Tienvy Linhha Ben Em Ngay Tan The
Phạm Quang Minh chuẩn bị bóp cò thì Duy Nam đã nhanh hơn , bắn một phát khiến khẩu súng trên tay hắn rơi xuống đất. Ngay tức khắc Minh Thành và Thành Phát chạy đến khống chế hắn . " LinhLinh ...." Đỗ Hà ngay lập tức chạy đến chỗ Lương Thùy Linh . " Chị vẫn ổn chứ ...." " Chị không sao ...em đừng lo.." Lương Thùy Linh ôm nàng vào lòng , tay cưng chiều vuốt ve lưng nàng như một sự trấn an." Linh lúc nảy em đã rất sợ ...em sợ chị sẽ rời xa em ..." từng giọt nước mắt tuông xuống không ngừng thấm nước cả vai áo của Lương Thùy Linh, cơ thể nàng được cô ôm lấy nhưng vẫn không ngừng rung rẩy , tim nàng đập nhanh đến mức cô có thể cảm nhận được." ...chị không sao hết...chị vẫn ở đây với emm mà !! ...
Đỗ Hà ngoan...không khóc nữa " nhìn thấy nàng đang khóc không ngừng , một cổ đau xót dâng trào trong lòng cô, tim như bị ai bóp nghẹn ...từng hứa với lòng sẽ không bao giờ để nàng khóc vậy mà bây giờ cô lại chính là nguyên nhân làm phá vỡ lời hứa của mình .Đỗ Hà khi đã trút được gánh nặng trong lòng , sau khi rời khỏi vòng tay của người phía trên, nàng đưa tay vuốt ve gương mặt ấy, gương mặt sắc sảo ngày nào giờ đã gầy đi rất nhiều và có phần xanh xao .Lương Thùy Linh khẽ nắm lấy bàn tay gầy mòn đang vuốt ve trên mặt mình đưa xuống môi hôn nhẹ như một bảo vệ. Phút chốc cả hai như chìm đắm vào thế giới hạnh phúc của riêng mình mà quên bẵng đi những người xung quanh.
....*Khụ khụ Duy Nam khẽ ho khan một tiếng để kéo hai con người kia trở về với thực tại . Khung cảnh này trong mắt những người cô đơn như cậu cũng có chút hạnh phúc nhưng cũng hơi bực à nha !!! . " À quên mất ... Tiểu Vy và chị Tiên..." Lương Thùy Linh chạy đến giúp Thùy Tiên cởi trói ...còn Đỗ Hà thì đang cùng mọi người chăm sóc Tiểu Vy ." Tiên ...chị vẫn ổn chứ .." Lương Thùy Linh vội đỡ Thùy Tiên lại khi thấy cô sắp ngã . " ...à...ờ..chị không sao ...cảm ơn em ! " " Đứng không vững mà còn nói không sao ...để em đỡ chị qua kia ngồi " " Thật sự là chị không sao mà...chị phải qua xem Tiểu Vy thế nào?" Chưa kịp ngăn cản thì đã không thấy người đâu, Lương Thùy Linh đúng là không nói nổi bà chị này mà . " Tiểu Vy...
..
......Vy... " Thùy Tiên đau lòng khi nhìn thấy nàng hôn mê gọi thế nào cũng không tỉnh, trên người chằng chịt những vết thương lớn nhỏ , ngoài ra trên đầu còn một vết thương sâu . Lòng cô quặng thắt lại như có ngàn mảnh thủy tinh đâm vào tim . " Em đau lắm phải không Vy ..." " ...c..hị xin lỗi ..xin lỗi em ! ..."" Chị là đứa vô dụng " Tay vo lại nắm rồi tự đấm mạnh vào thân mình ...từng giọt nước mắt đua nhau rơi xuống làm ướt cả khuông mặt Tiểu Vy.
