Tieng Hat Cua Nhung Hanh Trinh 2
Bước xuống con phố có phần đổ nát. Nhưng so với cách đây năm ngày thì nó đã được tu sửa rất nhiều rồi.Đèn sáng lung linh, con người nô nức đi lại và buôn bán"Lấy tôi hai bó lúa đi.""Đây đây!!"Các thương nhân trao đổi với nhau bằng hàng hoá. Nhiều người trao đổi lúa lấy thịt, có người lại dùng cà rốt đổi lấy các loại rau xanh và nhiều hơn vậy. Kinh tế đang rất khó khăn nên con người ta bắt đầu quay lại sử dụng hiện vật kết hợp với tiền lẻ để trao đổi chứ không chỉ sử dụng mỗi tiền giấy nữa. Với cả, lễ hội mà, quan trọng gì tiền bạc chứ. Cứ đổi được đồ để nuôi sống bản thân đã rồi tính, thậm chí phải ưu tiên việc giải trí và vui chơi hơn nữa cơ."Oà... Chẳng khác mấy mọi khi..."Người đàn ông khoác áo choàng qua đầu đi qua từng gian hàng, anh ta dùng hai đồng để mua một cốc kem lạnh có vị việt quất. Cảm giác tươi mát của kem và sự ngọt ngào hơi chua nhẹ của việt quất thật sự khiến con người ta muốn nhũn người.'Chắc phải tìm thêm gian nữa.'Đó là món ăn vặt yêu thích của anh ta đấy. Từ bé anh ta đã thích ăn loại kem này và giờ vẫn không hề thay đổi.'Mình vẫn có phần trẻ con ha...'Anh ta đặt chiếc thìa nhựa lên cằm và suy nghĩ. Xong lại súc thêm thìa nữa mà cho vào miệng. Kem mềm khẽ tan, cảm giác mát lạnh khiến cho người đàn ông mỉm cười hạnh phúc'Mà... đúng là vẫn có vài thứ thay đổi...'Là cốc kem này giờ bé thật.'Do mình lớn rồi... Ừ, do mình lớn rồi thôi.'Anh ta gật đầu tự đồng tình với bản thân. Dù nhìn kiểu gì cũng là do đang trong thời kì khó khăn nên cốc kem này mới bé đi như vậy... Thực ra trước cả khi chiến tranh nó đã bé đi rồi cơ. Kinh tế giờ khó khăn quá màBăng qua những con người nô nức thăm thú các gian hàng. Tiếng âm nhạc vui vẻ cất lên từ sân khấu nhỏ thu hút sự chú ý của người đàn ông"Cùng ca ngợi~ Người đàn ông vinh quang.Cùng hát ca, cho vị anh hùng khởi thuỷĐấng tiên vương hiền từ tựa trời xanhLà nhà vua của muôn dân, là người cha của muôn loàiAh! Vị vua vinh quang, hãy để lời ca của ngài sải cánh, bay xa tới vĩnh hằng~ thưa Vanade Era~""Tạ ơn người. Đấng quang vinh, mong ngài hãy tiếp tục dõi theo chúng con."Thi nhân ấy kết thúc giai điệu và đứng lên. Cởi chiếc mũ vành trên đầu và đặt lên trước ngực. Nửa thân cúi xuống cảm ơn các thính giả đã lắng ngheBao tiếng vỗ tay không ngớt, có nhưng người đã đặt những đồng bạc lên sân khấu thay cho hoa hoè. Dù sao thì đây cũng chỉ là một sân khấu nhỏ, nhưng giọng ca của người ca sĩ đó thật sự quá hay. Thu hút biết bao người vào nghe trong đó có cả người đàn ông này đây."Vậy là chị đang thực hiện lời hứa của mình nhỉ?""Hể?"Khi người đàn ông đấy thì thầm, cô gái thi nhân bất chợt ngưởng mặt lên và