TruyenHHH.com

Tiet Hieu Tieu Ho Ngam Trang

Bầu không khí lại trở nên trầm mặc. Hiểu Tinh Trần không hiểu sao Tiết Dương lại bỗng nhiên hỏi mình một câu như vậy, cũng không rõ vì sao bản thân y lại có thể tin tưởng một người mới quen chưa lâu là hắn đến thế. Còn Tiết Dương, trong lòng hắn run lên từng đợt, vô cùng nỗ lực nhịn xuống không ôm người trước mặt vào lòng.

Phía bên kia, có vẻ Cố Tam và Hà Tử Phi đã nói chuyện xong, Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần không ai bảo ai, cùng nhau đứng dậy tiến về đó. Hà Tử Phi lại hướng hai người hành lễ, còn Cố Tam, tay hắn run bần bật. Hiểu Tinh Trần thở dài một hơi, rồi nói với cả hai:

"Nếu hai vị đã ổn, ta bắt đầu thi pháp đây."

Hai người nhìn nhau một lần rồi gật đầu. Hiểu Tinh Trần lấy một đống bùa chú trong áo, vận linh lực đốt lên, miệng lẩm nhẩm pháp quyết. Lát sau cả người Hà Tử Phi ánh lên màu vàng sáng chói, rồi nàng hóa thành những đốm sáng nhỏ, tựa một bầy đom đóm mà tan biến vào hư không. Cố Tam quỳ trên mặt đất, khóc không thành tiếng mà nhìn thê tử mình biến mất, ánh mắt hắn ngày càng ảm đạm. Hiểu Tinh Trần biết không nên nán lại thêm, nói mấy câu động viên hắn rồi cùng Tiết Dương trở về khách điếm.

Trên đường về Tiết Dương một bên ngậm kẹo yên tĩnh, Hiểu Tinh Trần cũng không nói gì. Dường như câu hỏi lúc nãy của hắn đã vô tình tạo nên một lớp màng mỏng giữa hai người. Về đến khách điếm, Hiểu Tinh Trần quy củ đi ngủ, Tiết Dương cũng "quy củ" biến thành tiểu hồ ly leo lên giường y, chui vào 1 góc nằm.

Buổi sáng, Hiểu Tinh Trần vì hôm qua thức khuya với thêm nội đan Hoàng đăng hoa tinh trong người nên ngủ dậy khá muộn, y nhìn đến góc giường chỗ Tiết Dương nằm lại không thấy hắn đâu, trở người quay ra hướng ngoài thì thấy hắn đang ngồi bên một bàn thức ăn nóng hổi, trên tay là miếng táo hình thỏ sắp gọt xong.

Tiết Dương không giống với người khác, hắn bị mất một ngón tay, nhưng không vì thế mà sinh ra cảm giác tự ti về tay mình, trái lại hắn còn vô cùng hứng thú với những việc cần sự khéo léo. Lúc ở Nghĩa thành, khi rảnh rỗi hắn sẽ gọt táo hình thỏ cho hai người mù ăn, lúc đó hắn cũng cảm thấy mình quá mức dở hơi, gọt đẹp đến mấy thì cũng có ai thấy được đâu? A Thiến thậm chí không thèm cầm miếng táo hắn gọt cho tử tế, cứ vậy lấy đũa đâm mấy nhát vào đĩa đến khi đâm trúng miếng táo thì đắc ý cho vào miệng, kết cục là hai người cãi nhau chí chóe. Còn Hiểu Tinh Trần thì cẩn thận cầm táo lên, sờ một chút rồi mỉm cười:

"Tiểu bằng hữu thật khéo tay!"

Khẽ lắc đầu cho kí ức trôi đi, Tiết Dương xoay người lại thì thấy Hiểu Tinh Trần đã tỉnh, hắn vui vẻ nói như hôm qua chưa có chuyện gì:

"Đạo trưởng, dậy ăn cơm nào!"

Hiểu Tinh Trần liền ngồi dậy khoác thêm áo rồi đi rửa mặt, đến khi y quay lại thì đĩa táo đã được gọt xong ngay ngắn trên bàn, đồ ăn cũng được Tiết Dương dùng linh lực bảo quản nên không hề nguội đi.

Y ngồi xuống bàn, đưa ánh mắt nhìn đĩa táo hình thỏ, khẽ cười:

"Thành Mỹ thật khéo tay!"

Bàn tay Tiết Dương sau khi được Thái tử Thanh Khâu nhập vào xác liền lành lặn như cũ, hắn lấy hai tay chống cằm, nói:

"Đạo trưởng mau ăn đi, để lâu cơm sẽ không ngon nữa!"

Hiểu Tinh Trần gật đầu, cầm lấy đũa, chậm rãi ăn. Sau khi ăn xong y cầm lên một miếng táo, xúc cảm từ miếng táo truyền đến não làm cho y cảm thấy tâm trí mơ hồ hình dung ra một điều gì đó.

Còn Tiết Dương ngồi đối diện, đầu hắn bỗng nhiên chảy đầy mồ hôi, cơ thể cảm nhận được một cơn đau dữ dội như muốn xé toạc hắn ra thành hai mảnh.

---------
Thật ra bạn Hiên rất ngu khoản viết ngược...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com