Thùy Tiên chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến như vậy. Mọi người xung quanh im lặng , Ngọc Thảo định bước đến an ủi Thùy Tiên thì đã bị Phương Anh cản lại . " Cứ để Thùy Tiên khóc ..khóc cho nhẹ lòng"
Với tính cách của Thùy Tiên, cho dù có khuyên nhủ thì cô ấy vẫn như vậy thôi . " Hức ...hức..Tiểu Vy xin em...hãy tỉnh lại được không.....đừng làm chị sợ ..." Mọi người xung quanh đều hiểu được cảm giác của Thùy Tiên, còn gì đau hơn khi chứng kiến người mình yêu nhất bị người khác tra tấn, hành hạ mà bản thân lại không làm được gì . Ông Nam " Phương Anh mau xử lí vết thương trên đầu Tiểu Vy đi " Phương Anh: " được ! Em sẽ làm ngay " Lương Thùy Linh" chị đừng lo nữa ...Tiểu Vy có lẽ do quá mệt mỏi cộng thêm việc mấy ngày nay không ăn uống gì với lại chịu quá nhiều đau đớn nên mới ngất đi ...em nghỉ sau khi xử lí vết thương , nghỉ ngơi
đầy đủ lại thì sẽ khoẻ lại thôi" Mai Phương: " Lương Linh nói đúng ...chị cứ như thế nếu để Tiểu Vy nhìn thấy thì em ấy sẽ đau lòng lắm "Phương Anh: " hai người người họ nói rất đúng...việc của bà bây giờ là chú ý sức khỏe của bản thân để còn chăm sóc Tiểu Vy nữa " " cảm ơn mọi người...Phương Anh...vậy vết thương của Tiểu Vy nhờ bà hết vậy " Thùy Tiên cũng phải con nít , cô sao có thể không thấy vết thương trên đầu Tiểu Vy đang không ngừng chảy máu , có lẽ đây là nguyên nhân chính khiến Tiểu Vy ngất đi
Nhưng nghĩ lại, cô cũng không thể ích kỉ khiến mọi người lo thêm.Phương Anh: " yên tâm...đây là chuyên ngành của tôi mà " " Hahahhah ..Nguyễn Thúc Thùy Tiên, bây giờ thì em đã hiểu cảm giác của tôi chưa ? " Phạm Quang Minh bị Minh Thành giữ chặt ở cây cột vẫn cười ngây ngốc như một kẻ điên . Thùy Tiên sực nhớ ra tên cặn bã ấy, cô đột ngột đứng bật dậy xoay mặt qua nhìn hắn . " Mày...chính mày đã hại Tiểu Vy ra nông nổi này...tao phải giết mày " từng mạch máu trong cơ thể cô căng cứng như muốn vỡ tung , đứng trước tên khốn độc ác, cô chỉ muốn bẻ gãy từng đốt xương của hắn mới vừa lòng hả dạ .* Khụ khụ"..Thùy ..T...i.iênnnn....." Hắn ho dữ dội , cảm thấy khó thở khi bị Thùy Tiên bóp cổ . Phạm Quang Minh thật không ngờ một cô gái như Thùy Tiên lại có những hành động như thế đối với hắn . Minh Thành đang giữ chặt hắn khi thấy hành động này của Thùy Tiên cũng không có gì ngạc nhiên , mọi người xung quanh cũng thế vì chính bọn họ ai nấy đều đã chứng kiến những điều tàn độc mà hắn làm . Thử hỏi ai còn rủ lòng từ bi đối với hắn được nữa chứ . *Khụ...khụ...khụ" Th..u..ỳ....T..iênnn em muốn ....giết chết anh saoooo "Hô hấp khó khăn khiến hắn ra sức giãy giụa, nói không thành lời ." Đúng vậy ! " "Hôm nay tao phải giết mày ...trả thù cho Tiểu Vy và những người bị mày hại chết ....thằng khốn" Phạm Quang Minh chắc cũng không ngờ rằng có một ngày hắn bị chính người mình yêu nhất giết chết. Có lẽ đây chính là điều hắn phải gánh chịu khi đụng đến giới hạn của Thùy Tiên. Thùy Tiên dồn hết sức lực vào đôi tay của mình , siếc chặt lấy cổ hắn ...hắn giờ đây vô lực phản khán chỉ có thể chịu trận " T..iênnn..." Giận dữ đang xâm chiếm lấy linh hồn bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc, tay Thùy Tiên dứt khoát buông hắn ra chạy đến bên cạnh Tiểu Vy." Vy à...em ..em sao rồi .." Thùy Tiên hạnh phúc đến rơi nước mắt, đôi mắt đỏ ngầu tức giận khi nảy giờ đã hoá thành sự dịu dàng , Tiểu Vy vẫn là quan trọng nhất ...còn tên khốn chết tiệt đó cô sẽ xử hắn sau . " E..em..không sao ...chị ...vẫn ổn ..chứ .." Giọng Tiểu Vy yếu ớt khe khẽ...