nhìn thẳng vào hàng cuối cùng thính giả."Sao chú lại ở đây??"Tiếng hét đó lớn nhưng không hề vang vì đó là thần giao cách cảm. Và chắc chắn sẽ không ai nhận ra sự bất ngờ của Thi nhân kia khi nụ cười rất tươi vẫn đang ở trên môi cô ấy"À thì, lễ hội mà. Em phải đi thị sát chứ. Còn chị Alrena, em tưởng chị có việc cơ mà. Hoá ra là ra đây chơi nhạc à?""Không, không nhé! Chị cũng đang làm việc mà, đem những bài ca về Vanade Era truyền đi mãi mãi!!"Trong thần giao cách cảm. Người phụ nữ ấy đang ưỡn ngực đầy tự hào với nụ cười 100% sự uy tín. Điều đó khiến cậu em trai ở đây cười nhạt cả ra.Cậu ta thừa biết, từ bé tí Tiểu thư Alrena đã có niềm đam mê bất tận với âm nhạc rồi. Nhưng vì nghĩa vụ của mình, nên chỉ khi thị sát cô ấy mới có cơ hội hoá trang thành thi nhân để biểu diễn tại những con phố và trước mặt nhiều khán giả. Dù vậy vì việc thị sát là tuỳ lúc, nên cô ấy chưa bao giờ biểu diễn ở sân khấu lớn cả. Cứ đứng một góc mà cất lời ca thôiDù thế, với giọng êm tai và mạnh mẽ, Alrena luôn thu hút rất nhiều khán giả đến lắng nghe. Và bất chấp việc có là một tiểu thư và giờ là lãnh chúa của Tiên tộc, cô ấy vẫn luôn đem theo một cây đàn Lyre nhỏ bên hông mình. Đam mê là vậy đấy, chị ấy thích hát hơn chiến đấu. Vì vậy sau khi cưới chồng và trước thời điểm chiến tranh, cô ấy đã có nhiều thời gian rảnh hơn nên đã xuống phố rất nhiều đến mức có vài khán giả quen mặt luôn rồiÀ, vì là hoá trang. Nên mái tóc xanh lục và đôi mắt cùng màu đã được được thành tóc mái tóc vàng kim và đôi mắt xanh lưu ly. Đôi tai dài thì ngắn lại một tí giống như một người con lai vậy. Nếu đã cất công giả trang như vậy, chắc chắn cô ấy muốn chơi lễ hội mà không để ai phát hiện bản thân rồi. "Ha ha... chị cứ thoải mái nha. Em đi chỗ khác đây.""Ừ ừ, chú đi chỗ khác chơi đi. Và đừng kể cho cha chị đấy!!""Vâng, em biết rồi mà~"Bố chị Alrena nghiêm khắc lắm. Dù con gái ông có là lãnh chúa thì ông ta vẫn sẽ mắng mỏ và nhắc để cô ấy biết mình sai ở đâu thôi.'Mà, đến cả Alrena cũng đang tận hưởng lễ hội rồi. Một Elf nghiêm túc còn dành thời gian cho sở thích của mình như vậy. Thì hẳn tên Drawf kia phải ở đâu đó quanh đây thôi.'Vừa gọi tào tháo, tào tháo đã tới rồi. Chỉ đi thêm có mấy bước, Veretas lập tức nhìn thấy một bóng hình lùn lùn thô kệch quen thuộc đang ngồi trong quán bia của người lùn...Ông ta uống nhiều phát sợ. Thấy ở sau lưng phải bốn cái thùng phi rồi."Cốc nữa! Thằng nào muốn thách rượu tiếp đến đây!!!"BộpTiếng cốc gỗ đập xuống bàn hoà với âm thanh đầu của một người đàn ông gục xuống vì quá say. Thêm đó là ở góc đang có ai được vỗ lưng để nôn ra nữa"Oẹ!!!""Trời má, tên lùn này trâu vậy?""Hắn hạ tên thứ chín rồi!"
