Tiet Hieu Dong Nhan Khuc
Kế hoạch: Giang Kiều/ Nại NạiNguyên khúc: BuôngTác từ: Tạ Kiều/ Liêm ThưởngDiễn xướng: Mặc Ly ThươngHậu kỳ: Phong Mộ MiênMỹ thuật: Ngũ Thiếu GiaHọa sư ủy quyền: Vũ Sinh A Giang
Buộc lại vầng trăng, ánh trăng tỏ rạngHoa sương khắc kiếm, tên gọi Sương HoaLòng từng hoài bão, trong mộng mấy rặng mây trôiHào quang rọi chiếu, dừng bước nhân gianĐoạn tục trải đời hận hai mắt mù lòaCũng từng vui vẻ, hạnh phúc chưa từng câm lặng
Sao sáng dưới đáy mắt, rạng rỡ mãn tận phong hoaTâm tính thuần khiết, tựa như chẳng bén rễ một mầm hoaĐáng cười thay vị khách ngoại hồng trần, tiên ẩn Bão sơnKhó tránh thoát mệnh kiếp một quẻ vô vọng
Mưa Nghĩa thành, rơi xuống gõ mái hiên tí táchSương mù tan đi, tan rồi lại vương vấn trên chạc câySông dài vùi lấp ánh sao rơi, đêm đen cũng buông trôiMệnh đã tận, chỉ còn vương lại cốt khí lẫm liệt
Sương Hoa đem hồn tán nátBích Lạc Hoàng Tuyền tìm nơi đâuMột thân thanh bạch đều hủy trọnUổng danh xưng xưa nay vô tình
Khó thành bạn, khó thành địchTriền miên ân oán, sao phân rõChim két kêu vang, rặng mây che lấp sao sángĐạp lên thanh danh, bất cẩn giẫm lên vết xe cũÁo mỏng ngấm tuyết may mắn gặp đạo hữuPhủi đi tuyết rơi, sóng vai từng bước tài hoa
Một đôi mắt, móc ra trả lại tri kỷMột ý niệm lầm lỡ, tội nghiệt khó rửa sạchChẳng thể thứ tha, chẳng thể tính toán, chỉ trách trời ban ta bạc mệnhQuay về, còn dư lại chỉ một nang khóa hồn
Một đôi tay, chịu đội trời đạp đấtMột nắm ân tình, sao phán được đúng saiĐạo nghĩa là chi, hỏi trời xanh mãi lâu chẳng đápSau cùng, bất quá là tự trong lòng mình
Sương Hoa đem hồn tán nátBích Lạc Hoàng Tuyền tìm nơi đâuMột thân thanh bạch đều hủy trọnUổng danh xưng xưa nay vô tình
Khó thành bạn, khó thành địchTriền miên ân oán, sao phân rõChim két kêu vang, rặng mây che lấp sao sángĐạp lên thanh danh, bất cẩn giẫm lên vết xe cũÁo mỏng ngấm tuyết may mắn gặp đạo hữuPhủi đi tuyết rơi, sóng vai từng bước tài hoa
Buộc lại vầng trăng, ánh trăng tỏ rạngHoa sương khắc kiếm, tên gọi Sương HoaLòng từng hoài bão, trong mộng mấy rặng mây trôiHào quang rọi chiếu, dừng bước nhân gianĐoạn tục trải đời hận hai mắt mù lòaCũng từng vui vẻ, hạnh phúc chưa từng câm lặng
Thét gọi Tinh Trần, bụi rơi chẳng người đáp lại
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com