điều mà nàng cảm thấy vui nhất khi mở mắt ra là khi thấy Thùy Tiên vẫn bình an vô sự đứng trước mặt nàng . " Chị không bị gì cả ...em nhìn nè ...chị vẫn rất khoẻ mạnh..khoẻ như trâu í " Mặt dù đầu óc có hơi choáng váng, cơ thể có chút mệt mỏi nhưng Thùy Tiên vẫn cố đứng lên nhảy múa pha trò để em người yêu vui lòng . Tiểu Vy cũng vì những hành động này của Thuỳ Tiên mà mỉm cười...một nụ vô tư nhất mà Thùy Tiên được nhìn thấy kể từ lúc những thảm họa liên tục ập đến. " Bây giờ em có cảm thấy đau ở đâu nào không pé ? " Thùy Tiên ngồi bên cạnh Tiểu Vy lo lắng hỏi han , tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve. " Em hong có sao hết ó...chỉ cần nhìn thấy Tiên an toàn là em vui òii" Tiểu Vy nhìn vào mắt đối phương nhu tình bày tỏ .Thùy Tiên bị những nói này của Tiểu Vy làm bản thân cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết , cô cảm động ôm chầm lấy cục bông bé nhỏ vào lòng . " Pé ngoan...nếu cảm thấy bị đau ở đâu phải nói với chị ngay biết honggg " " Vy biết ờiii "
từng lời nói của hai cô gái tuy cũng có hơi nổi da gà nhưng lại có đôi chút dễ thương . Đối với mọi người, đó như một bếp lửa sưởi ấm trái tim họ giữa mùa đông giá lạnh . Tất cả mọi người vây quanh ai nấy đều cảm thấy hạnh phúc cho hai người, có lẽ sau những sóng gió thì đây chính là sự đền đáp mà ông Trời bù đắp cho cả hai .Mọi người trong giây phút này thở phào nhẹ nhõm mà quên mất rằng phía sau lưng họ đang là một mối đe doạ , một tên tay sai của Phạm Quang Minh lúc nảy chạy thoát được bây giờ đã quay lại , nhân lúc mọi người sơ hở hắn đã chạy đến cởi trói cho tên Phạm Quang Minh . Đỗ Hà đang đứng bỗng có cảm giác nôn nao , trong lòng nóng như lửa đốt , đoán ra được điều gì đó nên nàng nhìn về phía tên Phạm Quang Minh thì thấy hắn đang chỉa mũi súng , nhắm thẳng vào người Lương Thùy Linh. Phạm Quang Minh: " Vĩnh ...biệt ! " Đỗ Hà:" Linhhhhhh ...cẩn thậnnnnn" *Đùng ..đùng
Hết tết gòi :)))
Đỗ Hà ngoan...không khóc nữa " nhìn thấy nàng đang khóc không ngừng , một cổ đau xót dâng trào trong lòng cô, tim như bị ai bóp nghẹn ...từng hứa với lòng sẽ không bao giờ để nàng khóc vậy mà bây giờ cô lại chính là nguyên nhân làm phá vỡ lời hứa của mình .Đỗ Hà khi đã trút được gánh nặng trong lòng , sau khi rời khỏi vòng tay của người phía trên, nàng đưa tay vuốt ve gương mặt ấy, gương mặt sắc sảo ngày nào giờ đã gầy đi rất nhiều và có phần xanh xao .Lương Thùy Linh khẽ nắm lấy bàn tay gầy mòn đang vuốt ve trên mặt mình đưa xuống môi hôn nhẹ như một bảo vệ. Phút chốc cả hai như chìm đắm vào thế giới hạnh phúc của riêng mình mà quên bẵng đi những người xung quanh.
....*Khụ khụ Duy Nam khẽ ho khan một tiếng để kéo hai con người kia trở về với thực tại . Khung cảnh này trong mắt những người cô đơn như cậu cũng có chút hạnh phúc nhưng cũng hơi bực à nha !!! . " À quên mất ... Tiểu Vy và chị Tiên..." Lương Thùy Linh chạy đến giúp Thùy Tiên cởi trói ...còn Đỗ Hà thì đang cùng mọi người chăm sóc Tiểu Vy ." Tiên ...chị vẫn ổn chứ .." Lương Thùy Linh vội đỡ Thùy Tiên lại khi thấy cô sắp ngã . " ...à...ờ..chị không sao ...cảm ơn em ! " " Đứng không vững mà còn nói không sao ...để em đỡ chị qua kia ngồi " " Thật sự là chị không sao mà...chị phải qua xem Tiểu Vy thế nào?" Chưa kịp ngăn cản thì đã không thấy người đâu, Lương Thùy Linh đúng là không nói nổi bà chị này mà . " Tiểu Vy...