"Hai mươi đồng cho anh lùn nhá!!!""Tao cược bốn mươi cho thằng thứ 10 sẽ thắng tên lùn này!"Từng người một đều ngỡ ngàng trước tửu lượng cứ như tửu thần này. Xung quanh có vô số người đàn ông đang la hét và cổ vũ. Thậm chí cả bàn cược đã được đặt ra"Hê hê...."Thấy vậy, Veretas với chiếc áo choàng chậm rãi bước tới. Đứng trước cả đám đông chưa ai dám bước vào để thách uống với tên mặt đỏ lùn lùn kia"Tôi là người tiếp theo nhé.""Hử?"Nghe thấy giọng nói quen thuộc, người lùn đó ngước lên và nở nụ cười rộng"Là chú à? Cũng đến đây vui chơi sao?""[Có việc] như ông ấy mà.""HA ha!!! Ừ, có việc mà!!"Tên người lùn cười lớn trước nụ cười xuề xoà của Gramling"Mang rượu ra đây! Loại nặng nhất ấy!!!""Có ngay, có ngay!!"Bà chủ quán hồ hởi lấy hai thùng phi loại "nặng nhất". Hai người đàn ông cầm cốc của mình và múc từ thùng lên đầy cốc.Hai người ngửi hương rượu."Spirytus Rektyfikowany, 96%. Chú có chắc mình đủ đô không đấy?"Với nụ cười khích đều. Tên người lùn kia buông lời thách thức tới đối thủ của mình"Không đủ đô sao chơi được với anh. Tôi sẽ uống với anh cả cái đêm này đấy!""Rồi, uống!!""Bắt đầu!"Trước cả khi hiệu lệnh của trọng tài bắt đầu. Cả hai đã tu thẳng vại đầu tiên trong vài giây và đập mạnh cốc xuống bàn."Mặt chú hơi đỏ rồi kìa.""Mặt anh mới là người đỏ!""Cốc thứ hai!"Trọng tài với hét lên. Vại gỗ lại được nhúng vào thùng rượu để múc đầy cốc và tu trọnMọi người hò reo, bàn đặt cược đang ngày càng nhiều tiền.Thùng phi đầu tiên đã vơi một nửa"Tiếp tục sao!!""Hai con quái vật này!""Tửu tiên, tửu tiên chắc rồi!"Mọi người hào hứng khi thấy hai tên thách rượu này đã uống đến vại thứ năm mươi. Nhưng, tên người lùn thì vẫn cứ như trời trong và nở nụ cười khiêu khích. Chỉ có con người kia đang hơi lảo đảo mất rồi.
"Khà khà... Chú nên về luyện thêm đấy.""Tôi chưa xong với ông đâu!"
"Cốc thứ năm mươi mốt!"Trọng tài hét lên, mọi người lại càng hò reo phấn khíchVà rồi...Cộp – Âm thanh khô khốc vang lên khi chiếc cốc của con người rơi xuống. Tên người lùn đã chiến thắng áp đảo trong cuộc thách rượu"Hú Ô Ô Ô!!!
"Thắng rồi!! Tên lùn đã hạ người thứ mười!!""Năm mươi mốt vại Spirytus... Tên này cũng quái vật quá chứ!""Bạc về bạc về!!"Không khí lễ hội cứ vui vẻ như vậy. Có vài người tiếc hùi hụi khi đã đặt một số tiền lớn vào tên thách thức khi hai tên kia uống được hơn chục vại. Đúng là một trận chiến căng thẳng. Nhưng tên lùn kia thắng áp đảo quá rồi. Hắn ta còn chưa nói sảng nữa.
