhất định sẽ bù đắp cho nàng. Lãnh Vô Thương cũng chính là thất hoàng tử từ nhỏ vốn cũng đã thích Nguyệt Nhi. Ba năm nay vẫn luôn nhung nhớ nàng. Y nhất định sẽ tác thành cho hại người họ cũng không để muội y một mình nhung nhớ người kia .Bốn năm ngày trôi qua thật nhanh. Cuộc sống của nàng cũng có phần bình ổn hơn trước. Nhưng ở không trong trại suốt mấy ngày nhất thời cũng sinh buồn chán. Nguyệt Nhi không nhịn nỗi nữa liền ra ngoài đi một vòng quanh trại xem xét tình hình. Chỉ một lát sau đã tới phía sau doanh trại. Trời cũng gần tối bóng mây mờ mịt trên bầu trời xanh lam ,lúc ẩn lúc hiện chậm rãi vây quanh thảo nguyên . Không khí vô cùng yên tĩnh thỉnh thoảng cũng chỉ là vài binh lính đi tuần tra quanh trại . Trong lòng bỗng chốc cảm thấy trống rỗng nhớ hắn không nguôi giữa đại thảo nguyên rộng lớn nếu có hắn bên cạnh nàng đã không cảm thấy cô độc thế này. .Ở một chốn xa lạ , muốn thương tâm cũng không được , nàng cũng chỉ có thể đem hết tất cả mọi chuyện trước đây, tất cả đau thương chôn thật sâu vào tân đáy lòng. Chỉ khi màn đêm buông xuống ở một góc không người một mình gặm nhấm nổi đau cắt da cắt thịt kia .Còn hắn liệu rằng có nghĩ tới nàng?? liệu rằng hắn còn nhớ nàng ?? Nàng vì hắn mà cố gắng ,vì hắn mà từ bỏ thanh xuân dấn thân vào đai mạc , bất chấp tranh đấu nơi chiến trường hiểm ác sống chết không thể nói trước, rốt cuộc liệu hắn có biết . Nhìn thảo nguyên rộng lớn tâm tư cũng có chút bình ổn trở lại. Đã quyết định rồi thì không cho phép bản thân hối hận Là nàng không cam tâm mất hắn . Không cam tâm nhường hắn cho người khác vậy thì thử một lần có chết cũng không nuối tiếc....
(Còn nữa )
Tác giả : Lãnh Huyết Thiên Băng
Chap 8
Ngày tháng nhẹ nhanh tựa gió thoảng trên xa mạc. Chỉ chớp mắt đã trôi xa vạn dặm . Hơn ba tháng gần một trăm ngày đêm rong ruổi khắp đại mạc . Cuối cùng cũng tới thành Đôn Hoàng tiếp giáp biên giới Tây Lương. Tới cổng thành nàng lập tức nhảy xuống ngựa vừa hay có người ra tiếp đón. Xem ra phụ thâm nàng sớm đã thông báo cho đại huynh .- " Đại huynh lâu rồi không găp ."Thực sư đã ba năm rồi nàng không gặp đại huynh nhất thời cũng có cảm giác không quen . Trong lời nói lại có vài phần xa cách . Quả thật sau biến cố vừa rồi nàng đã không còn là Nguyệt Nhi trước kia ăm nói tùy tiện, phóng túng. Bây giờ trong lời nói lại có vài phần khách sáo nhất thời không hiểu rõ là do xa cách lâu ngày hay tâm tư sớm đã nguội lạnh. -"Muội đi đường chắc cũng mệt rồi vô thành sớm tắm rửa rồi nghĩ ngơi đi. Lãnh Vô Thương hắn cũng vừa mới ra ngoài. Mấy ngày nay nôn nóng gặp muội không ngờ trong thành sảy ra chuyện liền phải lập tức đi giải quyết có lẽ nay mai sẽ về" Tiết Trọng Sinh nhìn muội muội đã ba năm rồi không gặp . Không chỉ dung mạo thay đổi nhất thời tính cách cũng có đôi chút khác lạ . Truyện trong triều ít nhiều y cũng có nghe qua muội muội của y lần này cũng là thiệt thòi nhiều rồi . Y nhất định sẽ bù đắp cho nàng. Lãnh Vô Thương cũng chính là thất hoàng tử từ nhỏ vốn cũng đã thích Nguyệt Nhi. Ba năm nay vẫn luôn nhung nhớ nàng. Y nhất định sẽ tác thành cho hại người họ cũng không để muội y một mình nhung nhớ người kia .Bốn năm ngày trôi qua thật nhanh. Cuộc sống của nàng cũng có phần bình ổn hơn trước. Nhưng ở không trong trại suốt mấy ngày nhất thời cũng sinh buồn chán. Nguyệt Nhi không nhịn nỗi nữa liền ra ngoài đi một vòng quanh trại xem xét tình hình. Chỉ một lát sau đã tới phía sau doanh trại. Trời cũng gần tối bóng mây mờ mịt trên bầu trời xanh lam ,lúc ẩn lúc hiện chậm rãi vây quanh thảo nguyên . Không khí vô cùng yên tĩnh thỉnh thoảng cũng chỉ là vài binh lính đi tuần tra quanh trại . Trong lòng bỗng chốc cảm thấy trống rỗng nhớ hắn không nguôi giữa đại thảo nguyên rộng lớn nếu có hắn bên cạnh nàng đã không cảm thấy cô độc thế này. .Ở một chốn xa lạ , muốn thương tâm cũng không được , nàng cũng chỉ có thể đem hết tất cả mọi chuyện trước đây, tất cả đau thương chôn thật sâu vào tân đáy lòng. Chỉ khi màn đêm buông xuống ở một góc không người một mình gặm nhấm nổi đau cắt da cắt thịt kia .Còn hắn liệu rằng có nghĩ tới nàng?? liệu rằng hắn còn nhớ nàng ?? Nàng vì hắn mà cố gắng ,vì hắn mà từ bỏ thanh xuân dấn thân vào đai mạc , bất chấp tranh đấu nơi chiến trường hiểm ác sống chết không thể nói trước, rốt cuộc liệu hắn có biết . Nhìn thảo nguyên rộng lớn tâm tư cũng có chút bình ổn trở lại. Đã quyết định rồi thì không cho phép bản thân hối hận Là nàng không cam tâm mất hắn . Không cam tâm nhường hắn cho người khác vậy thì thử một lần có chết cũng không nuối tiếc....
(Còn nữa )
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com