..
......Vy... " Thùy Tiên đau lòng khi nhìn thấy nàng hôn mê gọi thế nào cũng không tỉnh, trên người chằng chịt những vết thương lớn nhỏ , ngoài ra trên đầu còn một vết thương sâu . Lòng cô quặng thắt lại như có ngàn mảnh thủy tinh đâm vào tim . " Em đau lắm phải không Vy ..." " ...c..hị xin lỗi ..xin lỗi em ! ..."" Chị là đứa vô dụng " Tay vo lại nắm rồi tự đấm mạnh vào thân mình ...từng giọt nước mắt đua nhau rơi xuống làm ướt cả khuông mặt Tiểu Vy.
Thùy Tiên chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến như vậy. Mọi người xung quanh im lặng , Ngọc Thảo định bước đến an ủi Thùy Tiên thì đã bị Phương Anh cản lại . " Cứ để Thùy Tiên khóc ..khóc cho nhẹ lòng"
Với tính cách của Thùy Tiên, cho dù có khuyên nhủ thì cô ấy vẫn như vậy thôi . " Hức ...hức..Tiểu Vy xin em...hãy tỉnh lại được không.....đừng làm chị sợ ..." Mọi người xung quanh đều hiểu được cảm giác của Thùy Tiên, còn gì đau hơn khi chứng kiến người mình yêu nhất bị người khác tra tấn, hành hạ mà bản thân lại không làm được gì . Ông Nam " Phương Anh mau xử lí vết thương trên đầu Tiểu Vy đi " Phương Anh: " được ! Em sẽ làm ngay " Lương Thùy Linh" chị đừng lo nữa ...Tiểu Vy có lẽ do quá mệt mỏi cộng thêm việc mấy ngày nay không ăn uống gì với lại chịu quá nhiều đau đớn nên mới ngất đi ...em nghỉ sau khi xử lí vết thương , nghỉ ngơi
đầy đủ lại thì sẽ khoẻ lại thôi" Mai Phương: " Lương Linh nói đúng ...chị cứ như thế nếu để Tiểu Vy nhìn thấy thì em ấy sẽ đau lòng lắm "Phương Anh: " hai người người họ nói rất đúng...việc của bà bây giờ là chú ý sức khỏe của bản thân để còn chăm sóc Tiểu Vy nữa " " cảm ơn mọi người...Phương Anh...vậy vết thương của Tiểu Vy nhờ bà hết vậy " Thùy Tiên cũng phải con nít , cô sao có thể không thấy vết thương trên đầu Tiểu Vy đang không ngừng chảy máu , có lẽ đây là nguyên nhân chính khiến Tiểu Vy ngất đi
Nhưng nghĩ lại, cô cũng không thể ích kỉ khiến mọi người lo thêm.Phương Anh: " yên tâm...đây là chuyên ngành của tôi mà " " Hahahhah ..Nguyễn Thúc Thùy Tiên, bây giờ thì em đã hiểu cảm giác của tôi chưa ? " Phạm Quang Minh bị Minh Thành giữ chặt ở cây cột vẫn cười ngây ngốc như một kẻ điên . Thùy Tiên sực nhớ ra tên cặn bã ấy, cô đột ngột đứng bật dậy xoay mặt qua nhìn hắn . " Mày...chính mày đã hại Tiểu Vy ra nông nổi này...tao phải giết mày " từng mạch máu trong cơ thể cô căng cứng như muốn vỡ tung , đứng trước tên khốn độc ác, cô chỉ muốn bẻ gãy từng đốt xương của hắn mới vừa lòng hả dạ .* Khụ khụ"..Thùy ..T...i.iênnnn....." Hắn ho dữ dội , cảm thấy khó thở khi bị Thùy Tiên bóp cổ . Phạm Quang Minh thật không ngờ một cô gái như Thùy Tiên lại có những hành động như thế đối với hắn . Minh Thành đang giữ chặt hắn khi thấy hành động này của Thùy Tiên cũng không có gì ngạc nhiên , mọi người xung quanh cũng thế vì chính bọn họ ai nấy đều đã chứng kiến những điều tàn độc mà hắn làm . Thử hỏi ai còn rủ lòng từ bi đối với hắn được nữa chứ . *Khụ...khụ...khụ" Th..u..