"Thôi, ta ngưng. Tính tiền, bà chủ!"Rồi, tên người lùn nhảy xuống ghế và khoác thằng em say rượu của mình lên vai"Đây, hoá đơn của ngài.""..."Ba mươi ba lít Spirytus có khác, đắt thật.Đặt túi tiền lên tay bà chủ quán. Gramling khoác Veratas đi ra một nơi để cu cậu nghỉ ngơi (thực ra là kéo vì ông lùn hơn thằng em mình khá nhiều.) Ở cuối đám đông, có một người phụ nữ với mái tóc vàng kim nhìn thẳng vào hai bọn họ..."Thật luôn?""Ừ thật. Thế ngươi nghĩ cái bao tải này là gì hả, con Elf cọc cằn?""Tên Drawf mồm thối này. Đây là việc mà mi bảo à? Hơn nữa thằng bé là vua đấy, và ngươi kéo nó đi sòng xọc thế này ai nhận ra thì chết à?""Hah! Ai nhận ra được chứ?""Có ta đây này!!"Drawf và Elf lườm đểu nhau và để dẫn đến điều cuối cùng là cô gái nâng con người từ trên vai tên người lùn lên vai mình. Ít nhất thì cô ấy không thể để thằng em của mình bị kéo đi xòng xọc giữa đường như thế được.Veretas ở trên vai Alrena và cùng Gramling đi được một quãng, có vẻ thằng bé cũng đang dần tỉnh rượu nên đôi mắt cũng dần mở ra. Ba người lúc này đã ở ngoài khu vực đông đúc của lễ hội rồi"Alrena... Gramling... Tôi vừa xỉn à?""Ừ, quắc cần câu luôn."Alrena trả lời với thằng em đang lảo đảo. Còn Gramling thì cười vui vẻ khi thấy thằng nhóc thậm chí còn quên mất mình vừa thách rượu với ai"Trời ơi... mình là gì rồi mà còn hành động như trẻ con thế này chứ..."Veretas uể oái cố đứng vững. Trời đất đã không còn lảo đảo nhưng nó cứ lâng lâng."May là chú chưa nôn ra.""Là do mi đấy, Gram. Mấy tên đàn ông hiếu thắng các người phải để ý xung quanh chứ!""Ha ha!! Sao mãi ngươi chẳng thể hiểu được đạo lí đó nhỉ? Đã chiến đấu thì làm gì có thằng ngu nào không nghĩ tới chiến thắng chứ!""Kể cả thách rượu?""Kể cả là thách rượu! Tửu chiến cũng là chiến trường. Thằng cu này phải quyết tâm chiến thắng trong mọi trận chiến. Thế mới có thể trở thành vua được!""..."Trước lời nói của Gram, Alrena hơi khựng lại."Kể cả lao đầu vào chỗ chết?""Ừ."Gram thẳng thắn vẫn trả lời một cách đơn giản. Nhưng không còn mãnh liệt như những câu trả lời trước nữa"Thằng bé là hy vọng cuối cùng của chúng ta, Gram.""Ta hiểu điều đó.""Kể cả có chết, ta cũng sẽ bảo vệ nó.""Ta thì không."Tư tưởng của Gram và Alrena là trái ngược nhau. Nếu để so sánh thì, một người thì bao bọc quá đà, một người lại thả tự do quá đà. Alrena chắc chắn sẽ chọn bảo vệ niềm hy vọng cuối cùng của nhân loại dù điều đó có đem lại nước mắt cho bất cứ aiCòn Gram, người lùn đó tôn trọng mọi sự hy sinh và tin rằng thà chết trên chiến trường còn hạnh phúc hơn việc phải chứng kiến những người thân thiết hy sinh.Bọn họ đã quá hiểu tính cách của nhau rồi. Chẳng cần phải nói thêm làm gì cả."Ôi trời ơi, hai người cứ nói cái gì ấy~"Chen giữa vào sự im lặng. Là con người lao đảo đang chỉ ngón tay lên mặt trăng"Chỉ cần ba chúng ta cùng sát cánh. Thì kể cả có là bóng tối vô tận, ta cũng sẽ thắp sáng tất cả!"Đùng đùng đùng*Pháo hoa được bắn lên bầu trời, nổ tung thành hàng chục bông hoa lấp lánh trên bầu trời. Những khối cầu, những vòng xoáy, những vì sao lấp lánh xua tan mọi bóng tối và thắp sáng màn đêm"Chúng ta sẽ không thua! Trận chiến sắp tới, chúng ta sẽ là kẻ chiến thắng!!"Đó chính là lời tuyên bố, cũng là lời thề đầu tiên của vị vua trẻ. Nghe thấy sự bộc trực và thẳng thắn đó. Hai người trước mặt cậu ta không hẹn mà cùng bật cườiTiếng cười hào sảng của người đàn ông cùng nụ cười mềm mại của người phụ nữ"Em lạc quan thật đó.""Thế mới là đàn ông chứ, hay lắm Vereas!""Hê hê...""Ối cha...""Lại ngủ rồi..."Cơ thể Veretas đổ xuống, được cả Alrena và Gramling đỡ lấy. Phải rồi, ba người họ đã làm bạn từ thủa ấu thơ rồi. Nếu không tính số lẻ thì đến giờ là hai mươi năm. Cùng nhau vượt qua bao sóng gió, trở thành các chiến hữu đáng tin cậy nhất của nhau.Ở bên nhau, họ sẽ vượt qua tất cả. Sự dựa dẫm thường thì thật tệ, nhưng... việc dựa lưng vào nhau để cùng tiến lên, cảm giác cũng không hề tệ tí nào.Lúc này, hai người quyết định đưa Veretas về lâu đài. Dĩ nhiên là sẽ bí mật không để ai biết.Và thế là đêm lễ hội kết thúc. Thế giới đang được thắp sáng bởi nụ cười và tiếng ca.