ỳ....T..iênnn em muốn ....giết chết anh saoooo "Hô hấp khó khăn khiến hắn ra sức giãy giụa, nói không thành lời ." Đúng vậy ! " "Hôm nay tao phải giết mày ...trả thù cho Tiểu Vy và những người bị mày hại chết ....thằng khốn" Phạm Quang Minh chắc cũng không ngờ rằng có một ngày hắn bị chính người mình yêu nhất giết chết. Có lẽ đây chính là điều hắn phải gánh chịu khi đụng đến giới hạn của Thùy Tiên. Thùy Tiên dồn hết sức lực vào đôi tay của mình , siếc chặt lấy cổ hắn ...hắn giờ đây vô lực phản khán chỉ có thể chịu trận " T..iênnn..." Giận dữ đang xâm chiếm lấy linh hồn bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc, tay Thùy Tiên dứt khoát buông hắn ra chạy đến bên cạnh Tiểu Vy." Vy à...em ..em sao rồi .." Thùy Tiên hạnh phúc đến rơi nước mắt, đôi mắt đỏ ngầu tức giận khi nảy giờ đã hoá thành sự dịu dàng , Tiểu Vy vẫn là quan trọng nhất ...còn tên khốn chết tiệt đó cô sẽ xử hắn sau . " E..em..không sao ...chị ...vẫn ổn ..chứ .." Giọng Tiểu Vy yếu ớt khe khẽ...điều mà nàng cảm thấy vui nhất khi mở mắt ra là khi thấy Thùy Tiên vẫn bình an vô sự đứng trước mặt nàng . " Chị không bị gì cả ...em nhìn nè ...chị vẫn rất khoẻ mạnh..khoẻ như trâu í " Mặt dù đầu óc có hơi choáng váng, cơ thể có chút mệt mỏi nhưng Thùy Tiên vẫn cố đứng lên nhảy múa pha trò để em người yêu vui lòng . Tiểu Vy cũng vì những hành động này của Thuỳ Tiên mà mỉm cười...một nụ vô tư nhất mà Thùy Tiên được nhìn thấy kể từ lúc những thảm họa liên tục ập đến. " Bây giờ em có cảm thấy đau ở đâu nào không pé ? " Thùy Tiên ngồi bên cạnh Tiểu Vy lo lắng hỏi han , tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve. " Em hong có sao hết ó...chỉ cần nhìn thấy Tiên an toàn là em vui òii" Tiểu Vy nhìn vào mắt đối phương nhu tình bày tỏ .Thùy Tiên bị những nói này của Tiểu Vy làm bản thân cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết , cô cảm động ôm chầm lấy cục bông bé nhỏ vào lòng . " Pé ngoan...nếu cảm thấy bị đau ở đâu phải nói với chị ngay biết honggg " " Vy biết ờiii "
từng lời nói của hai cô gái tuy cũng có hơi nổi da gà nhưng lại có đôi chút dễ thương . Đối với mọi người, đó như một bếp lửa sưởi ấm trái tim họ giữa mùa đông giá lạnh . Tất cả mọi người vây quanh ai nấy đều cảm thấy hạnh phúc cho hai người, có lẽ sau những sóng gió thì đây chính là sự đền đáp mà ông Trời bù đắp cho cả hai .Mọi người trong giây phút này thở phào nhẹ nhõm mà quên mất rằng phía sau lưng họ đang là một mối đe doạ , một tên tay sai của Phạm Quang Minh lúc nảy chạy thoát được bây giờ đã quay lại , nhân lúc mọi người sơ hở hắn đã chạy đến cởi trói cho tên Phạm Quang Minh . Đỗ Hà đang đứng bỗng có cảm giác nôn nao , trong lòng nóng như lửa đốt , đoán ra được điều gì đó nên nàng nhìn về phía tên Phạm Quang Minh thì thấy hắn đang chỉa mũi súng , nhắm thẳng vào người Lương Thùy Linh. Phạm Quang Minh: " Vĩnh ...biệt ! " Đỗ Hà:" Linhhhhhh ...cẩn thậnnnnn" *Đùng ..đùng
Hết tết gòi :)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com