Từ xa xa, có hai con người đang quan sát. Họ ngồi sát cạnh và đan tay vào nhau. Cái đặt tay ấm áp cùng gió ngàn thổi qua khiến không gian thật dễ chịu"Bọn họ quyết tâm rồi."Cậu bé ấy nói. Nhìn về phía ba con người cùng bước đi. Là nhà vua và hai lãnh chúa, thế mà giờ họ chỉ giống những người bạn thân thiết thôi vậy. Không rằng buộc với nhau bởi bất cứ thứ gì"Ừ, nhân loại này vẫn chưa hề tuyệt vọng. Hơn cả thế, hy vọng vẫn đang tràn đầy."Người phụ nữ đặt tay lên cằm và quan sát. Cô nở nụ cười dịu dàng"Nhưng... việc chúng ta ra trận có ổn không? Trận chiến tiếp theo ấy.""Nếu không cần thiết, hai chị em mình không cần ra mặt đâu, Pythons."Cậu bé lắc đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rức đang chiếu đi xa của cô gái bên cạnh"Chúng ta chắc chắn sẽ phải ra mặt đấy.""...""Khối lập phương đã sinh ra em là cốt lõi của hành tinh này. Em cảm nhận được độ "sâu" của Đại Hố và nguồn năng lượng quen thuộc kì lạ ấy. Balor – Vua của Cự nhân Formor không phải phải đại quái thú mạnh nhất đang cư ngụ tại đó.""Đó là điều hiển nhiên mà."Chẳng thứ gì ngốc đến mức để tạo vật mạnh nhất ra trận khi chưa có đủ thông tin cả. Nhưng, loài người biết đâu vẫn có thể..."Loài người không thể chiến thắng đại hố, đó là kết quả hiển nhiên."Pythons đặt tay lên ngực mình. Cảm giác nhức nhối dâng lên khiến cậu ta vô cùng khó chịuPandora thấy vậy thì chỉ nói"Dù vậy, chị vẫn sẽ mãi bên em, Pythons ạ. Nên em không cần lo lắng đâu."Lời an ủi đã đổi lấy được nụ cười. Cậu trai dựa vào vai chị mình và khẽ nhắm mắt"Em cũng vậy, Pandora."Hai người con người ấy trao nhau những cảm xúc ấm áp. Họ không hứa với nhau sẽ không chết hay nhất định sẽ sống sót. Vì suy cho cùng, mục đích tồn tại của Pythons... chính là tìm kiếm cái chết của bản thân mình. Và đó, cũng sẽ là sự kết thúc của Pandora khi số phận hai người "gắn liền" với nhau'Dù vậy, chị vẫn sẽ bảo vệ em.'Dù có điều xảy ra, Pandora cũng sẽ bảo vệ người thân yêu của bản thân mình. Cô muốn cậu bé được sống, và tin rằng rồi thời gian sẽ phai nhoà tất cả nỗi đau.'Kể cả khi chị phải ██████ ."Mặt trăng ló dạng qua ánh mắt, khẽ quan sát nhân gian yên bình.Những bông hoa pháo toả sáng rực rỡ. Đã lặng lẽ kết thúc và trả lại bầu trời trong xanh. Thế giới này, tràn ngập ánh sáng.. . . .
"Hai mươi đồng cho anh lùn nhá!!!""Tao cược bốn mươi cho thằng thứ 10 sẽ thắng tên lùn này!"Từng người một đều ngỡ ngàng trước tửu lượng cứ như tửu thần này. Xung quanh có vô số người đàn ông đang la hét và cổ vũ. Thậm chí cả bàn cược đã được đặt ra"Hê hê...."Thấy vậy, Veretas với chiếc áo choàng chậm rãi bước tới. Đứng trước cả đám đông chưa ai dám bước vào để thách uống với tên mặt đỏ lùn lùn kia"Tôi là người tiếp theo nhé.""Hử?"Nghe thấy giọng nói quen thuộc, người lùn đó ngước lên và nở nụ cười rộng"Là chú à? Cũng đến đây vui chơi sao?""[Có việc] như ông ấy mà.""HA ha!!! Ừ, có việc mà!!"Tên người lùn cười lớn trước nụ cười xuề xoà của Gramling"Mang rượu ra đây! Loại nặng nhất ấy!!!""Có ngay, có ngay!!"Bà chủ quán hồ hởi lấy hai thùng phi loại "nặng nhất". Hai người đàn ông cầm cốc của mình và múc từ thùng lên đầy cốc.Hai người ngửi hương rượu."Spirytus Rektyfikowany, 96%. Chú có chắc mình đủ đô không đấy?"Với nụ cười khích đều. Tên người lùn kia buông lời thách thức tới đối thủ của mình"Không đủ đô sao chơi được với anh. Tôi sẽ uống với anh cả cái đêm này đấy!""Rồi, uống!!""Bắt đầu!"Trước cả khi hiệu lệnh của trọng tài bắt đầu. Cả hai đã tu thẳng vại đầu tiên trong vài giây và đập mạnh cốc xuống bàn."Mặt chú hơi đỏ rồi kìa.""Mặt anh mới là người đỏ!""Cốc thứ hai!"Trọng tài với hét lên. Vại gỗ lại được nhúng vào thùng rượu để múc đầy cốc và tu trọnMọi người hò reo, bàn đặt cược đang ngày càng nhiều tiền.Thùng phi đầu tiên đã vơi một nửa"Tiếp tục sao!!""Hai con quái vật này!""Tửu tiên, tửu tiên chắc rồi!"Mọi người hào hứng khi thấy hai tên thách rượu này đã uống đến vại thứ năm mươi. Nhưng, tên người lùn thì vẫn cứ như trời trong và nở nụ cười khiêu khích. Chỉ có con người kia đang hơi lảo đảo mất rồi.
"Khà khà... Chú nên về luyện thêm đấy.""Tôi chưa xong với ông đâu!"
"Cốc thứ năm mươi mốt!"Trọng tài hét lên, mọi người lại càng hò reo phấn khíchVà rồi...Cộp – Âm thanh khô khốc vang lên khi chiếc cốc của con người rơi xuống. Tên người lùn đã chiến thắng áp đảo trong cuộc thách rượu"Hú Ô Ô Ô!!!
"Thắng rồi!! Tên lùn đã hạ người thứ mười!!""Năm mươi mốt vại Spirytus... Tên này cũng quái vật quá chứ!""Bạc về bạc về!!"Không khí lễ hội cứ vui vẻ như vậy. Có vài người tiếc hùi hụi khi đã đặt một số tiền lớn vào tên thách thức khi hai tên kia uống được hơn chục vại. Đúng là một trận chiến căng thẳng. Nhưng tên lùn kia thắng áp đảo quá rồi. Hắn ta còn chưa nói sảng nữa.
"Thôi, ta ngưng. Tính tiền, bà chủ!"Rồi, tên người lùn nhảy xuống ghế và khoác thằng em say rượu của mình lên vai"Đây, hoá đơn của ngài.""..."Ba mươi ba lít Spirytus có khác, đắt thật.Đặt túi tiền lên tay bà chủ quán. Gramling khoác Veratas đi ra một nơi để cu cậu nghỉ ngơi (thực ra là kéo vì ông lùn hơn thằng em mình khá nhiều.) Ở cuối đám đông, có một người phụ nữ với mái tóc vàng kim nhìn thẳng vào hai bọn họ..."Thật luôn?""Ừ thật. Thế ngươi nghĩ cái bao tải này là gì hả, con Elf cọc cằn?""Tên Drawf mồm thối này. Đây là việc mà mi bảo à? Hơn nữa thằng bé là vua đấy, và ngươi kéo nó đi sòng xọc thế này ai nhận ra thì chết à?""Hah! Ai nhận ra được chứ?""Có ta đây này!!"Drawf và Elf lườm đểu nhau và để dẫn đến điều cuối cùng là cô gái nâng con người từ trên vai tên người lùn lên vai mình. Ít nhất thì cô ấy không thể để thằng em của mình bị kéo đi xòng xọc giữa đường như thế được.Veretas ở trên vai Alrena và cùng Gramling đi được một quãng, có vẻ thằng bé cũng đang dần tỉnh rượu nên đôi mắt cũng dần mở ra. Ba người lúc này đã ở ngoài khu vực đông đúc của lễ hội rồi"Alrena... Gramling... Tôi vừa xỉn à?""Ừ, quắc cần câu luôn."Alrena trả lời với thằng em đang lảo đảo. Còn Gramling thì cười vui vẻ khi thấy thằng nhóc thậm chí còn quên mất mình vừa thách rượu với ai"Trời ơi... mình là gì rồi mà còn hành động như trẻ con thế này chứ..."Veretas uể oái cố đứng vững. Trời đất đã không còn lảo đảo nhưng nó cứ lâng lâng."May là chú chưa nôn ra.""Là do mi đấy, Gram. Mấy tên đàn ông hiếu thắng các người phải để ý xung quanh chứ!""Ha ha!! Sao mãi ngươi chẳng thể hiểu được đạo lí đó nhỉ? Đã chiến đấu thì làm gì có thằng ngu nào không nghĩ tới chiến thắng chứ!""Kể cả thách rượu?""Kể cả là thách rượu! Tửu chiến cũng là chiến trường. Thằng cu này phải quyết tâm chiến thắng trong mọi trận chiến. Thế mới có thể trở thành vua được!""..."Trước lời nói của Gram, Alrena hơi khựng lại."Kể cả lao đầu vào chỗ chết?""Ừ."Gram thẳng thắn vẫn trả lời một cách đơn giản. Nhưng không còn mãnh liệt như những câu trả lời trước nữa"Thằng bé là hy vọng cuối cùng của chúng ta, Gram.""Ta hiểu điều đó.""Kể cả có chết, ta cũng sẽ bảo vệ nó.""Ta thì không."Tư tưởng của Gram và Alrena là trái ngược nhau. Nếu để so sánh thì, một người thì bao bọc quá đà, một người lại thả tự do quá đà. Alrena chắc chắn sẽ chọn bảo vệ niềm hy vọng cuối cùng của nhân loại dù điều đó có đem lại nước mắt cho bất cứ aiCòn Gram, người lùn đó tôn trọng mọi sự hy sinh và tin rằng thà chết trên chiến trường còn hạnh phúc hơn việc phải chứng kiến những người thân thiết hy sinh.Bọn họ đã quá hiểu tính cách của nhau rồi. Chẳng cần phải nói thêm làm gì cả."Ôi trời ơi, hai người cứ nói cái gì ấy~"Chen giữa vào sự im lặng. Là con người lao đảo đang chỉ ngón tay lên mặt trăng"Chỉ cần ba chúng ta cùng sát cánh. Thì kể cả có là bóng tối vô tận, ta cũng sẽ thắp sáng tất cả!"Đùng đùng đùng*Pháo hoa được bắn lên bầu trời, nổ tung thành hàng chục bông hoa lấp lánh trên bầu trời. Những khối cầu, những vòng xoáy, những vì sao lấp lánh xua tan mọi bóng tối và thắp sáng màn đêm"Chúng ta sẽ không thua! Trận chiến sắp tới, chúng ta sẽ là kẻ chiến thắng!!"Đó chính là lời tuyên bố, cũng là lời thề đầu tiên của vị vua trẻ. Nghe thấy sự bộc trực và thẳng thắn đó. Hai người trước mặt cậu ta không hẹn mà cùng bật cườiTiếng cười hào sảng của người đàn ông cùng nụ cười mềm mại của người phụ nữ"Em lạc quan thật đó.""Thế mới là đàn ông chứ, hay lắm Vereas!""Hê hê...""Ối cha...""Lại ngủ rồi..."Cơ thể Veretas đổ xuống, được cả Alrena và Gramling đỡ lấy. Phải rồi, ba người họ đã làm bạn từ thủa ấu thơ rồi. Nếu không tính số lẻ thì đến giờ là hai mươi năm. Cùng nhau vượt qua bao sóng gió, trở thành các chiến hữu đáng tin cậy nhất của nhau.Ở bên nhau, họ sẽ vượt qua tất cả. Sự dựa dẫm thường thì thật tệ, nhưng... việc dựa lưng vào nhau để cùng tiến lên, cảm giác cũng không hề tệ tí nào.Lúc này, hai người quyết định đưa Veretas về lâu đài. Dĩ nhiên là sẽ bí mật không để ai biết.Và thế là đêm lễ hội kết thúc. Thế giới đang được thắp sáng bởi nụ cười và tiếng ca.
Từ xa xa, có hai con người đang quan sát. Họ ngồi sát cạnh và đan tay vào nhau. Cái đặt tay ấm áp cùng gió ngàn thổi qua khiến không gian thật dễ chịu"Bọn họ quyết tâm rồi."Cậu bé ấy nói. Nhìn về phía ba con người cùng bước đi. Là nhà vua và hai lãnh chúa, thế mà giờ họ chỉ giống những người bạn thân thiết thôi vậy. Không rằng buộc với nhau bởi bất cứ thứ gì"Ừ, nhân loại này vẫn chưa hề tuyệt vọng. Hơn cả thế, hy vọng vẫn đang tràn đầy."Người phụ nữ đặt tay lên cằm và quan sát. Cô nở nụ cười dịu dàng"Nhưng... việc chúng ta ra trận có ổn không? Trận chiến tiếp theo ấy.""Nếu không cần thiết, hai chị em mình không cần ra mặt đâu, Pythons."Cậu bé lắc đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rức đang chiếu đi xa của cô gái bên cạnh"Chúng ta chắc chắn sẽ phải ra mặt đấy.""...""Khối lập phương đã sinh ra em là cốt lõi của hành tinh này. Em cảm nhận được độ "sâu" của Đại Hố và nguồn năng lượng quen thuộc kì lạ ấy. Balor – Vua của Cự nhân Formor không phải phải đại quái thú mạnh nhất đang cư ngụ tại đó.""Đó là điều hiển nhiên mà."Chẳng thứ gì ngốc đến mức để tạo vật mạnh nhất ra trận khi chưa có đủ thông tin cả. Nhưng, loài người biết đâu vẫn có thể..."Loài người không thể chiến thắng đại hố, đó là kết quả hiển nhiên."Pythons đặt tay lên ngực mình. Cảm giác nhức nhối dâng lên khiến cậu ta vô cùng khó chịuPandora thấy vậy thì chỉ nói"Dù vậy, chị vẫn sẽ mãi bên em, Pythons ạ. Nên em không cần lo lắng đâu."Lời an ủi đã đổi lấy được nụ cười. Cậu trai dựa vào vai chị mình và khẽ nhắm mắt"Em cũng vậy, Pandora."Hai người con người ấy trao nhau những cảm xúc ấm áp. Họ không hứa với nhau sẽ không chết hay nhất định sẽ sống sót. Vì suy cho cùng, mục đích tồn tại của Pythons... chính là tìm kiếm cái chết của bản thân mình. Và đó, cũng sẽ là sự kết thúc của Pandora khi số phận hai người "gắn liền" với nhau'Dù vậy, chị vẫn sẽ bảo vệ em.'Dù có điều xảy ra, Pandora cũng sẽ bảo vệ người thân yêu của bản thân mình. Cô muốn cậu bé được sống, và tin rằng rồi thời gian sẽ phai nhoà tất cả nỗi đau.'Kể cả khi chị phải ██████ ."Mặt trăng ló dạng qua ánh mắt, khẽ quan sát nhân gian yên bình.Những bông hoa pháo toả sáng rực rỡ. Đã lặng lẽ kết thúc và trả lại bầu trời trong xanh. Thế giới này, tràn ngập ánh sáng.. . . .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com